Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 69: Chân tướng




Mãi cho đến khi Gia Nguyên đế đi thật xa rồi, Chu Anh vẫn cảm thấy có chút khó chịu mơ hồ. Kiểm soát viên thế nhưng không định khởi tố, nói tin tưởng bị cáo là nàng, vậy nàng chẳng phải là không công tìm nhiều tâm tư oan uổng như vậy!

Bất quá vì làm ầm ĩ một hồi kinh tâm động phách như vậy, Chu Anh phá lệ cảm thấy có chút đói bụng: "Bách Hợp, truyền đồ ăn sáng đi, ta hôm nay muốn dùng cháo hạt sen bách hợp, giải nhiệt."

莲子百合粥 - cháo hạt sen bách hợp

Ba người đều bị kích động, Lục La lại nhảy nhót: "Chủ tử ngài có muốn ăn gì, nô tỳ đi truyền lệnh, truyền rất nhiều, rất nhiều."

Bách Hợp ngăn lại nàng: "Chủ tử đói bụng hồi lâu, không thể đột nhiên ăn uống quá độ, trước dùng một phần nhỏ, tiến hành theo chất lượng mới tốt."

Chu Anh gật gật đầu: "Vậy dùng một phần nhỏ chút đi, ta là nên nuôi tinh thần. Ngày mai là sơ thất Thục phi nương nương phải không, về tình về lý, ta đều muốn dẫn tiểu công chúa đi cúi chào."

Sau khi Chu chiêu nghi qua đời, Hoàng Thượng hạ lệnh lấy lễ Thục phi hậu táng, coi như là cho Chu gia một ít mặt mũi.

Lễ sơ thất là do Hiền phi luôn luôn ổn trọng xử lý, rất là trịnh trọng. Khi Chu Anh mang theo tiểu công chúa đến, đã có nhiều phi tần tới, không khí trong cung gần đây vẫn thập phần chìm mục, Chu Anh cũng không có ra ngoài Cảnh Dương cung, hôm nay xem như lần đầu lộ diện sau sự cố.

Nàng ôm tiểu công chúa làm lễ, liền cùng mọi người canh giữ ở trong linh đường này. Tập tục lễ sơ thất của Đại Tề này là người thân, bạn tốt nên vì người chết túc trực bên linh cữu một đêm mới tính thành tâm, tỷ muội trong cung này am hiểu nhất giả vờ hiền lương, có tình, tự nhiên là muốn tới biểu hiện một phen.

Cố quý nhân nhìn người đã lâu, nhịn không được lạnh giọng nghi hoặc: "Thư uyển nghi tới trễ như vậy, chính là chột dạ sao?"

"Lời này của Cố quý nhân làm ta có chút hồ đồ, ta vì sao phải chột dạ?" Chu Anh buồn cười hỏi, nàng nương cơ hội này bất động thanh sắc đánh giá Trương dung hoa bên cạnh, nàng hôm qua đi Dực Khôn cung bị thiêu hủy, thiên điện cháy không nghiêm trọng lắm, nếu là Trương dung hoa không có bị bệnh si ngốc, động tác chậm chạp, căn bản sẽ không bị bỏng. Nhưng nàng vẫn bị thương, là muốn nương trận hỏa này tranh thủ thương hại, hay là vì muốn dùng khổ nhục kế phủi sạch hiềm nghi chính mình đây?

"Thư uyển nghi là thật không biết hay là giả vờ không biết? Trong cung này đều truyền khắp, Thục phi nương nương bị chết là có người có ý định trả thù. Muội muội nghĩ đến, không có gió sẽ không có sóng, đã có người truyền như vậy, nói vậy cũng không phải không có căn cứ." Cố quý nhân lãnh trào (lạnh lùng trào phúng), "Muội muội thấy tiếc thay cho Thục phi nương nương, lúc trước Thư uyển nghi là Thục phi nương nương một tay bồi dẫn, hiện giờ lại uổng mạng như vậy, thật làm người thổn thức."

