Chúng Ta Cũng Phải Thật Tốt

Chương 2: Đã lâu




Ngày hôm sau cô thức dậy thật sớm. Đứng trước gương đeo đồ trang sức trang nhã và sửa sang lại mái tóc trên vai. Sau đó cô đi giày cao gót, cầm túi xách lên chuẩn bị đi làm.

Bà Lý nói với Thi Vũ: "Thi Vũ mau ăn nhanh lên, lát nữa còn phải đến trường!"

Tô Vũ Dương đi đến cạnh bàn ăn, muốn cầm phần ăn của mình đi. Lại bị Thi Vũ kéo lại: "Mẹ, người có thể đưa con đến trường được không?

"Mẹ phải đi làm, để lần sau có được không?" Cô dỗ dành Thi Vũ. 

"Vậy mẹ đưa con xuống lầu, được chứ?" Trong giọng của Thi Vũ mơ hồ mang theo chút nghẹn ngào.

Cô nghĩ đến anh ngày thường làm việc bận bịu ở công ty, vì muốn kiếm thật nhiều tiền để thỏa mãn yêu cầu của Thi Vũ. Cô cảm thấy bản thân còn thiếu cô bé nhiều lắm, là mình làm hại cô bé không có mẹ ở bên cạnh chăm sóc, cho nên cô nhất định phải đối xử thật tốt với cô bé, dù là ngôi sao trên trời thì cô cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để hái xuống cho cô bé.

Thế nhưng, Thi Vũ lại càng ngày càng ỷ lại vào cô, chính cô cũng quá tốt bụng, nhưng chưa đến mức để cho Lâm Quân Hạo tiêu tiền nuôi cô. Cho dù anh có hàng tỉ tài sản, nhưng chúng đâu phải của cô. Nhìn bộ dạng đáng thương của Thi Vũ nhưng bên trong ánh mắt lại tràn đầy khát vọng. Lúc này cô mới phát hiện là mình luôn sai. Đứa bé này quá nhạy cảm, sợ không cẩn thận sẽ mất đi mẹ của nó.

Tô Vũ Dương nhận lấy chiếc cặp in hình phim hoạt hình từ trong tay bà Lý, đeo lên lưng cho cô bé. Giọng ôn nhu mà ấm áp như ánh nắng tháng ba: "Được, mẹ sẽ đưa Thi Vũ đi học!"

Cô cầm tay Thi Vũ, dắt cô bé đi ra khỏi nhà, vừa xuống cầu thang vừa dặn dò: "Đến trường phải nghe lời cô giáo, không được nghịch ngợm, biết chưa?"

" Nếu như Thi Vũ làm như vậy, mẹ sẽ thưởng cho con?" Cô bé dò hỏi.

Thi Vũ thấy Tô Vũ Dương im lặng, liền nói: "Mẹ có thể vì Thi Vũ mà làm hòa với ba được không?"

Vũ Dương nghe xong, trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu. Không biết trả lời ra sao thì đột nhiên nghe Thi Vũ vui vẻ gọi: "Ba~~"

Gọi xong, liền chạy tới.

Tô Vũ Dương chấn động mạnh, ngẩng đầu thấy Lâm Quân Hạo đang thân mật ôm Thi Vũ vào trong lòng. Trong giọng Thi Vũ mang theo trách cứ: "Ba, không phải tối qua người đã nói sẽ cùng con chờ mẹ sao, sao lại đi trước?"

"Tối qua ba có việc!" Lâm Quân Hạo nhìn Thi Vũ cười khiến cho Tô Vũ Dương run lên, cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được nhìn thấy anh cười như vậy, trước kia lúc anh cười, anh chỉ hướng về người duy nhất là Dương Gia Mẫn. Ngay cả cô cũng chỉ đứng ở góc cửa len lén nhìn. Sau này, khi tiểu thư không có ở đây. Anh liền thay đổi, và từ đó trở đi không hề cười nữa. Nhưng Hôm nay anh lại cười.

Tô Vũ Dương kinh ngạc nhìn, thời gian như trở về lúc trước. Thi Vũ lớn lên càng giống Dương Gia Mẫn, người đó xinh đẹp dịu dàng ngay cả mắng chửi cũng nhỏ nhẹ.

Nhìn anh với Thi Vũ vui vẻ hòa thuận, khóe miệng cô hiện lên nụ cười yếu ớt. Nếu Gia Mẫn thấy được, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui?"

Lâm Quân Hạo quay đầu lại, thì nhìn thấy nụ cười của cô, anh khẽ giật mình. Nhưng ngay lập tức khôi phục dáng vẻ lãnh đạm: "Đi làm thôi?"

"Ừm!" Tô Vũ Dương cứng rắn nặn ra một chữ. Cô thực sự không biết nói gì, nhưng rồi vẫn nói: "Anh về rồi, phiền anh đưa Thi Vũ đến, em đi làm!"

Nói xong cô liền rời đi.