Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 43




Bất kể là đầu kia điện thoại hay là ở chỗ Mạnh Trì đây đều cực kỳ yên tĩnh, thành ra Mạnh Trì không cách nào bỏ qua được giọng nói xa lạ đó gọi “Đình Chi”, cũng nghe được Úc Đình Chi nghi ngờ gọi ra cái tên ấy.

Tống Sâm.

Cái tên xa lạ lẫn cái họ quen thuộc này, vừa suy nghĩ một chút, Mạnh Trì đã liên tưởng đến người anh trai ở nước ngoài của Tống Mân.

Cậu giơ điện thoại lên, ngước mắt đã nhìn thấy Dương Du Nhiên gọi điện xong đang khoanh tay nhìn mình.

“Tôi ăn cơm đây, cúp máy đã nhé.”

Nghe được Úc Đình Chi đáp một tiếng, Mạnh Trì bèn cúp điện thoại.

Dương Du Nhiên đi đến ngồi xuống đối diện cậu: “Em đang yêu à?”

Mạnh Trì cầm đũa chợt dừng lại, phủ nhận: “Không có.”

Dương Du Nhiên: “Hay là thích người ta, nhưng chưa theo đuổi được?”

“… Cũng không phải.” Mạnh Trì suy nghĩ một chút, quan hệ giữa cậu và Úc Đình Chi thật đúng là khó nói.

“Hả?” Dương Du Nhiên nghe thế ngước mắt lên, đôi mắt hạnh tròn xoe hơi nheo lại, lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, “Tức là em ngủ với người ta, em đùa bỡn người ta đấy à?”

Tuy rằng Dương Du Nhiên có khuôn mặt búp bê, nhìn qua thì có vẻ ngọt ngào đáng yêu đấy, nhưng Mạnh Trì – với tư cách đã quen cô được 7 năm, biết rõ tính tình của chị gái này nóng nảy đến mức nào – hoàn toàn là một loli bùng nổ.

Mạnh Trì vừa nghe được giọng điệu này, gần như là khẩn trương theo bản năng: “Em không phải, em không có, chị nghĩ nhiều rồi.”

Dương Du Nhiên lẳng lặng nhìn cậu, sau đó nhếch miệng: “Nếu em dám làm một thằng cặn bã, chị cũng không ngại vì dân trừ hại đâu.”

Mạnh Trì: “…”

Em vừa nói em sẽ chịu trách nhiệm, chị có nghe thấy không đấy?

“Chị Nhiên, em là người như vậy sao?” Mạnh Trì bất đắc dĩ hỏi ngược lại.

Dương Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, ăn một miếng cơm lớn, sau đó lại bắt đầu hóng hởt: “Người đó trông thế nào? Đẹp trai không?”

Nghe được câu hỏi đẹp trai không kia, cơm Mạnh Trì vừa cho vào miệng thiếu chút nữa bị kẹt ở cổ họng, sững sờ nhìn Dương Du Nhiên.

“Không phải em là gay à?” Dương Du Nhiên bình tĩnh hỏi.

Mạnh Trì nuốt cơm trong miệng xuống, liếc mắt nhìn sang giường bệnh, hắng giọng: “Làm sao chị biết?”

Dương Du Nhiên: “À, vừa rồi người đại diện nói cho chị.”

“Hả?”

“Anh ta cũng là gay, nói vừa nhìn thấy cậu đã bị cậu hấp dẫn, cho nên kết luận cậu cũng vậy.” Dương Du Nhiên cắn thìa “Chậc” một tiếng, “Lão Chu nhìn không đáng tin cậy nhưng nhìn người cũng chuẩn phết đấy.”

“…”

Mạnh Trì nghĩ thầm, chẳng lẽ nhìn cậu lộ thế à?

Dương Du Nhiên nhìn thoáng qua Mạnh Trì, lại nói: “Nếu lão Chu tìm cậu, cậu cũng đừng để ý đến anh ta. Nói chuyện nhiều với anh ta mỗi ngày cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”

Mạnh Trì: “…”

“Không phải, chị Nhiên à, người ta tốt xấu gì cũng là người đại diện của chị, chị lại nói anh ấy không tốt thế.” Mạnh Trì có hơi dở khóc dở cười.