Phân vị hiện giờ của Chu Anh trên nàng, cũng không giống trước đây luôn ẩn nhẫn, mà không lưu tình chút nào đánh trả: "Lời nói Cố quý nhân, ta nghe không hiểu, nhưng hoàng thượng nói Cố quý nhân cũng nghe còn không hiểu. Hiền phi nương nương, Hoàng Thượng đã hạ chỉ phải nghiêm trị người lắm miệng lắm mồm? Thân là chủ tử phải làm gương, nếu là chủ tử phạm tội thì bị tội thêm một bậc phải hay không?"

Hiền phi gật gật đầu: "Đây là lễ sơ thất của Thục phi, không được có người bất kính, Cố quý nhân coi rẻ thánh dụ, hôm nay bổn cung cũng không nặng phạt, chính mình hồi cung suy nghĩ đi."

Hiện giờ Hiền phi chấp chưởng phượng ấn, lời này liền tương đương với ý chỉ, trong lòng Cố quý nhân nếu không cam, cũng không dám cãi lời, không tình nguyện trở về cung.

Sau khi Cố quý nhân rời đi, trong đại điện rõ ràng an tĩnh rất nhiều, cũng không có người nói lời lạnh nhạt nữa, thành tâm thành ý cầu khẩn cho Thục phi. Cung nhân ở linh đường đốt giấy gấp cây thang ở giữa, ngụ ý mong ước Thục phi sớm ngày trèo lên tới cực lạc, đứng hàng tiên ban.

Chu Anh nhìn thấy bài vị Thục phi, lẳng lặng xuất thần. Dù tàn nhẫn, dù ác độc, nàng cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, ở một đời trước hẳn còn học đại học, vừa đi học, vừa hẹn hò với nam sinh ngành khác đi trượt băng, đánh cầu. Nhưng ở thời đại này lại phải gánh vác toàn bộ vinh nhục cả gia tộc, chỉ vô ý một cái, liền làm quân cờ cho người khác, ngay cả chết, đều thống khổ như vậy. Nàng cơ hồ có thể tưởng tượng được, khi đại hỏa lan tràn, biểu tình của nàng khi cả người bị cháy.

Nàng lại cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng cũng càng khắc sâu ý thức, sinh tồn trong hậu cung này, ân sủng cùng quyền lợi là quan trọng cỡ nào phải. Nếu Thục phi vẫn là sườn nhất phẩm trước đây, ai dám động đến trên đầu nàng? Nếu trong lòng Hoàng Thượng còn coi trọng Thục phi, lại có ai dám động đến nàng mảy may?

Rốt cuộc không ai thủ được suốt cả đêm, sau giờ tý, Hiền phi nhìn mọi người đã chịu không được, liền kêu đều đi trở về, chỉ có Chu Anh và Ôn phi cùng nàng trông coi.

"Thư uyển nghi cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ là các cung nhân rỗi rãnh, nhàm chán nói lung tung thôi." Ôn phi an ủi nàng, "Hoàng Thượng đã hạ chỉ ý, đó là tin tưởng muội muội trong sạch."

Chu Anh không nghĩ tới Ôn phi sẽ an ủi chính mình, gật gật đầu: "Ôn phi nương nương nói rất đúng, tần thiếp sẽ không nghĩ nhiều. Thanh giả tự thanh, tần thiếp tin tưởng đợi ngày chân tướng rõ ràng, lời đồn đãi sẽ hết."

"Thư uyển nghi rốt cuộc khờ dại, không biết hậu cung này không có công bằng sao? Hoàng Thượng nguyện ý tin tưởng cái gì, cái đó chính là chân tướng." Ôn phi thản nhiên nói, "Hoàng Thượng nếu nói chuyện này Thục phi nương nương không phải uổng mạng, đó chính là sợ tội."

Chu Anh không nói nữa, không biết trong lòng tin lời này, hay là không tán thành.

