Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 57




Công ty Yến Tu Thành hợp tác là một nồi lẩu thập cẩm, nhà này kéo theo nhà kia, quan hệ bên trong rất phức tạp. Studio của Yến Tu Thành cũng không hoàn toàn do một mình gã quyết định, chọn lựa hàng ở một số địa phương không được nhiều người biết đến như Lâm Tước, Hà Dư, Hướng Hải, rồi đóng gói lại đưa ra ngoài tiêu thụ ở thị trường trong và ngoài nước, giá cả chênh lệch ở giữa cũng kiếm đầy túi.

Hai năm nay studio đều muốn kết nối với các sản phẩm cao cấp của quốc tế, họ càng lúc càng coi trọng thị trường Trung Quốc, doanh số bán hàng cũng nhảy vọt. Theo tin đồn, năm sau Viss sẽ ra mắt một dòng sản phẩm mang yếu tố Trung Quốc, dung hợp các yếu tố thêu thùa, dân tộc, mà yếu tố thêu thùa lại là yếu tố lớn nhất mà họ nhắm tới.

Cố gắng tạo cảm giác tồn tại cả một năm, bên Viss cuối cùng cũng coi Yến Tu Thành nằm trong phạm vi người được xem xét để chọn lựa. Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, tổng giám đốc khu vực Trung Quốc sẽ tới cuộc thi văn hóa truyền thống rất được coi trọng ở thời điểm hiện tại này để khảo sát những người hợp tác được chọn.

Yến Tu Thành không ngờ Khương Uyển Phồn sẽ dự thi.

Đã từng là những người thân thiết nhất, với sự hiểu biết về cô của anh ta, nếu Khương Uyển Phồn muốn vào nơi danh lợi thì đã không đến mức chờ tới tận bây giờ, hồi đại học có biết bao cơ hội chứ.

Từ sau khi biết tin cô dự thi, mỗi ngày Yến Tu Thành đều rơi vào cảm giác lo sợ bất an.

Cho nên, anh ta tới chỗ Lâm Diên gõ chuông cảnh tỉnh trước, nói với anh ta, “Khương Uyển Phồn đã biết chuyện hợp đồng của các anh, ở Lâm Tước gia đình của cô ta rất có tiếng nói, với chút khôn vặt lợi dụng kẽ hở của anh, nếu cô ta thật sự muốn giở quẻ thì cũng đủ để cậu sặc nước.”

Lâm Diên: “Từ từ, cái gì gọi là hợp đồng của ‘các người’? Đây không phải là chuyện của studio của anh sao?”

Yến Tu Thành: “Chúng ta là đối tác, cả bản mẫu hợp đồng và bên B đều là Triệu Lâm ban hành, sao không phải là các anh? Nếu cô ta thật sự muốn tính toán, dựa theo trình tự pháp luật thì cũng là do Triệu Lâm xử lý. Các người làm người một nhà lâu như vậy rồi, chắc anh cũng phải có chút hiểu biết về cô ta.”

Mặt Lâm Diên sa sầm, thầm mắng Yến Tu Thành là tên hèn hạ, nhưng cũng nghe lọt tai lời của gã.

Vốn anh cho rằng, chiếc xe đen đêm đó đã đủ để dọa cô, nhưng không ngờ Khương Uyển Phồn lại càng cản càng hăng, vượt mọi chông gai, chém giết một mạch đến chung kết.

Là đối tác quyền lợi phía sau Yến Tu Thành, anh đã sớm để ý đến hành động của cô, biết cô về Lâm Tước nên đã sai người đi theo, cho đến tận khi nhìn thấy Tiểu Thủy, từ từ moi ra được lời anh đã nói.

Chờ người đại diện đi rồi, Yến Tư Thành ngồi trên ghế, nửa tiếng mới đứng dậy đi vào phòng làm việc.

Trên bục làm việc, là bản vẽ chim hoa anh ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, phong cảnh non nước mới là thứ anh ta am hiểu nhất. Yến Tu Thành vuốt v3 vật liệu từng chút một, cuối cùng ra sức nắm lấy, cầm kéo cắt từng nhát từng nhát.

