Có những việc muốn biết, nhưng lại ngại phải hỏi.
Có những việc muốn hỏi, nhưng chẳng biết bắt đầu bằng từ ngữ nào.
Hai người gần nhau trong gang tấc, nhưng trái tim lại xa hàng vạn dặm trùng dương, mắt nhìn thấy nhau, mà tâm hồn không cảm nhận được.
Khải Lộc xót xa nắm lấy tay Ngọc Lam rồi siết chặt, thủ thỉ: "Xin lỗi."
"Sao lại xin lỗi em?"
"Đáng lẽ anh nên luôn ở bên cạnh bảo vệ cho em."
Giọng Khải Lộc nghèn nghẹn, Ngọc Lam nghe rồi cũng thấy có lỗi với anh.
Ruột gan anh đều nằm ở chỗ cô, chứ không chỉ có mỗi trái tim: "Chẳng qua chỉ là một đám đàn bà con gái bất đồng đánh nhau thôi.
Anh đừng lo lắng quá."
Khải Lộc vô thức tăng lực ở ngón tay, khiến bàn tay Ngọc Lam nằm trong anh bắt đầu đau đớn.
"Khải Lộc? Anh sao thế?"
Khải Lộc giật mình, nới lỏng tay, rồi dùng tay còn lại x.oa nắn bàn tay cô.
"Xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng."
Anh nhìn sâu vào mắt cô, đôi đồng tử nâu đen không chút tình ý, đáy lòng anh dâng lên vạn lần tuyệt vọng.
Khải Lộc anh rõ ràng là đang cố chấp, anh biết rõ mình cố chấp, mà vẫn cố chấp đến cùng.
Tình cảm anh dành cho Ngọc Lam không thể dừng lại, anh càng không thể dừng lại.
Khải Lộc nâng bàn tay cô lên, hôn nhẹ, sau đó dịu dàng sờ vào vết hằn trên cổ cô: "Còn đau nhiều không?"
Ngọc Lam lắc đầu: "Không đau."
Lồng ng.ực anh như tắt nghẽn, hơi thở cũng trở nên nặng nề như vác sắt.
Anh cố gắng kìm nén, nhưng cuối cùng đành thua cuộc: "Anh xin em, chỉ một lần thôi, hãy thật lòng với anh một chút có được không?"
"..." Tình cảnh này mà anh lại nói những lời này, Ngọc Lam thật tình không hiểu nổi.
"Nếu em đau thì hãy nói rằng em đau, nếu em buồn hãy nói rằng em buồn.
Với anh sao em phải khách sáo như kẻ lạ mặt ngoài đường vậy?"
Nói ra được điều này cũng không làm tâm tình Khải Lộc khá khẩm hơn.
Nhìn vào mắt cô, anh lại thấy mình tội lỗi.
Chỉ vài giây thôi anh lại hối hận:
"Xin lỗi, anh không nên nói năn như vậy.
Em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi gặp cảnh sát rồi quay lại đón em về."
Không đợi Ngọc Lam phản ứng, Khải Lộc đã khép chặt cửa rồi ra ngoài.
Ngọc Lam ôm một bụng tò mò, biểu hiện của Khải Lộc hôm nay lạ quá.
An Nhi được làm xét nghiệm toàn diện lần hai xong thì quay trở lại phòng hồi sức, nơi Ngọc Lam đã được kiểm tra xong rồi chờ đợi ở đó.
"Mẹ nó, cứ nghĩ cho nó bóp một cái thôi, không ngờ xém về với đất mẹ luôn." An Nhi sờ sờ chiếc cổ tội nghiệp của cô rồi cảm thán.
Ngọc Lam bật cười: "Sao hả? Kiểm tra thế nào?"
"Giãn động mạch."
"Nghiêm trọng vậy hả?"
"Còn mày?"
"Tụ máu ngoài mao mạch."
An Nhi tặc lưỡi: "Tụi nó phải hận mày hơn chứ nhỉ? Sao ra tay với tao còn đậm nét hơn với mày vậy?"