Từ sau khi Gia Nguyên đế triệt quyền lực trông coi sự vụ lục cung của Trương quý phi, nàng liền giả bệnh tĩnh dưỡng ở trong Ninh Tú cung, vẫn chưa từng ra ngoài. Mãi cho đến khi Hoàng Thượng Gia Nguyên đế mệnh cho Hiền phi bắt đầu bắt tay vào việc nghỉ hè Bắc Thượng, lúc này Trương quý phi mới tuyên cáo lành bệnh, một lần nữa xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.

"Tần thiếp thỉnh an quý phi nương nương." khi Chu Anh nhận lệnh đi Vĩnh Hòa cung, liền gặp Trương quý phi tươi đẹp bắn ra bốn phía như trước, nhường đường một bên, phúc thân thỉnh an nói.

Trương quý phi tựa hồ vẫn chưa vì trận bệnh này có chút thất sắc, vẫn duy trì kiêu ngạo cùng tôn quý của mình, một thân cẩm y màu tím hoa văn hải đường, rất chói mắt. Ngồi ở trên kiệu liễn, mắt sắc liếc Thư uyển nghi bên cạnh, thản nhiên mở miệng: "Thư uyển nghi miễn lễ đi, Hiền phi có việc tuyên bố, đến muộn không tốt. Oanh Nhi, kêu bọn hắn đi nhanh hơn."

Chu Anh nhìn nghi trượng của quý phi rời đi, cũng đi nhanh hơn, trong lòng đối với chuyện nghỉ hè ở sơn trang vẫn có chờ mong. Năm trước trong cung oi bức dị thường, vừa lúc nàng mang thai tiểu công chúa, lại cảm thấy khô nóng không chịu nổi, trong cung đặt nhiều khối băng đều không xua tan sự nóng nực. Năm nay tiểu công chúa còn nhỏ như vậy, lại là đứa bé có tính tình thích náo thích động, trong cung quá nóng tất nhiên sẽ khó chịu.

Nàng đoán rằng Gia Nguyên đế có lẽ cũng là nghĩ muốn tạm thời tránh đi trong cung này, Thục phi mặc dù tội ác tày trời, chung quy đối với hắn là có tình.

Thời điểm đến Vĩnh Hòa cung phát hiện Hoàng Thượng đã tới, đang nói chuyện cùng Trương quý phi, nhìn biểu tình hai người dường như không có việc gì, trong lòng Chu Anh bội phục, nguyên lai không chỉ là nàng, hậu cung này có khi đều là phái hành động.

"Tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng." Nàng phúc thân hành lễ.

Gia Nguyên đế gật gật đầu: "Ngồi đi, trẫm nghe quý phi nói nàng vẫn chưa đến phân vị được ngồi liễn, có bị nắng không? Thời tiết nắng nóng, Hiền phi cho mọi người ít canh lạnh giải nhiệt đi."

Hiền phi sai Phúc Ngọc bên người đi chuẩn bị, Kỳ quý tần ngồi dưới đột nhiên lên tiếng, chua nói: "Hoàng Thượng bất công, nô tì cùng với tỷ muội cũng không thư thái."

Gia Nguyên đế cười khanh khách nhìn nàng: "Ái phi sao biết trẫm sẽ bất công với nàng?"

Lại nhìn chư vị phi tần ngồi dưới, nói: "Gần đây trong cung tỷ lệ phát sinh sự cố cao, Thục phi đột nhiên chết, làm trẫm có chút đau lòng, vì vậy lạnh nhạt các vị ái phi. Trẫm cùng thái hậu, Hiền phi thương lượng một phen, hậu cung của trẫm mặc dù phong phú, phân vị cao lại không nhiều. Thừa dịp cơ hội này, tấn phân vị bồi thường các ái phi."

Vừa nói sẽ đại phong hậu cung, phía dưới liền ồ lên, cơ hồ trên mặt mỗi người đều vui sướng không kiềm nén được, âm thầm chờ mong mình có thể tấn thêm mấy cấp, lại lo lắng người bên ngoài vượt qua chính mình.