Yến Tu Thành rống to một tiếng, quét sạch tất cả đồ xuống. Tiếng loảng xoảng như tiếng băng cát-xét hỏng, một buổi đêm không còn yên tĩnh nữa.



Cuộc thi diễn ra vào ngày 15, Khương Uyển Phồn và Trác Dụ về sớm trước một ngày.

Trước khi đi, cô đã hỏi rất nhiều lần, “Bà nội, bố mẹ, mọi người thật sự không đến cổ vũ cho con sao?”

“Con còn cần cổ vũ?” Khương Vinh Diệu tự tin nói: “Đó là đang sỉ nhục con rồi.”

Khương Uyển Phồn xoa cánh tay, “Bố, da gà nổi hết lên rồi.”

Lúc sắp lên xe, cô còn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại một câu, “Không đi sao ạ?”

Động tác của ba người lớn thống nhất, đáng yêu lắc đầu.

Khương Uyển Phồn làm động tác đâm dao, cúi chào.

Lúc về đến nhà, Trác Dụ nhớ tới một chuyện, “Hồi ở Lâm Tước, anh nhìn thấy bố mẹ ném hai cục gỗ nhỏ xuống đất mãi, lặp lại rất nhiều lần, đó là hành động gì?”

“Đoán quẻ, là phong tục chỗ bọn em.” Khương Uyển Phồn phổ cập khoa học cho anh, “Giống như bói toán vậy, sau khi ước, sẽ ném gỗ đào xuống đất, cùng một hướng thì điều ước sẽ thành sự thật.”

Trác Dụ như suy nghĩ gì đó.

“Đúng rồi, chỗ em còn có một lưu ý.”

“Cái gì?”

“Trước khi thi đấu phải cấm dục.”

“…”

Theo suy đoán của Trác Dụ, điều này chắc là Khương Uyển Phồn lừa anh. Nhưng định mệnh ấy mà, anh sẵn sàng mang lòng kính sợ, cầu xin ông trời cho cô gái của anh được may mắn một chút.

Bên trong cuộc họp cuối cùng của các tuyển thủ dự thi trước thềm chung kết.

Bên truyền thông cũng biết làm việc lắm, cố tình sắp xếp hai người đứng đầu ngồi cạnh nhau. Yến Tu Thành tới trước, làm như không có chuyện gì mà ngồi xuống. Khương Uyển Phồn đến sau, nhân viên công tang dẫn cô đến chỗ ngồi: “Cô ngồi ở đây.”

Yến Tu Thành ngẩng đầu, cười với cô một cái.

Khương Uyển Phồn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Bầu không khí dần trở nên xấu hổ.

Nhân viên công tác đứng ra hòa giải, “Phòng hơi nhỏ một chút, nhưng thời gian họp khá ngắn, chịu đựng một chút nhé, khiến mọi người thiệt thòi rồi.”

“Biết thiệt thòi mà còn sắp xếp như vậy?” Khương Uyển Phồn quay đầu, nụ cười nhã nhặn, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng câu hỏi lại như con dao nhỏ, ai cũng không quan tâm.

Cô quay đầu, lập tức đi đến hàng cuối cùng của phòng họp, không sợ người khác bàn tán thế nào, truyền thông sẽ đưa tin thế nào.

Mái ngói đã vỡ vụng rồi, không cần phải khâu khâu vá vá rồi giả vờ hòa thuận làm gì.

Thái độ của Khương Uyển Phồn rất rõ ràng, cô và Yến Tu Thành, một nước không thể có hai vua.

Có một vài video quay lén cảnh tượng này được tuồn ra ngoài, một tài khoản hóng hớt đang hot theo sát sự kiện này còn tăng tốc đăng một bài viết dài kèm ảnh chụp, moi móc chi tiết, phỏng đoán hợp lý, cuối cùng đưa đến một kết luận, lần Khương Uyển Phồn bị mang tiếng xấu trước đó có thể là do Yến Tu Thành làm.

[Nếu thật sự là như vậy, gã này đúng là không có đạo đức quá rồi.]

[Cái loại đàn ông ăn bám phụ nữ, thái độ lồi lõm thế này mà còn có fans à??]

[Chị gái nhỏ thơm phức không ngon sao?]

