Chúng Ta Không Phải Tình Địch Sao?

Chương 17




“Tôi hy vọng cậu có thể cho tôi vẽ lại một lần nữa.”

Nghe được những lời này, Mạnh Trì giật mình trong chớp mắt, chợt khóe miệng khẽ giật giật.

Hôm nay chụp bộ ảnh này cũng đủ để da đầu cậu tê dại, nếu như thêm một lần nữa, cậu cũng không cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì khiến người ta xấu hổ.

Mạnh Trì: [Anh cũng muốn tổ chức triển lãm à?]

Úc Đình Chi: [Không phải.]

Mạnh Trì chậc một tiếng, nghiêng mắt nhìn thoáng qua bức tranh được đóng khung tinh xảo kia, không hiểu sao cảm thấy Úc Đình Chi có dụng ý khác, ý nghĩ bị cậu ném ra sau đầu lúc trước đột nhiên xuất hiện, nhưng rất nhanh đã bị cậu ấn trở về.

Mạnh Trì cúi mắt suy nghĩ một lát, chợt gõ chữ hỏi: [Xà Sơn nói thật ra anh cũng không phải rất thích vẽ tranh, vì sao còn muốn vẽ lại một lần nữa?]

Úc Đình Chi trả lời rất nhanh, vẫn là tin nhắn thoại.

“Tôi chỉ muốn vẽ cậu, thỏa mãn một chút… ham muốn sáng tạo của mình thôi.]

Khi nói đến “mình”, anh dừng lại một giây mới bổ sung đầy đủ những lời sau đó. Một giây dừng lại này, Mạnh Trì nghe được tiếng nước xối, cũng đồng thời nghe được nhịp tim hỗn loạn của mình.

*Chú thích một chút đoạn này: Câu gốc của Úc Đình Chi là “我只是想画你,满足一下自己……的创作欲望。”nếu mà dịch thô sẽ là “Tôi chỉ muốn vẽ cậu, thỏa mãn một chút chính mình… ham muốn sáng tạo”. Vì cách nói của tiếng Trung khác với tiếng Việt, thành ra khi dịch sẽ bị đảo lộn lại ấy. Nếu như không nói đoạn sau thì chỉ có “Tôi chỉ muốn vẽ cậu, thỏa mãn chính mình.” nên Mạnh Trì mới quắn quéo z á

Mạnh Trì nhìn màn hình điện thoại, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì. Cậu nhìn đóa hoa trong bức tranh kia, lại nhớ đến cảm giác khi sáng Úc Đình Chi dùng tay vẽ hoa trà trên lưng cậu, cảm xúc ấm áp trơn nhẵn này như móng vuốt mèo cào vào tim cậu.

“Ong” một tiếng, kéo suy nghĩ đang phiêu tán của Mạnh Trì quay về.

[Nếu bức tranh đó vẫn không đủ, tôi có thể trả thêm tiền cho cậu.]

[Cậu cứ việc ra giá.]

Nhìn thấy hai dòng này, Mạnh Trì nhíu mày một chút, nhất thời kiều diễm gì gì trong lòng đều bay đi không còn một mống, chỉ có một chút xíu xiu sự khó chịu không được tôn trọng.

Nói như thể cậu thật sự chỉ biết đến tiền.

Mạnh Trì cầm điện thoại đặt bên miệng, ấn nút ghi âm, chậm rãi mở miệng nói: “Tôi cũng không biết mình đặc biệt ở đâu, lọt vào mắt anh. Nhưng thầy Úc, nghề nghiệp của tôi là nghệ nhân trà, không phải là người mẫu.”

Gửi tin nhắn thoại này đi, qua một phút cũng không thấy bên kia trả lời, Mạnh Trì suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi đồng ý với Xà Sơn, một là bởi hắn tương đối phiền, hai là vì lúc trước đúng là nhờ có hắn nên tôi mới có thể đến quán trà Du Nhiên, được sư phụ nhận nuôi. Giúp hắn lần này, coi như trả lại nhân tình năm đó.”

Sau khi gửi xong câu này, Mạnh Trì nhìn thoáng qua bức tranh trên bàn, nghĩ bức tranh này là do Úc Đình Chi muốn cho mẹ anh xem hoa tulip có nở không, Mạnh Trì lại gửi tiếp: “Bức tranh này tôi nhận thì không thích hợp, chờ mẹ anh trở về, anh tặng cho bà ấy sẽ tốt hơn.”

Gửi xong, Mạnh Trì mới xem như là trút hết nỗi lòng, buông điện thoại xuống, cầm lấy cuốn tiểu thuyết chưa đọc xong để ở đầu giường, lật đến trang đánh dấu.

Qua hai ba phút, cậu vẫn dừng lại ở trang đó, trong đầu lúc thì là cảnh vườn hoa sau nhà Úc Đình Chi, lúc thì là cảnh tấm lưng của mình trong ảnh, hiếm khi cảm thấy không yên lòng.

Cho đến khi điện thoại rung lên, Mạnh Trì dời tầm mắt sang màn hình di động. Lần này, không phải tin nhắn thoại cũng không phải tin nhắn thường, mà là cuộc gọi thoại.

Mạnh Trì cầm điện thoại, vừa mới kết nối, giọng nói trầm thấp của Úc Đình Chi đã vang lên bên tai cậu: “Cậu giận tôi sao?”

Tức giận thì khẳng định là không có, không đến mức đấy. Mạnh Trì cũng không phải kiểu người nóng nảy như vậy, huống hồ cậu rất khó tức giận với người thưởng thức mình, cho nên cậu ôn hòa cười cười: “Sao tôi phải tức giận? Có gì đáng giận đâu.”