"Chuyện xui rủi chắc tao muốn mày ơi." Ngọc Lam nén cười.
An Nhi thả lưng xuống giường, thở hắc mấy hơi, dáng vẻ bất đắc dĩ: "Còn định cuối tuần này sẽ về nhà thăm chị Tư, kiểu này lại phải đổi kế hoạch rồi."
Mỗi lần có dự định gặp mẹ là An Nhi lại xảy ra chuyện, đúng là rời xa vòng tay mẹ là bão tố, bão này cuống cô bay xa khó mà mò về được.
"Ai bảo số mày cứt chó."
"Mẹ, năm sau phải cúng tam tai bù cho năm nay mới được."
Loay cả buổi chiều, đồng chí Lý Lâm cùng với hai đồng chí khác được triệu tập đến bệnh viện, đưa ra kết luận ngay trong ngày.
"Theo kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy phía chị Lê Ngọc Lam và chị Trần An Nhi mang thương tích nặng hơn phía chị Lâm Mỹ Phượng và Lâm Mỹ Dung.
Bên cạnh đó hành vi gây thương tích của phía chị Lâm Mỹ Phượng có dấu hiệu mưu sát, hiện phía chị Trần An Nhi đây có quyền khởi kiện yêu cầu truy cứu trách nhiệm hình sự đối với chị Lâm Mỹ Phượng."
Nghe được thông tin bổ ích, An Nhi như mở cờ trong bụng, nhưng vẫn cố làm ra vẻ không còn cách nào khác: "Vậy thì xin làm phiền các đồng chí."
"Có điều, vụ ẩu đả này không bao gồm vụ án của chị Lê Ngọc Lam.
Chúng tôi sẽ tiến hành thụ lý vụ ẩu đả, lập trình tự giải quyết sớm nhất có thể, và bắt đầu bằng bước đàm phán bồi thường theo pháp luật."
"Hả?" An Nhi nghe đến ù cả tai, có một chút không hiểu.
Minh Anh đứng gần đó liền lên tiếng giải thích: "Tức là hai vụ án tách riêng, không gộp chung, không liên quan."
"Vậy thì rườm rà lắm."
Đồng chí Lý Lâm giải thích: "Hiện thứ chúng tôi nắm trong tay là đoạn ghi hình ẩu đả ngoài hành lang, phía bên trong đã xảy ra việc gì thì không ai chứng kiến được.
Hiện tại phía chị Lâm Mỹ Phượng có dấu hiệu chấn thương đầu gối, cho rằng là do chị Lê Ngọc Lam đã cố tình xô ngã cô ấy, có chi Lâm Mỹ Dung làm nhân chứng."
Minh Anh liếc nhìn Hải Vinh đang mang bộ mặt chắc mẫm: "Quả nhiên."
"Cho nên?"
Đồng chí Lý Lâm nói nhỏ: "Tôi khuyên chị nên khởi kiện, chúng tôi sẽ tiến hành khởi tố vụ án, sẽ có lợi cho chị Ngọc Lam.
Một đổi một ấy chị hiểu không?"
An Nhi phì cười, mẹ, không có công tư phân mình gì hết.
Chần chừ một lúc thì Vĩ Hoàng đã có lựa chọn cho mình.
Anh lái mô tô đến bệnh viện đa khoa quận S trong trạng thái vội vã.
Sau khi hỏi được thông tin thì anh lập tức chạy lên tầng ba bệnh viện.
Khi đến nơi, anh nhìn thấy Minh Anh đang khép cửa lại, chắc là An Nhi đang ở trong đó.
Minh Anh khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Vĩ Hoàng, bộ dạng lo lắng khẩn trương của anh giống như ngày An Nhi được đưa vào phòng phẫu thuật.
Là ai đã cho anh hay tin thế nhỉ?
Vĩ Hoàng giảm tốc độ, chấn chỉnh lại tác phong, tiến đến gần Minh Anh: "Sao rồi? An Nhi và Ngọc Lam thế nào rồi?"