Một tiếng sau cuộc họp nội bộ này, cổng bình chọn trên mạng chính thức được mở. Kết quả bình chọn sẽ chuyển thành tỉ lệ 10% điểm cuối cùng. Phần lớn mọi người đã bắt đầu kéo vote, bọn họ không giống Yến Tu Thành, phần lớn lưu lượng đều ở đây, đọ hot lập tức tăng vọt, hai tiếng sau đã sớm giãn số vote ra một khoảng lớn.

Khương Uyển Phồn đuổi sát theo sau, cô còn chưa tự share liên kết, Lữ Lữ, Hướng Khâm, mẹ của Tạ Hựu Địch đã bắt đầu điên cuồng chia sẻ. Trác Dụ dứt khoát làm một mã QR, để Chu Chính treo một tấm biểu ngữ quảng cáo bự tổ chảng trước cửa câu lạc bộ. Chỉ cần bình chọn cho Khương Uyển Phồn, ông chủ sẽ đích thân dạy trượt tuyết.

Lữ Lữ là người nghiêm túc nhìn chăm chú nhất, không ngừng tải lại trang, “Sao lại như vậy, độ hot của Yến Tu Thành cao vậy sao?”

Lúc này còn chưa tới một ngày, bên gã kia có thể nói là cho người khác hít no khói, ngay cả Khương Uyển Phồn cũng có chút trầy trật.

Khương Uyển Phồn nhìn thấu: “Anh ta có công ty, có studio, có rất nhiều người giúp, chúng ta chỉ chia sẻ trong vòng bạn bè nên không sánh được. Nhìn thoáng một chút, cố hết sức là được. Em cũng đừng chăm chăm nhìn vào đó nữa, hại mắt.”

Tâm thái của cô rất ổn định, giống như bậc thềm xi măng gạch đỏ vậy.

Kết quả, vừa tỉnh lại sau một giấc ngủ, Wechat đã nổ tung.

Lữ Lữ kích động: “Cô giáo! Thịnh Lê Thư đăng weibo luôn kìa!! Số phiếu bình chọn của chị đã lội ngược dòng!! Quá ghê gớm!!”

Khương Uyển Phồn bấm mở weibo của Thịnh Lê Thư:

[Mọi người, đây là bạn thân của tôi, ủng hộ một lần nha!]

Cô ấy trực tiếp chia sẻ giao diện bình chọn của Khương Uyển Phồn.

Tin nhắn Wechat của Thịnh Lê Thư đã bị mấy tin nhắn mới ùn ùn kéo đến đẩy xuống dưới, Khương Uyển Phồn lướt tìm, sáng 3 giờ rưỡi cô ấy gửi tin nhắn: “Đêm nay có đêm diễn lớn, giờ mới rảnh nên chia sẻ cho cậu, cố lên cục cưng của tớ!!”

Khương Uyển Phồn đọc mà cười.

Cười xong, khóe mắt lại hơi xót.

––

Ngày hôm sau, trời nắng, khi Khương Uyển Phồn dậy, rèm chắn sáng đã bị kéo ra, ánh mặt trời xuyên qua lớp sa mỏng khoan thai đặt chân nơi ven tường, giống như hoa văn gợn nước dịu dàng, ngoan ngoãn đợi cô rời giường.

Bên cạnh không một bóng người, Khương Uyển Phồn vừa mới đi khỏi phòng ngủ, Trác Dụ đã về.

“Anh đi chạy bộ à?” Khương Uyển Phồn nhìn bộ đồ thể thao của anh, kinh ngạc hỏi: “Anh chạy mấy tiếng rồi?”

“Anh không ngủ được, mới hơn bốn giờ đã tỉnh nên đến bờ sông chạy 10 km.” Trác Dụ vừa đáp vừa cởi độ, mới sáng sớm đã nhìn thấy cơ thể thích mắt như thế, tâm trạng của Khương Uyển Phồn rất tốt.

Trác Dụ liếc nhìn cô một cái: “Có cần anh c0i quần không?”

Khương Uyển Phồn nhíu mày, “Hôm nay là trận chung kết của em mà anh vẫn không chịu buông tha, không bằng cầm thú.”

