Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 26




Úc Đình Chi cảm thấy vấn đề này của Mạnh Trì đúng là nói nhảm, nhưng anh nghe xong lại thấy vui vẻ. Cho nên anh dùng hành động thay cho lời nói, giữ chặt gáy Mạnh Trì hôn xuống.

Trong nháy mắt môi răng chạm vào nhau, hơi thở thuộc về Úc Đình Chi xâm nhập vào khoang miệng Mạnh Trì, cỗ dục vọng bộc phát đánh tan lý trí Mạnh Trì, khiến cậu chẳng màng gì hết, đáp lại nụ hôn của Úc Đình Chi.

Tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn trong phòng khách trống trải, cốc nước bị vứt sang một bên, vệt nước làm ướt tay hai người, lan trên làn da nóng bỏng, như lấy đi cảm giác mát mẻ, không những không hạ được nhiệt, trái lại còn càng thêm khô cháy.

Cảm nhận được đôi tay kia để lại dấu vết trên da thịt mình, Mạnh Trì sảng khoái đến mức da đầu tê dại, chỉ có thể càng thêm kịch liệt đáp lại, răng va vào nhau mang đến cảm giác đau đớn cũng không quan trọng.

Nếm được vị máu tươi, Mạnh Trì rốt cuộc cũng khôi phục được một chút tỉnh táo, hơi lùi ra một chút, nhìn thấy khóe miệng còn đang rỉ máu của Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi vươn lưỡi ra nếm miệng vết thương, cười khẽ nói hai chữ: “Chó con.”

Mạnh Trì nheo mắt lại, đặt anh ở bên cạnh sô pha, đè lên ngậm miệng anh vào mà mút, đến khi mùi rượu trong khoang miệng hoàn toàn bị vị tanh ngọt thay thế.

Mọi thứ bắt đầu không kiểm soát được từ nụ hôn này.

Khi Mạnh Trì bị Úc Đình Chi đè ngược lại bên sô pha, từ thắt lưng đến bờ mông đều bị anh vuốt ve nắn bóp đến đỏ ửng, Mạnh Trì cuối cùng cũng ý thức được, Úc Đình Chi muốn cậu ở lại không phải để cậu làm 1.

Mà Mạnh Trì cũng không phải ở lại để làm 0.

“Thầy Úc à.” Mạnh Trì nâng chân lên, lòng bàn chân dọc theo sợi gai trên đùi anh nhẹ nhàng cọ cọ, rồi giẫm lên lồng ngực anh đẩy người ra, “Có phải tôi từng nói qua rồi không, tôi là người ở trên.”

Úc Đình Chi nắm lấy cổ chân cậu, dùng sức đảo một cái, Mạnh Trì đã ngồi trên người anh.

Bây giờ cậu thật sự ở trên đó.

Mạnh Trì bật cười, cậu nhìn Úc Đình Chi trước mặt, nhìn người đàn ông bình thường nhã nhặn kiêu căng, dưới sự kích thích của thuốc, lộ ra dục vọng nguyên thủy vốn có của mình.

Đến bước này, trong lòng Mạnh Trì rõ ràng, chuyện tối nay không dễ dàng đi qua như vậy nữa.

Có lẽ là say rượu kích thích, cũng có thể là do sắc đẹp dụ người, Mạnh Trì tạm thời bỏ qua chút mâu thuẫn này, nửa người trên đến gần Úc Đình Chi, lòng bàn tay đặt sau gáy anh, nằm trên người anh nói nhỏ vào tai: “Muốn đè tôi, phải dùng miệng làm tôi ra trước đã.”

Chuyện sau đó, chính là từ giờ phút này bắt đầu hoàn toàn mất khống chế.