Dương Du Nhiên cười lạnh một tiếng: “Có gì mà không tốt? Chị một người ở rìa hồ già, hắn một người dưới đáy xã súc*, ai cũng đừng ghét bỏ ai.”

*hồ già: idol từng nổi tiếng nhưng giờ đã flop; xã súc: nô lệ của công việc

“…”

Mạnh Trì lắc đầu bật cười, nói một câu: “Giới rap không dễ lăn lộn như vậy chứ?”

“Được rồi, tốt xấu gì cũng có mấy lời mời liên hoan âm nhạc, không đến mức chết đói.” Dương Du Nhiên ăn nó uống đủ duỗi thắt lưng ra, “Thôi, chị về khách sạn thay quần áo rồi đến, nếu không lát nữa lão cha tỉnh dậy lại cằn nhằn chị nữa.”

Mạnh Trì gật đầu, lúc đưa Dương Du Nhiên ra cửa vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu: “Chị thật sự ở khách sạn à, không về nhà ở sao? Sư nương vẫn luôn quét dọn phòng của chị đó.”

Bước chân Dương Du Nhiên dừng lại, im lặng một lát mới quay đầu nói với Mạnh Trì: “Không được, lúc trước lời mạnh miệng nào cũng dám nói ra, bây giờ cái gì cũng chưa có mà trở về nhà, mất mặt lắm.”

Mạnh Trì không nói gì nữa, nhìn theo bóng cô đi xa, xoay người quay lại phòng bệnh thì thấy Dương Chính Phong đang mở to mắt nhìn trần nhà.

“Sư phụ, người tỉnh rồi.” Mạnh Trì đi nhanh qua.

Dương Chính Phong nghiêng đầu nhìn cậu một cái, lạnh nhạt hỏi: “Đều đi cả rồi sao?”

“Vâng.” Mạnh Trì gật đầu, “Tối qua sư nương cũng không ngủ ngon, con bảo bà ấy về nghỉ ngơi trước. Dương Tự Nhạc cũng đến trường, còn chị vừa mới đi, chốc nữa là quay lại.”

Dương Chính Phong chỉ ừ một tiếng, thấy khoé mắt Mạnh Trì cũng hiện lên một tầng mệt mỏi: “Sao con không đi?”

Mạnh Trì nghe giọng điệu này của ông có chút mất hứng, rót cho ông một ly nước ấm: “Con không đi đâu, phải nhân dịp này tận hiếu người cho tốt, phải khiến người hết giận mới được.”

Dương Chính Phong liếc cậu một cái, cầm lấy chén uống một ngụm nước, lại mở miệng, giọng điệu đã hoà hoãn đi nhiều: “Đi gặp sư công của con chưa?”

Vẻ mặt Mạnh Trì thả lỏng cười một tiếng: “Gặp rồi, gần đây sư công mê chơi cờ, còn học cả thư pháp, nói là để Tết năm sau chúng ta không cần mua câu đối, để người viết cho.”

Dương Chính Phong khẽ nhếch khoé miệng gật đầu.

“Sư công đưa 2 lon trà mình làm, bảo con cầm về nhưng con quên mất.” Mạnh Trì cười nhạt sờ sờ mũi.

Dương Chính Phong: “Con không quên mang người về là may lắm rồi.”

Mạnh Trì nhất thời cười rộ lên, nghe được trò đùa này, cậu liền biết sư phụ mình không còn giận nữa.

Dương Chính Phong ở bệnh viện hai ngày không lâu thì đã ầm ĩ muốn xuất viện. Có hai đứa con phản nghịch như Dương Tự Nhạc và Dương Du Nhiên cũng đủ thấy được tính cách Dương Chính Phong hoàn toàn là di truyền cho họ, ngoan cố chỉ hơn không kém.