Chu Anh lại cân nhắc thâm ý lần này của Gia Nguyên đế, nguyên nhân hai cung bị cháy còn chưa tra rõ, tâm tình Khuyết Tĩnh Hàn tất nhiên không tính là tốt, thậm chí theo lý thuyết hẳn là có chút bài xích. Nhưng trong lúc mấu chốt này lại chuẩn bị đại phong hậu cung, mục đích chắc chắn sẽ không đơn giản như hắn nói như vậy.

Gia Nguyên đế đem biểu tình mọi người thu hết vào mắt, cười nhạt: "Ngày mai trẫm sẽ gặp hạ chỉ tấn phong, nhưng qua nửa tháng liền phải khởi hành đi sơn trang nghỉ hè, nghi thức tấn phong cũng không kịp chuẩn bị, vậy liền chờ sau mùa thu lại thu xếp vậy. Hiện nay trong Dưỡng Tâm điện còn có chút việc đợi trẫm xử lý, Thư uyển nghi đi cùng trẫm đi, các ái phi cùng Hiền phi thương lượng công việc xuất cung đi."

Nói xong câu này, Khuyết Tĩnh Hàn liền đứng dậy, lôi kéo Chu Anh đi Dưỡng Tâm điện, lưu lại một đàn phụ nữ đỏ mắt tâm nóng.

Hiền phi hắng giọng một cái, đem ánh mắt của mọi người kéo trở về: "Lần này đi sơn trang nghỉ hè đội ngũ không nên quá lớn, bổn cung sẽ ở lại trong cung tiếp tục quản lý cung vụ, thân mình nhị hoàng tử cốt yếu, không thích hợp lặn lội đường xa, liền cũng sẽ lưu lại với bổn cung. Hoàng Thượng lên tiếng, chuyện công vụ hành cung để Kỳ quý tần phụ trách, quý phi nương nương bệnh nặng mới khỏi, nên giữ sức khỏe. Tiêu sung nghi cùng Cố dung hoa hiện giờ đang bị cấm môn suy nghĩ, cũng không được đi xa, cùng lễ Phật với thái hậu lão nhân gia đi. Mấy hoàng tử, công chúa tất nhiên là sẽ đi, quý phi cùng Kỳ quý tần phải phá lệ chú ý hơn..."

Trong Vĩnh Hòa cung, Hiền phi cùng mọi người thảo luận an bài đi nghỉ hè hành cung, mà trong Dưỡng Tâm điện cũng một phiên cảnh tượng khác. Biểu tình Gia Nguyên đế miễn cưỡng nhìn người đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm thánh chỉ, cười nhạt: "Anh Nhân có gì dị nghị không?"

Có dị nghị có thể nói ra sao, trong lòng Chu Anh trợn trắng mắt, lại chỉ có thể nghiêng đầu giả bộ nghi hoặc: "Hoàng Thượng vì sao để tần thiếp xem cái này? Đại phong hậu cung là hành động nhân hậu của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vì sao lại phải hỏi tần thiếp?"

Phi vị vẫn chưa thay đổi, chỉ Kỳ quý tần được tấn thăng làm Đức phi, nàng Thư uyển nghi tấn thăng làm Thư tu nghi, Tô tiệp dư tấn thăng làm Tô uyển nghi, còn lại đều tự tấn chức một bậc thôi. Mà ngay cả Tiêu sung nghi cùng Cố dung hoa đang bị phạt cấm môn, đều tấn phân vị, lại chỉ mình Trương dung hoa bị thương do Dực Khôn cung bị cháy nhưng không có gì biến hóa, chỉ hình thức hóa ca ngợi một phen.

Gia Nguyên đế cười mà không cười: "Anh Nhân nghĩ sao? Trẫm vì sao chỉ cho một mình nàng coi thánh chỉ này trước?"