Úc Đình Chi quỳ gối bên sô pha, hai tay chống bên người Mạnh Trì, nhấc cậu lên trên, ném lên sô pha. Sau đó không biết lấy từ đâu ra một sợi gai, hai ba cái đã quấn hai tay Mạnh Trì lại với nhau, để lên đỉnh đầu, động tác thuần thục khiến Mạnh Trì không kịp phản ứng, mới được vài giây cậu đã không thể nhúc nhích.

“Anh làm gì đó?” Mạnh Trì giãy dụa.

Hai tay Úc Đình Chi nắm lấy eo Mạnh Trì, tay phải cọ vào vết sẹo, động tác không tính là dịu dàng, thậm chí có vài phần gấp gáp.

Đúng như anh nghĩ, ngón tay cái của anh rồi sẽ được chạm vào đây.

“Sợ em chạy.” Úc Đình Chi nói, giọng nói vừa trầm vừa khàn, “Vì đêm nay tôi sẽ nổi điên.”

Mạnh Trì không nói gì, nghĩ trong lòng, không phải anh đã điên rồi sao? Sao lại còn chơi trò trói tay trói chân nữa? Mà, cậu cũng có nói muốn chạy đâu,

Mạnh Trì sợ ngứa, nhất là chỗ thắt lưng. Lúc bị xoa nắn đến khó chịu, hơn nữa rượu đã hoàn toàn ngấm vào, cậu chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, lúc thì nghĩ mình là cá trên thớt, lúc lại thấy mình như con thuyền nan dưới bão tố, chỉ có thể lay động theo sóng gió, ôm chặt lấy cọc gỗ là Úc Đình Chi lúc này.

Úc Đình Chi nhịn cả một đường đến giờ cũng chẳng còn bao nhiêu lí trí, thuốc kích thích tác dụng, hai mắt anh đỏ quạch, khóe mắt thậm chí còn rỉ ra nước mắt sinh lý, ánh nước lập lòe, khóe miệng và đuôi mắt đan xen như sương mù, giống như một yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc nặng nề, là trạng thái không khống chế được trước nay chưa từng có.

Không biết qua bao lâu, tầm mắt Mạnh Trì trong cơn say trở nên mơ hồ, nhưng cậu vẫn nhìn Úc Đình Chi rõ như cũ, nhìn đường viền cằm anh căng thẳng, môi mỏng mím chặt.

Miệng vết thương bên khóe miệng tràn ra vết máu khiến Úc Đình Chi vừa ngây ngô lại gợi cảm, dáng vẻ như yêu tinh này khiến Mạnh Trì cảm thấy xa lạ, lại có chút quen thuộc.

Như là cậu đã từng nhìn thấy trước đây, đôi mắt thâm trầm và nóng bỏng như vậy.

Không kịp suy nghĩ kỹ, bỗng có tia sáng lóe lên trong đầu, có vài giây như thế, Mạnh Trì cảm giác như mình đang bay trên trời, nhưng rất nhanh đã bị kéo xuống nhân gian.

Một đêm hoang đường.

***

Mạnh Trì không biết mình ngất đi từ khi nào, chỉ biết lúc mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh xa lạ, quanh chóp mũi là mùi hương hải dương quen thuộc.

Ánh sáng bên ngoài bị rèm cửa sổ nặng nề che khuất, trong phòng trở nên u ám giống như mưa chiều sắp đổ, chẳng qua chuyện này cũng đủ để Mạnh Trì nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía.

Là một căn phòng ngủ rất rộng rãi và trống trải, trong phòng ngoại trừ cái giường cậu đang nằm ra cũng chỉ có một cái tủ quần áo làm bằng gỗ trắng tinh khiết và mấy hộp giấy đặt ở đối diện chân giường.

Chỉ có một mình cậu, không biết Úc Đình Chi đã đi đâu.

Mạnh Trì thử cử động, cảm giác đau nhức truyền đến khắp người khiến cậu “shh” một tiếng. Toàn thân trên dưới như bị xe nghiền qua, vừa đau vừa xót, cử động nhẹ cũng cảm nhận được một trận đau đớn tê dại.