Mạnh Trì và sư nương khuyên cũng không khuyên được, cuối cùng vẫn là Dương Du Nhiên vung tay trực tiếp trả viện phí ba ngày liền, nói cho ông biết tiền này không hoàn lại được, hoặc là tiếp tục ở, hoặc là lãng phí tiền bạc, khiến lão Dương tức giận đến mức vừa mắng cô tiêu tiền hoang phí, vừa véo mũi tiếp tục ở lại.

Gần đây Dương Du Nhiên rất rảnh rỗi. Lâu rồi cô không về Trạch Vu, cũng không vội rời đi ngay, mỗi ngày thay phiên đến bệnh viện điểm danh. Nếu như nói Dương Du Nhiên phụ trách chọc tức lão Dương thì Mạnh Trì sẽ phụ trách dỗ dành, cậu còn cầm một bộ trà cụ đến, để Dương Chính Phong ở phòng bệnh giải nghiện, coi như là quét đầy độ hảo cảm luôn.

Dấu hôn trên cổ Mạnh Trì có hơi khó mờ, thời tiết thì càng ngày càng nóng, mỗi ngày đều quàng khăn cũng không thích hợp, cậu đành phải dán băng cá nhân lên, bị Dương Chính Phong nhìn thấy còn quan tâm hỏi han vài câu, Mạnh Trì chỉ có thể nói là bị côn trùng cắn.

Ở nông thôn có nhiều muỗi, Dương Chính Phong cũng không nghi ngờ, nhưng Trần Ngạn liếc mắt một cái đã nhìn ra.

Mạnh Trì vừa mới ở nhà vệ sinh đi ra thì bắt gặp Trần Ngạn đi từ trong buồng riêng ra.

“Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu ở Tây Trì sao?” Trần Ngạn kinh ngạc hỏi.

Mạnh Trì kể lại sơ lược chuyện sư phụ bị tai nạn xe, sau rồi hỏi Trần Ngạn ở đây làm gì.

“Có một người bạn bị viêm ruột thừa cấp tính, tôi đến thăm.” Trần Ngạn nói.

Mạnh Trì gật đầu, Trần Ngạn không nói là ai, cậu cũng không hỏi nhiều.

“Xem ra mùi vị của món ăn này của thầy Úc không tồi nha.” Nhìn thấy dấu vết trên cổ Mạnh Trì, Trần Ngạn cười đến là đáng khinh, hạ giọng cảm thán, “Có thể khiến cho dã 1 của chúng ta làm 0.”

Mạnh Trì: “…”

“Một đêm mấy lần? Một lần bao lâu?” Trần Ngạn lại hỏi.

Mạnh Trì không nói gì, liếc mắt nhìn hắn một cái: “Sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu lại thích hóng hớt như vậy?”

Trần Ngạn “Chậc” một tiếng, lại nói: “Này còn không phải là tuỳ người sao. Dù gì cũng là “thiên thái”, không ăn được thì nghe một chút chuyện làm vui cũng không được sao?”

*Again, “thiên thái” là món ăn giá trên trời, chỉ gương mặt ai đó cực kỳ hợp gu của mình, thường được dùng trong cộng đồng LGBT.

Mạnh Trì giật giật khoé miệng, ngoài cười trong không cười: “Không được.”

Trần Ngạn mắng một câu “Đệch mợ”: “Cậu đã bắt đầu giữ của rồi đấy à?”

Mạnh Trì từ chối trả lời, rửa tay đi ra ngoài: “Đây là chuyện riêng tư, có được không?”

Trần Ngạn vuốt cằm, híp mắt đánh giá Mạnh Trì. Một lát sau, hắn bỗng ôm lấy cổ Mạnh Trì, hạ giọng hỏi: “Cậu với thầy Úc không phải là thật chứ?”

“…Không.”

Ít nhất là bây giờ.

“Vậy thì cũng không thành vấn đề.” Nghe thế, Trần Ngạn thở phào nhẹ nhõm, buông cậu ra.

Mạnh Trì nhíu mày, nhìn hắn hỏi: “Có ý gì?”

Trần Ngạn trừng mắt: “Nếu hai người ở cùng một chỗ, vậy chẳng phải cậu sẽ trở thành sư mẫu của tôi à?”