“Có lý.” Trác Dụ nói: “Cầm thú để giành dùng cho buổi tối.”

“Không phải là anh căng thẳng nên mới đi chạy bộ đấy chứ?” Khương Uyển Phồn bỗng nghĩ tới.

“Ừ, căng thẳng.” Trác Dụ thừa nhận rất bình tĩnh, hít sâu, “So với lúc anh tham gia thi đấu còn hồi hộp hơn.”

Khương Uyển Phồn giúp anh thu dọn đồ thể thao đã thay ra, “Nói vậy, hồi hộp có hai nguyên nhân, hoặc là không tự tin, thiếu tự tin. Hoặc là, cảm thấy mình có khả năng thắng, nhưng đối thủ cạnh tranh cũng rất mạnh.”

“Còn có loại thứ ba.” Trác Dụ nhìn cô, “Anh hồi hộp, không phải vì em sẽ thua. Mà dù bất luận em thắng hay thua, có thể em đều sẽ không vui.”

Khương Uyển Phồn ngẩn người, cúi đầu cười trong ánh nhìn chăm chú của anh, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt cô là những vì sao tỏa sáng, lòng không vướng bận, “Không đâu, em hứa với anh. Thắng, là báo thù, là làm đúng theo câu nói đó. Thua, em cũng sẽ không tự xem thường mình, tiếp tục kinh doanh tiệm nhỏ của em, khi nào không thêu được nữa sẽ về Lâm Tước kế thừa gia sản.”

Cứ như vậy, hai người tay trong tay ra ngoài, ăn sáng ở chỗ cũ. Lúc Trác Dụ đi thanh toán, ông chủ cười tủm tỉm mà phất tay, “Tôi mời, Tiểu Khương cố gắng thi nhé!”

Hai người đến tòa nhà phát thanh trước mười lăm phút, đám Lữ Lữ đã chờ ở đó. Khương Uyển Phồn tìm một vòng cũng không thấy Khương Dặc. Đây là em trai ruột hả? Chắc là nhặt được rồi.

Vừa mới chuẩn bị đi vào, một chiếc Volvo XC90 dừng bên lề đường.

Khương Uyển Phồn còn nghĩ chiếc xe này cùng hãng với Khương Vinh Diệu, nên liếc mắt nhìn thêm chút.

Cửa sổ ghế lái được hạ xuống trước, Khương Dặc vươn tay điên cuồng vẫy, “Chị!”

Theo đó ghế phụ, ghế sau đều có cánh tay thò ra, Khương Vinh Diệu ló mặt: “Hí hí hí hí!”

Trái tim của Khương Uyển Phồn nhảy lên tận cổ họng, “Bố, bố mẹ?!”

Xe dừng hẳn, cô nhìn rõ hơn, Khương Uyển Phồn xuýt xoa, “Bà nội, bà, bà cũng tới ạ?”

Hôm nay Kỳ Sương tố ý mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, cười ha hả nói: “Khương Khương, cháu tới đây, bà có lời muốn nói với cháu.”

Quay đầu, mặt Khương Uyển Phồn đông cứng.

Người đã thề thốt nói chuyện không hợp với cô, giờ phút này đang ngay ngay ngắn ngắn xuấn hiện trước mắt cô. Khương Vinh Diệu nói: “Đây là bất ngờ chúng ta cho con.”

Khương Uyển Phồn cười nói “trẻ con”, nhưng thực ra cô lại rất vui.

Tổ công tác bên kia đang thúc giục, Trác Dụ khoát vai cô, “Vào thôi em.” Khương Uyển Phồn bước đi nhanh hơn, đi được một nửa lại quay đầu nhìn.

Người một nhà đứng dưới nắng mai, quanh thân như được nạm một lớp sáng dịu dàng, xa xa từng người đều chăm chú nhìn cô, ánh mắt bao dung rộng mở, khiến Khương Uyển Phồn cảm thấy, cho dù con đường phía trước không biết đến đâu, cô vẫn có thể dũng cảm bước tiếp, thẳng tiến không lùi.

……

8 giờ rưỡi, trận chung kết chính thức bắt đầu, live stream trên mạng cũng được mở cùng lúc.