Lần này Mạnh Trì không uống nhiều lắm, cho nên còn chưa đến mức mất trí nhớ. Chuyện tối qua cậu nhớ rõ ràng, chẳng qua không nhớ mình vào phòng ngủ này thế nào.

Sau cùng, trong bộ nhớ của cậu, chiến trường chính đêm qua là phòng khách và nhà bếp. Ký ức cuối cùng trước khi ngất đi là cậu khát khô cả cổ, ầm ĩ muốn uống nước, sau đó Úc Đình Chi vừa ôm cậu đi vừa chị.ch, lảo đảo đẩy cậu từ phòng khách đến trước bình nước trong phòng bếp, cho cậu giải khát.

Mạnh Trì nằm thêm một lát mới nâng cánh tay tê rần lên, xoay đồng hồ bên cạnh đầu giường nhìn rõ thời gian.

Đã gần 11h rồi.

Cạnh đồng hồ đặt một ly thủy tinh, bên trong còn nửa ly nước, cổ họng Mạnh Trì khô đến mức khó chịu, nên bưng lên uống một ngụm.

Nước lạnh chảy xuống cổ họng, giảm bớt cảm giác khó chịu kia, Mạnh Trì cũng lấy lại chút sức lực, lê cơ thể ngồi dậy. Sau đó thấy trên người mình phủ đầy vết đỏ mờ ám lớn nhỏ khác nhau, đi từ cổ xuống bụng dưới.

Nghĩ tối hôm qua Úc Đình Chi play đủ loại điên cuồng, Mạnh Trì chợt thấy đau răng, thầm mắng một câu súc sinh.

Trên người cậu không một mảnh vải che thân, chẳng qua không có bất kỳ cảm giác dính dính nào, có lẽ Úc Đình Chi đã tắm rửa qua cho cậu rồi.

Nghĩ lại, tên súc sinh này sau đó cũng coi như săn sóc, tức giận vợi bớt phần nào, còn lại đều là kinh ngạc. Kinh ngạc Úc Đình Chi người này tố chất cơ thể cũng quá tốt rồi, sau đấy còn có sức lực tắm rửa cho cậu, còn bế cậu về phòng.

Úc Đình Chi đúng là tri kỷ, còn chuẩn bị quần áo cho cậu, chẳng qua chỉ có một cái áo sơ mi và quần lót.

Tuy rằng vải lót rất mềm mại, nhưng lúc Mạnh Trì mặc lên, sượt qua chân và thắt lưng vẫn đau đến mức khiến cậu hít khí lạnh.

Mạnh Trì kiểm tra cơ thể một lần, trên người cậu hai chỗ này là để lại vết thương nghiêm trọng nhất. Dấu răng trên đùi ngoại trừ nổi lên vài vệt xanh tím, còn bị rách da, mà thắt lưng cậu cũng vì roi da quấn quanh, không ngừng ma sát nên cũng bị trầy xước.

Nghĩ đến đây, Mạnh Trì lại muốn mắng người.

Cậu thật sự không ngờ, người nghệ sĩ như thiên tiên, chỉ vì một chút thuốc kích thích mà hoàn toàn thay đổi, chẳng còn dáng vẻ nhã nhặn sang quý thường ngày, chỉ còn dã man thô bạo, ngang ngược va chạm.

Áo sơ mi còn vương mùi hải dương đặc trưng của Úc Đình Chi, Mạnh Trì mặc hơi dài, vừa vặn che qua mông, không có quần ngoài nên cậu đành mặc thế đi ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách vẫn là một đống lộn xộn, so với tối qua chỉ hơn không kém, những hộp carton bị lật đổ, đè sập, đồ đạc bên trong cũng vung vãi khắp nơi.

Mạnh Trì nhìn lướt qua, không đành lòng nhìn thẳng đã vào phòng vệ sinh, giải quyết nhu cầu sinh lý của mình.