Mạnh Trì: “…”

Lý do này ngược lại khiến cậu cực kỳ ngoài ý muốn.

“Cũng không phải là muốn kết hôn, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Nghe thế Trần Ngạn dừng bước, đuôi lông mày nhướng lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mạnh Trì.

“Cậu lại muốn làm gì?” Mạnh Trì cảnh giác hỏi.

“Cậu không thích hợp lắm đâu.” Trần Ngạn khẳng định, “Cậu động lòng rồi, Mạnh Trì.”

Mạnh Trì: “…”

Không cần Mạnh Trì phản bác hay thừa nhận, Trần Ngạn đã xác định được đáp án, hắn nhìn Mạnh Trì, chậc chậc nói: “Cũng đúng, thiên thái như thầy Úc, thật sự rất khó khiến người ta không động lòng.”

Không đợi Mạnh Trì nói chuyện, điện thoại Trần Ngạn đã vang lên, hắn nghe điện thoại, nói vài câu rồi tạm biệt Mạnh Trì, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu, giọng nói có chút nặng nề nói: “Lúc không xác định thầy ấy có nghiêm túc hay không, tôi cảm thấy cậu không nên quá nghiêm túc thì hơn.”

Mạnh Trì cười khẽ một tiếng: “Biết rồi.”

Tuy rằng nhìn qua Mạnh Trì giống như một con ong dạo chơi ngàn bụi hoa nhưng không vương nhành lá*, thật ra cậu đối xử với tình cảm của người khác lại rất chân thành, không hẹn loạn cũng không làm bừa, nếu không cũng sẽ không sau lần ngoài ý muốn đầu tiên kia, lựa chọn phân rõ quan hệ với Úc Đình Chi.

*dạo chơi ngàn bụi hoa không vương một nhành lá: chỉ cao thủ tình trường nhưng thực chất lại chưa từng thật sự rung động trước ai, kiểu playboy í.

Nhưng động lòng với Úc Đình Chi, chuyện này gần như là tất yếu. Đêm đó khi cậu quyết định ở lại đã gieo xuống một hạt giống rung động, sau đó hết lần này đến lần khác thăm dò tới gần, hạt giống ấy bắt đầu bén rễ nảy mầm.

Mạnh Trì chấp nhận kết quả này rất nhanh, cũng đang chờ đợi nó sẽ nở hoa kết trái.

*

Mấy ngày nay quay về Trạch Vu, Mạnh Trì quanh quẩn hai nơi quán trà và bệnh viện, thì Úc Đình Chi cũng dẫn sinh viên vào núi vẽ vật thực, cho nên hai người không liên lạc được.

Một ngày trước khi Dương Chính Phong xuất viện, Úc Đình Chi gọi điện thoại cho Mạnh Trì, hỏi sư phụ cậu có phải sắp ra viện không.

“Đúng vậy, nếu còn không ra viện nữa, thầy ấy sẽ biến phòng bệnh thành phòng trà mất.” Mạnh Trì nói.

Úc Đình Chi cười cười, lại hỏi: “Vậy còn cậu thì sao? Khi nào cậu quay lại Tây Trì?”

“Tôi ấy à.” Mạnh Trì suy nghĩ một chút rồi nói, “Chắc là không đâu, mùa trà xuân mới cũng xong rồi, trong cửa hàng tạm thời không còn thiếu hàng.”

“Vậy hành lý của cậu…”

“Hành lý tôi bảo Trần Ngạn nhận về giúp mình rồi.” Mạnh Trì nói, “Không cần lo lắng.”

Một ngày sau khi gặp nhau ở bệnh viện, Trần Ngạn đột nhiên chạy đến Tây Trì, Mạnh Trì nghe hắn nói qua, bảo là hắn có một người bạn vẽ vật thực ở đó, nên cũng không thấy gì kỳ quái.

Úc Đình Chi “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.

Mạnh Trì lại đột nhiên nghe ra được tâm trạng anh sa sút, cười khẽ một tiếng: “Các anh vẽ vật thực có phải cũng sắp kết thúc rồi không?”