Hiện trường thi đầu được đặt tại phòng phát thanh lớn nhất trên đỉnh tòa nhà truyền hình, không còn chỗ ngồi, khu truyền thông cũng đầy máy ảnh, số lượng đông đảo. MC dẫn dắt theo quy trình, giảng giải về văn hóa, thông báo nội quy, các tuyển thủ thống nhân lên sân khấu và được tự giới thiệu. Rất nhiều người mặc trang phục lộng lẫy tham dự, hoặc là thiết kế của bản thân, hoặc là đồ dân tộc, hình tượng cả nhóm người cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Yến Tu Thành vừa bước lên bục, trường bào màu xanh, tao nhã tuấn tú, tiếng hoan hô không nhỏ, vỗ tay không ngừng. Chỉ có hàng thứ năm, đám Trác Dụ và Khương Vinh Diệu mặt vô cảm, như người ngoài cuộc.

Chờ đến khi Khương Uyển Phồn lên sân khấu, Khương Dặc đứng lên, điên cuồng hét: “Woah hú!! Vỗ tay!” Tư thế này lập tức kéo bầu không khí lên, mọi người cười vỗ tay như sấm.

Khương Uyển Phồn thản nhiên trải nghiệm một lần xấu hổ muốn chết trong nháy mắt.

Màn mở đầu kết thúc, tiến vào giai đoạn thi đấu chính thức.

Ủy hội thi đấu cố ý sắp xếp để bàn làm việc của hai tuyển thủ nổi tiếng nhất là Khương Uyển Phồn và Yến Tu Thành song song một hàng với nhau. Đồng thời, bình luận trên sóng live stream bàn tán đến sục sôi ngất trời:

[Khương đẹp quá đi!! Yến yêu không được cũng là bình thường!]

[Hai người họ không liên quan, không có scandal gì đâu nhé!]

[Xem không hiểu, nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy rất giỏi.]

Đến đây, đề bài được chọn của từng người được công bố.

MC hỏi Yến Tu Thành trước: “Lần này thầy Yến mang tác phẩm gì đến vậy nhỉ?”

Trước khi trả lời, anh ta cố tình liếc nhìn Khương Uyển Phồn, nghĩ tới phản ứng của cô, kho4i cảm không hiểu từ đâu đã thay thế tất cả cảm xúc khác, cho dù có là nội dung không phải sở trường của anh ta đi chăng nữa.

Yến Tu Thành đáp: “Hình người.”

Có lẽ người khác sẽ không biết, nhưng những giám khảo trong nghề đều biết rõ, sở trường từ trước tới nay của Yến Tu Thành đều là sơn thủy, con người không phải sở trường của anh ta, thậm chỉ nhìn từ góc độ kĩ thuật, vẫn còn thiếu chút gì đó, thật sự không rõ vì sao anh ta lại tự ý làm như vậy trong cuộc thi quan trọng như thế.

MC đi đến trước mặt Khương Uyển Phồn: “Còn cô giáo Khương thì sao?”

Ánh mắt Khương Uyển Phồn bình tĩnh, khóe miệng mang theo nụ cười, đáp: “Sơn thủy.”

Cơ thể Yến Tu Thành cứng đơ, từ từ quay đầu, không thể tin được mà nhìn cô.

Khương Uyển Phồn phát hiện ra ánh mắt chăm chăm nhìn nên lịch sự nhìn lại, cười như sóng gợn.

Một người chọn thứ mình không am hiểu nhất.

Một người chọn thứ đối phương am hiểu nhất.

Khác biệt chính là, với Khương Uyển Phồn, dù là người hay phong cảnh, cũng là hai loại hình cô tự tin nhất.

Mỗi người đều muốn dương trường tị đoạn*, nhưng Yến Tu Thành lại cứ dương đoản tị trường.

*Câu này nghĩa là con người luôn muốn làm một việc phát huy điểm mạnh và tránh làm việc gì đó mà là điểm yếu hoặc không hoàn thiện của mình, Yến Tu Thành lại cứ tránh khỏi lợi thế của mình mà làm việc mình yếu kém.