Nhịn cơn khó chịu đi rửa mặt, Mạnh Trì lại quay về phòng khách, định tìm quần áo của mình rồi rời khỏi đây. Quần áo không tìm được, trái lại tìm thấy điện thoại cậu bị vỡ, mạng nhện chi chít trên màn hình, không biết là hết pin hay là do tối qua bị hỏng, tóm lại là không mở máy được nữa.

Chỉ mới đi vài bước như vậy, hai chân cậu đã đau không chịu nổi. Mạnh Trì thở dài, đành phải ngồi liệt trên sô pha. Phần da thịt sau đùi lướt qua bề mặt thô ráp trên sô pha, đau đớn rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Mạnh Trì. Rũ mắt nhìn xuống mới phát hiện là dấu vết hôm qua cậu để lại.

Mạnh Trì bỏ qua chuyện này, đáy mắt nhìn thấy dưới sô pha lộ ra một đoạn tay cầm gỗ, cậu rút nó ra thấy rõ cả cái chuôi gỗ kia.

Một cái roi da.

Ánh mắt Mạnh Trì tra xét trong đống carton một phen, nhìn thấy những tác phẩm gỗ khắc kia, với một vài đạo cụ, có cả tranh cổ. Cậu nhớ đến ảnh chụp trong trung tâm hội nghị triển lãm, mới biết mấy thứ này là do Xà Sơn gửi nhờ cho buổi triển lãm lần này. Roi da trong tay cậu cũng vậy.

Mạnh Trì nhớ rõ roi này là tối hôm qua sau khi cậu giằng khỏi dây gai tiện tay nhặt được, cậu còn dùng cái này quất Úc Đình Chi.

Tuy rằng không dùng bao nhiêu sức lực, nhưng vẫn để lại một vệt hồng hồng trên người Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi bị một roi này của cậu quất cho choáng người, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Đến mức Mạnh Trì thở hổn hển uy hiếp anh: “Đừng đến đây, đến nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Úc Đình Chi điên rồi, giống như chưa từng nghe thấy, không những không lui lại mà còn nắm lấy mắt cá chân cậu, muốn vớt cậu về.

Mạnh Trì lại cho anh một roi, lúc đánh được một nửa thì bị Úc Đình Chi bắt lấy, kéo một cái, roi trong tay Mạnh Trì đã bị Úc Đình Chi đoạt mất.

Úc Đình Chi cầm roi da trong tay, quất một cái trong không khí, nửa rũ mắt, thưởng thức dáng vẻ Mạnh Trì lúc này.

Da của Mạnh Trì không phải rất trắng, có màu lúa mạch nhàn nhạt, nhưng da cậu nhạy cảm, dễ để lại dấu vết.

Có đôi khi, những màu đỏ diễm lệ kia không nhất định phải điểm xuyết trên tuyết trắng mới là xuất sắc. Trong bóng tối, mờ ám ngập tràn càng thêm vẻ mê người gợi dục.

“Mạnh Trì,” Úc Đình Chi nhìn cậu nói, “Em có biết dáng vẻ bây giờ của em mê người cỡ nào không.”

Mạnh Trì biết cái rắm, cậu chỉ biết tên chó bỏ thuốc trong quán bar chỉ sợ không phải thuốc kích dục khiến người ta tay chân vô lực, mà là chất kích thích khiến người ta phát điên.

Bây giờ nhớ lại ánh mắt tràn ngập dục vọng khi đó của Úc Đình Chi, Mạnh Trì còn có chút sợ hãi. Cậu nhàm chán khẽ rung cổ tay, roi da phát ra một tiếng “ba” trong không khí.

Úc Đình Chi tên này, chính là một kẻ biến thái!

Mạnh Trì chửi bới trong lòng, chợt lại nghĩ cuối cùng, chính cậu cũng trầm luân trong đó, hình như cũng chả tốt đẹp hơn bao nhiêu.

Chậc, khó ghê.