“Ừm,” Úc Đình Chi nói, “Ngày mai kết thúc, chẳng qua sinh viên đều muốn tham quan hoạt động tế trà ở đây, cho nên phải ở lại thêm hai ngày.”

Như cái tên đã nói, lễ tế trà là nghi thức thờ cúng liên quan đến trà. Tây Trì, nơi có trà xanh, nền văn hoá trà sâu sắc, vì thế phong tục về trà cũng có rất nhiều, lễ hội trà là một trong số đó.

Vào cuối tháng 4 hằng năm, đại lễ tế trà sẽ được tổ chức, nội dung bao gồm thanh tĩnh, pháo, dâng cống phẩm, kính hương, đánh trống reo chuông, tấu nhạc, hiến trà, kính trà, đọc văn tế, hành lễ, hiến tế múa, lễ thành. Tổng cộng 12 nghi thức [1], sau đấy còn có triển lãm trà, gần như toàn dân đều tham gia.

Đại lễ tế trà lưu truyền hàng ngàn năm, là di sản văn hoá quý giá, cũng thể hiện sự giàu có về mặt tinh thần, là sự kiện lớn nhất trong năm ở Tây Trì.

Những năm trước Mạnh Trì đều tham gia, năm nay không đi cậu cũng không cảm thấy tiếc nuối, chỉ nói: “Vậy không quá mấy ngày nữa anh sẽ trở về.”

Có lẽ là ý của những lời này lấy lòng Úc Đình Chi, anh cười một tiếng: “Ừm.”

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Trì đi tắm rửa, vừa sấy khô tóc xong nằm lên giường, Mạnh Trì đã nhận được tin nhắn wechat của Trần Ngạn.

[Hình ảnh.]

[Anh em, tình địch của cậu xuất hiện!]

Bức ảnh này là Tống Mân đăng lên nhóm bạn bè, bên trong có Tống Mân, Úc Đình Chi, còn có một người đàn ông xa lạ.

Người đàn ông có vẻ ngoài ba phần tương tự Tống Mân, trước đó Mạnh Trì đã xem qua, cũng biết người đàn ông này hơn nửa chính là anh trai của Tống Mân – Tống Sâm.

Dáng vẻ Tống Sâm càng có phần thanh tú, cảm giác khí chất ôn nhuận như ngọc, lúc mỉm cười nhìn Úc Đình Chi, có vẻ cực kỳ dịu dàng.

Mạnh Trì thoát khỏi bức ảnh, nhìn thấy tin nhắn bên dưới, bèn trả lời một câu [Anh ấy không có ý đó với Tống Mân.]

Trần Ngạn gần như là rep lại trong 1 giây.

[???]

[Có quan hệ gì với Tống Mân?]

Mạnh Trì cũng trả lời dấu chấm hỏi, sau đó Trần Ngạn trả lời một câu: [Tôi nói là anh trai cậu ấy, cậu không biết đâu, anh trai cậu ấy chính là bạn trai cũ của thầy Úc đấy!]

Mạnh Trì sửng sốt, đúng là cậu không biết còn có loại quan hệ này. Nghĩ đến ánh mắt Tống Sâm nhìn Úc Đình Chi trong ảnh, Mạnh Trì không hề nghi ngờ độ chính xách của tin tức của Trần Ngạn.

[Hình như vừa ở nước ngoài về, vừa về đã đến tìm thầy Úc, cậu nói xem có phải người này đến tìm thầy Úc để gương vỡ lại lành không?]

Nhìn mấy dòng này, tâm trạng Mạnh Trì bỗng nhiên có chút phức tạp, suy nghĩ một lát, cậu gõ màn hình trả lời ba chữ.

[Tôi biết rồi.] (trong raw là 4 nhưng mà dịch sang tiếng Việt còn 3 nên toi để ba chữ luôn nhe)

Trần Ngạn: [???]

[Sau đấy thì sao?]

Ước chừng hai phút sau, Mạnh Trì mới trả lời hắn lần nữa ¾

[Hành lý cậu không cần nhận giúp đâu, tôi tự đi lấy.]