Sắc mặt anh ta u ám, ánh mắt luôn bình thản không hoảng hốt rõ ràng là có sóng lớn dâng lên. Giọng nói của người MC như bị chặn lại ở phía xa, tiếng trống tiếng nhạc như búa tạ, hoàn toàn đảo loạn cõi lòng của anh ta.

“Thầy Yến? Thầy Yến?”

Người MC nhắc nhở liên tiếp ba lần thì Yến Tu Thành mới từ từ hồi hồn.

“Cuộc thi bắt đầu rồi, anh có thể trở về bàn làm việc bắt đầu thực hiện sản phẩm của anh.”

Yến Tu Thành mới vừa định thần, lại bỗng thấy Khương Uyển Phồn cười với anh ta. Ý cười đó rất nhạt, còn có một tia khiêu khích. Lòng anh ta chợt lạnh, bỗng nhiên phản ứng lại.

Thông tin có được từ việc nói chuyện bâng quơ, căn bản chính là do đứa bé trai đó cố tình để lộ.

Người ta đều cho rằng trẻ con không nói dối, cũng dễ lừa nhất, cho nên cứ tin mà không nghi ngờ. Không ngờ tới, anh ta mới là người tiêu tiền vô ích.

Tất cả việc này, Khương Uyển Phồn đều biết. Cô sắp đặt bẫy rập, chỉ chờ anh ta nhảy vào. Trong giây phút quan trọng này, lại để anh ta biết được sự thật, đây là một đả kích cực lớn cho tâm lý con người.

Yến Tu Thành đã ngơ ra, lúc xỏ kim, tay còn run run.

Gần đó, Khương Uyển Phồn đứng bên cạnh đang thành thục may vá, vững vàng bình tĩnh. Vải thêu là đất trời, cô tĩnh tâm tập trung, tựa như ngao du rong chơi khắp đất trời. Người quay phim cũng nhịn không được mà quay cận cô vài lần, trên vải thêu, dải núi dần mở rộng, hình trời bóng cây, ánh mặt trời vụn vỡ sinh động như thật. Phác họa ra đồng tuyết biển mây, Khương Uyển Phồn tiện đà thêm nội dung trong đó, chân núi, đài quan sát của trại người Miêu, thác nước khe suối trong vắt, bóng người chen chúc.

Bức thêu này của Khương Uyển Phồn đã kéo cả bốn mùa của trại người Miêu. Thời gian thi đấu có hạn, nên cô chỉ muốn phác sơ qua, hướng từ phức tạp về đơn giản. Phóng túng như vậy, nhưng bốn mùa vẫn rõ nét từng phần một. Cô đặt trọng tâm lên hình tượng trong trại, người phụ nữ lưng đeo gùi tre, đứa bé nhỏ nằm trong gùi. Người ngồi bên suối nói chuyện, người gánh nước đi trên đường núi, còn có bà cụ ngồi ở cửa nhà, mặc bộ đồ thêu của người Miêu.

Người nhỏ xíu, cho nên hiện lên rất tinh xảo và cũng rất tiết kiệm thời gian. Hình ảnh trông như thật, mềm mại uyển chuyển càng có hồn, cả bức thêu nhìn dù chi tiết hay đơn giản hóa cũng đều thỏa đáng, cảnh miêu trại, vật, người dung hợp, đậm hay nhạt đều thích hợp.

Vào lúc Khương Uyển Phồn cầm tác phẩm, ánh sáng biến ảo, huyền cơ được giấu giếm ở trên cũng lộ ra. Thì ra, hình dáng dãy núi được phác họa là dùng chỉ vàng chỉ bạc, khi góc độ thay đổi, nó trở nên rực rỡ lung linh, cả bản thêu như được sống lại.

Núi tuyết cùng màu, cùng rực rỡ với nhau.

Tiếng vỗ tay ở trường quay và làn đạn trên sóng livestream đều nhiệt liệt như nhau.

10 giờ rưỡi, cuộc thi kết thúc.

Khương Uyển Phồn thu dọn dụng cụ gọn gàng, khi ống kính quay qua cô, thậm chí cả đầu cô cũng không nâng, không như vừa mới tham gia thi đấu, mà như đang làm một công việc bình thường vậy.