Úc Đình Chi yên lặng một giây, sau đó hỏi: “Không tức giận vậy sao lại từ chối? Bức tranh cũng không cần?”

“Bức tranh kia, anh vẽ cho mẹ mình xem, tôi nhận không thích hợp.” Mạnh Trì giải thích, “Về phần làm người mẫu cho anh, tôi thật sự không có thời gian, sắp đến mùa trà xuân mới rồi, tôi sẽ rất bận.”

Úc Đình Chi: “Tôi không vội, không phải muốn vẽ ngay lập tức.”

Trong lòng Mạnh Trì có chút bất đắc dĩ, cậu gọi một câu “Thầy Úc”, giọng noi nghiêm túc hơn vài phần: “Tôi thật sự không có hứng thú làm người mẫu.”

Úc Đình Chi nghe ra sự cự tuyệt của cậu, im lặng một lát nói: “Xin lỗi, là tôi đường đột.”

“Không có việc gì,” Mạnh Trì khách sáo nói, “Anh thưởng thức tôi như vậy, là vinh hạnh của tôi.”

Đối với việc này, Úc Đình Chi miễn bình luận. Đầu bên kia điện thoại mà một mảnh yên tĩnh. Mạnh Trì chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của anh, từng chút từng chút va vào màng nhĩ của cậu, khiến lỗ tai cậu có hơi ngứa, bất giác kéo điện thoại ra xa một chút.

Đúng lúc này Úc Đình Chi mở miệng: “Cậu thật sự không tức giận sao?”

“Hả?” Mạnh Trì cười một tiếng, “Thật sự không có.”

Úc Đình Chi “Ừ” một cái, bỗng nhiên chấm dứt cuộc gọi.

Mạnh Trì nhìn màn hình quay lại khung chat, một hồi lâu cũng không nói gì.

Mất lịch sự thế! Nói cũng không nói, chưa gì đã cúp máy rồi??

Đúng lúc Mạnh Trì đang chửi bới trong lòng, điện thoại lại rung lên. Úc Đình Chi lại gọi một cuộc gọi video.

Mạnh Trì cho là vừa rồi anh không cẩn thận cúp máy, suy nghĩ hai giây liền ấn nghe.

Màn hình lập tức chuyển từ đen sang trắng, trong lúc rung rung có hơi mơ hồ, khi thấy rõ cảnh trong màn hình, nhất thời hô hấp Mạnh Trì chậm lại, siết chặt lấy điện thoại.

Trên người Úc Đình Chi chỉ khoác một chiếc áo ngủ màu lam, vạt áo mở rộng, vừa rồi ống kính lóe lên một cái liền quay được khe rãnh lồi lõm trước ngực anh, cùng với đường cong cơ bụng săn chắc.

Từ góc độ video mà nhìn, chắc là anh tiện tay cầm điện thoại, vì thế camera lia từ dưới lên, quay toàn bộ cơ thể anh. Úc Đình Chi vừa mới tắm rửa xong, mái tóc lòa xòa trước trán còn đang nhỏ giọt, trên khuôn mặt trắng nõn phủ một tầng hồng nhạt, đôi môi khẽ mím lại, vài giọt nước đọng trên đó, đỏ thẫm vô cùng.

Mạnh Trì nhìn đến ngây người, thẳng đến khi âm thanh rất nhỏ từ trong điện thoại càng lúc càng lớn, cậu mới hoàn hồn, buông tay ấn lên phím âm lượng.

“Làm sao vậy?” Cậu điều chỉnh ánh mắt, cố ý xem nhẹ cảnh xuân lồ lộ trên màn hình.

“Tôi xem cậu có tức giận hay không.” Úc Đình Chi nói.

Mạnh Trì: “…”

Thật sự cần thiết sao?

Mạnh Trì cười bất đắc dĩ: “Thầy Úc, ở trong lòng anh, tôi nhỏ mọn vậy sao?”

Khóe miệng Úc Đình Chi nhếch lên, lộ ra nụ cười khẽ: “Không nhỏ, nhưng rất nhạy cảm.”

Mạnh Trì: “…”

Câu “nhạy cảm” này khiến cậu miên man nghĩ đến đủ loại chuyện ban sáng, nhất thời vành tai nóng lên, không ngừng lan ra khắp mặt.

“Không tức giận, anh nghĩ nhiều rồi.” Mạnh Trì nói nhanh, “Thế nhé, cúp máy, ngủ đây.”

Nói xong, không đợi Úc Đình Chi nói chuyện Mạnh Trì đã máy móc tắt video.

Hít sâu một lát, đuổi ý nghĩ lộn xộn trong đầu đi, Mạnh Trì lại rời giường rót một cốc nước lạnh, uống hết cốc mới đuổi đi được cái nóng trong người.

Mạnh Trì cho là mình sẽ rất khó ngủ, nhưng dù sao cũng mệt mỏi cả ngày, vừa nằm xuống không bao lâu đã ngủ say, sau đó cậu nằm mơ.

Trong mơ, cậu nằm trên giường, cũng có thể là trên những đám mây. Giữa lúc bồng bềnh có một đôi tay trắng tựa ngọc, khớp xương rõ ràng, mơn trớn cơ thể cậu. Khi thì sạch sẽ, khi thì lấm bẩn, trêu chọc thần kinh của cậu, ve vuốt sự xao động của cậu.

Khi hai tay dọc theo thắt lưng đi xuống, nắm lấy hông cậu, Mạnh Trì đột nhiên bừng tỉnh, cùng người anh em sức sống bừng bừng của mình hai mặt nhìn nhau.

Toang rồi!