Đây là đánh Thái Cực với nàng, Chu Anh chỉ có thể tiếp tục suy đoán, giả bộ hồ đồ: "Thỉnh Hoàng Thượng khoan thứ tần thiếp ngu muội, tần thiếp cũng không hiểu."

"Ái phi cho trẫm là người ngu sao?" Khuyết Tĩnh Hàn kéo nàng qua ngồi ở bên cạnh mình, cũng nhìn thấy thánh chỉ trên tay nàng, "Ái phi bí mật ở sai người truy tra hung thủ đốt Dực Khôn cung, còn muốn nói dối trẫm đến khi nào?"

Chu Anh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghiêm mặt nói: "Tần thiếp không phải là ý định muốn gạt Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng bận rộn sự vụ trên triều, tần thiếp không đành lòng lại làm Hoàng Thượng lo lắng nữa."

"Ái phi là cảm thấy năng lực trẫm hữu hạn, không thể chiếu cố tiền triều lẫn hậu cung sao?" Hắn trêu chọc nói.

Gần đây Chu Anh càng ngày càng cảm thấy hoàng đế này thích múa mép khua môi, đành phải lắc đầu, khẽ cúi đầu, xấu hổ mang e sợ nói: "Tần thiếp không phải hoài nghi năng lực hoàng thượng, chính là đau lòng Hoàng Thượng mà thôi..."

Gia Nguyên đế vỗ về búi tóc mềm mại phía sau của nàng, cười đem nàng ôm vào trong lòng: "Ái phi đã muốn chia sẻ cho trẫm, vậy nói xem, điều tra được những thứ gì?"

Kỳ thật việc này hoàng đế tất nhiên cũng sẽ ở sau lưng sai người điều tra, Chu Anh cũng không che giấu, nói: "Hồi Hoàng Thượng, tần thiếp chỉ cảm thấy Trương dung hoa bị bỏng cùng cái chết của Thục phi nương nương đều có chút dị thường."

"Sao? Dị thường như thế nào?" Khuyết Tĩnh Hàn tựa hồ cảm thấy hưng trí.

"Chính điện Dực Khôn cung cháy rất lớn, Thục phi nương nương cũng không thể không tự cứu mình, trừ phi lúc ấy nàng bị cái gì khác vây khốn, hoặc là có tâm tìm chết. Mà thiên điện cháy không nghiêm trọng lắm, Trương dung hoa hoàn toàn có thể toàn thân trở ra, mà ngay cả cung nhân bên cạnh cũng không bị thương, cớ gì? Lại để cho chủ tử bị thương?"

Gia Nguyên đế tán dương gật gật đầu, ý bảo nàng tiếp tục.

Trong lòng Chu Anh thầm mắng hắn đang muốn đánh cắp thành quả cách mạng, lại cũng đành phải ngoan ngoãn nói hết: "Tần thiếp còn tra ra trước khi Vĩnh Hòa cung cháy mấy ngày, Kỳ quý tần từng đi qua Dực Khôn cung, rồi sau đó ban đêm cung nhân của Thục phi nương nương và cung nhân của Trương dung hoa đều từng đi qua Trường Xuân cung."

Kỳ thật những điều này là do trên cơ sở điều tra đoán ra được, cũng không thể chứng thật. Nhưng mà như lời nói của Ôn phi, hậu cung này cái gọi là sự thật, chỉ dựa vào suy nghĩ Gia Nguyên đế mà thôi.

Một tay Gia Nguyên đế ôm cả người nàng, chỉa về phía thánh chỉ trong tay nàng: "Nếu trẫm nói cho nàng biết, phóng hỏa Vĩnh Hòa cung, nàng ta là chủ mưu, nàng ta là đồng lõa, Anh Nhân có hiểu được thánh chỉ này của trẫm vì sao lại như vậy không?"

Chu Anh thản nhiên cười gật đầu: "Hoàng Thượng anh minh."