Còn Yến Tu Thành, hoàn toàn không có tinh thần, ngay cả cười miễn cưỡng cũng lười.

Nửa tiếng sau, kết quả được tuyên bố.

Giải nhất của Khương Uyển Phồn hoàn toàn xứng đáng, đã đoán được trước.

Khiến người ta phải ồ lên chính là Yến Tu Thành.

Ngay cả một giải thưởng gã cũng không lấy được một cái.

Tất cả tuyển thủ đứng thành một hàng, camera đảo qua biểu cảm của từng người, Yến Tu Thành cố hết sức căng mặt ra, thần sắc cứng ngắc. Khương Uyển Phồn vẫn là vẻ nhàn nhạt không tranh như cũ, cô giống như một mặt hồ yên ả, chỉ có bề mặt bị gió thổi sinh gợn sóng.

MC: “Chúc mừng các tuyển thủ đã đạt giải, chúng ta hãy nghe quán quân nói trước, cô có gì muốn nói không?

Khương Uyển Phồn nhận micro: “Quê của tôi ở Lâm Tước, là một trấn rất nhỏ, cảm giác không tồn tại rất cao. Nơi đó không có ngành công nghiệp gì, không có vốn đầu tư, người trẻ còn có thể ra ngoài xông xáo một lần, khi lớn tuổi rồi, phần lớn mọi người đều dựa vào đồ thêu để đổi chút chi phí trang trải. Trước kia, mẹ tôi không tán thành việc tôi học thêu, cảm thấy đây là nghề không có triển vọng. Nhưng tôi muốn nói, giai đoạn trưởng thành của một người là phải liên tiếp va chạm, liên tiếp ngược gió, liên tiếp tự chứng minh bản thân. Có thể có được một cuộc thi đẳng cấp cao như vậy, tôi có thể được đứng ở chỗ này, chính là một kết quả tốt –––– chúng ta được coi trọng, nỗ lực của tôi không hề lãng phí.”

Cả trường quay vang lên tiếng vỗ tay.

Khương Uyển Phồn bỗng quay đầu, nhỏ giọng hỏi MC, “Tôi có thể mời hai người lên sân khấu không?”

Đạo diễn dưới sân khấu làm một thế tay, đồng ý.

Khương Dặc ở khán đài nhanh tay lẹ mắt, lập tức làm theo.

Không lâu sau, cậu đỡ bà cụ Ba và Tiểu Thủy đi vào cánh gà. Khương Uyển Phồn bước nhanh qua nắm tay đón đi lên trước.

Mọi người kinh ngạc, không biết một già một trẻ đang mặc đồ người Miêu này là thế nào.

Tiểu Thủy rất căng thẳng, chống gậy đi chậm. Bà Ba nắm lấy tay Khương Uyển Phồn, tuy cũng căng thẳng không thoải mái, nhưng vẫn lấy hết can đảm đi đến giữa sân khấu.

Khương Uyển Phồn nói: “Cho tôi giới thiệu một chút, đây là Tiểu Thủy, đây là bà Ba. Chúng tôi đều là người Lâm Tước. Đây là lời của tôi, lấy việc thạo một nghề để nuôi thân, cầm kim và chỉ hơn nửa đời, cái gì cũng thêu, một chiếc khăn nhỏ bán 20 tệ, khăn quàng cổ lớn hơn một chút, áo choàng thì bán 80 tệ. Mấy thứ đồ nho nhỏ đó, là ngày thức đêm thâu, mười ngày nửa tháng mới có thể thêu được ba năm cái. Lúc không ai tới mua, sẽ thống nhất bán cho lái buôn thành phố trung gian, vậy thì càng tiện. Không phải là muốn bán rẻ, mà là muốn ăn cơm, muốn mua thuốc, muốn sống sót.”

Nói xong, Khương Uyển Phồn ra hiệu cho Tiểu Thủy lấy một thứ ra, trong chiếc túi cậu xách theo là bức tranh thêu của bà cụ Ba.

Cá bơi trong nước, ruộng lúa được mùa, mùa thu ánh vàng rực rỡ, mỹ nhân cổ đại che nửa mặt…

Người xem kinh ngạc hô liên tục, thêu đẹp quá.

Bình luận live thì điên cuồng spam:

[Đẹp như vậy mà chỉ bán có 20 tệ?? Tôi không cho phép!!]

[Liên kết! Đấu giá!! Tôi ra giá 1000!!]

[Hu hu hu cậu bé không có chân kia thật đáng thương.]

Trong mắt Khương Uyển Phồn dần có ánh sáng, cười để mọi người xem lại bức Miêu trại đạt giải của cô một lần nữa, “Bà cụ thêu hoa dưới chòi gác, nam sinh trẻ tuổi se chỉ bên đèn dầu, đều ở trong này. Bọn họ là mỗi một người dân của Lâm Tước, là ngàn ngàn vạn vạn người vô danh làm trong ngành nghề này. Báu vật của dân tộc phải truyền thừa, nhưng phải có “truyền” mới có “thừa”, đoạt giải chỉ là thứ yếu, tôi mong mọi người có thể nhìn thấy được nhiều người làm nghề thủ công hơn nữa, có thể hiểu biết hơn về nghề này, phát hiện ra vẻ đẹp khác biệt.”

Cả trường quay vỗ tay như tiếng sấm vang vọng.

Khương Dặc điên cuồng trầm trồ khen ngợi cổ vũ, bà Kỳ Sương ở dưới lén lau nước mắt.

Tiểu Thủy trên sân khấu ngây ngốc đứng đó, đáy mắt cũng hơi chớp sáng, cậu vỗ tay theo bản năng, bà cụ Ba cũng học theo, thì thầm trong miệng.

Khương Uyển Phồn lộ ra nụ cười thoải mái thanh thản nhất từ khi bắt đầu cuộc thi tới nay, cô chân thành tha thiết nói: “Một cuộc thi không thay đổi được quá nhiều điều, bọn họ vẫn sẽ trở về cuộc sống bình thường, dựa vào thêu thùa để kiếm tiền, để sống. Nhiều người xem như vậy là cơ hội khó có được, nên tôi sẽ kêu gọi nhiều một chút, hoan nghênh mọi người tới quê hương Lâm Tước của tôi du lịch, cũng hoan nghênh các ông chủ tới khảo sát.” Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Lần sau khi thu mua đồ thêu, có thể nâng cao giá thêm một chút được không?”

Dưới sân khấu, tiếng cười mang ý tốt hết đợt này đến đợt khác vang lên, những người trên hàng ghế khách mời thuộc mọi tầng lớp đều nhao nhao đáp: “Được!”

Trái phải Khương Uyển Phồn dắt tay Tiểu Thủy và bà Ba, ba người khom lưng cảm ơn.

Tiếng vỗ tay liên tục không dứt, như cơn sóng mạnh mẽ cuộn nhanh không ngừng.

Khương Uyển Phồn buông tay họ, tự lùi về sau một bước, đưa hai người đến trước đèn flash của truyền thông.

Sự kết nối trên thế gian, các cuộc gặp gỡ đều có sự khác biệt, vận mệnh đau khổ từ trước tới nay đều là hình tượng chung của một lớp nhân vật, ngàn người ngàn mặt. Nhưng giờ phút này, Khương Uyển Phồn sẵn lòng tin tưởng, tính người vốn thiện, đều có sự thấu cảm với cái đẹp.

Khương Uyển Phồn xoay người xuống khỏi sân khấu, bóng dáng ung dung tuyệt mỹ.

Lấy sức lực của bản thân, xâu những ánh sáng đom đóm bé nhỏ trên nhân gian, khiến cho bọn họ cũng có cơ hội lấp lánh rực rỡ.

Đây là kết quả tốt nhất.

––

Sau khi cuộc thi kết thục chính là họp báo.

Khương Uyển Phồn ùy thác cho hội Tái Ủy công bố tin tức đầu tiên ––––

[Bản thân tôi nhận được tiền thưởng 50 vạn trong cuộc thi, tôi sẽ quyên tặng hết cho cơ quan liên quan, dùng để giúp đỡ phát triển văn hóa truyền thống.]

Tối nay có rượu mừng, khách từ Quảng Lăng chơi đàn.

Mong ước, đốm lửa nhỏ sẽ không ngừng lan tỏa…