"Anh mới ở phòng Gym ra đấy hả?"
Người Vĩ Hoàng đẫm mồ hôi, trên mình còn mặc bộ đồ dành cho Gymer, thảo nào Phương Nam nhìn anh không thuận mắt.
"Tôi từ công ty đến."
Minh Anh ngó nhìn xung quanh, sau đó giở tay ra xem đồng hồ rồi nói: "Công an đang làm việc bên trong.
Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi, nghe nói anh rất muốn gặp tôi."
Vĩ Hoàng ừ trong cổ họng, đưa mắt ghé ngang cánh cửa phòng rồi mới cùng Minh Anh rời đi.
Trời đã sập tối, hai người cũng không đi đâu xa, mà chỉ lựa một chỗ vắng người ở khu vực chờ dành cho người nhà bệnh nhân để nói chuyện.
"Anh có chuyện gì muốn nói với tôi thế?"
Vĩ Hoàng ngồi xuống bên cạnh Minh Anh, cách cô một ghế, hai tay đặt trên đùi, thái độ ngập ngừng do dự.
Minh Anh nghiêng đầu quan sát biểu cảm của anh: "Sao hả? Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện sao thiếu khí phách thế?"
Vĩ Hoàng bật cười, nghiêng người về phía cô: "Tôi có một chuyện muốn tìm em lĩnh hội."
"Là chuyện tình cảm giữa anh và hai người phụ nữ à?"
"..." Thật ra cũng không cần thẳng thắn như vậy đâu.
"Chúng ta có thể từ từ đi vào vấn đề được không?"
"Đàn ông như anh chẳng quyết đoán gì cả."
"..."
Bảy năm trước, đối diện với Minh Anh trong sáng ngây thơ, anh luôn hết lời trêu chọc, còn chẳng ngại ghẹo cô nổi đóa.
Bây giờ, đối diện với Minh Anh mạnh mẽ, lạnh lùng, thẳng thắn, đến cả nhìn vào mắt cô anh cũng ngại, muốn mở lời thật khó.
Minh Anh nheo mắt lườm anh, Vĩ Hoàng lập tức né tránh ánh mắt của cô.
Cái dáng vẻ thiếu ngay thẳng này vậy mà lại toát ra từ một người có ngoại hình đứng đắn cực kỳ: "Vĩ Hoàng, nếu anh còn không mau nói, tôi không có đủ kiên nhẫn để cùng anh chơi trò kéo cưa lừa xẻ đâu."
"Là thế này..." Bàn tay đặt trên đùi của Vĩ Hoàng chà sát đến sắp bốc khói: "Bắt đầu từ đâu nhỉ..."
Minh Anh nhìn theo cử chỉ của anh, chỉ biết lắc đầu: "Kể từ ngày anh đến giúp đỡ An Nhi dọn nhà, tôi đã sinh lòng nghi ngờ.
Khi đó tôi vốn cho rằng anh có lòng giúp đỡ bạn bè cũ, giống như năm xưa anh thường xuyên giúp đỡ chúng tôi.
Cho đến khi An Nhi nhập viện, tôi mới nhận ra rõ ràng, anh có tình ý với nó."
"Tình ý? Em nhìn ra được luôn à?"
Minh Anh hừ một tiếng, cười lạnh: "Anh thể hiện hơi bị rõ ràng."
"..." Vĩ Hoàng xoay người về phía trước, không tiếp tục né tránh nữa.
"Thật ra...!tôi cũng không hiểu bản thân vì sao không khống chế được mình, luôn muốn đến tìm An Nhi."
"Bảy năm qua sao không tìm? Chỉ một lần tình cờ gặp lại muốn tìm, tình cảm của anh linh hoạt thật đó."
"Em vòng vo một chút thì lẹo lưỡi à?"
"..." Mẹ, còn bắt lỗi cô nữa chứ.
"Được rồi, tôi muốn tìm em là để hỏi, dưới đôi mắt của em, ai là người thích hợp với tôi nhất."
Minh Anh trừng mắt với anh, khóe môi giật giật liên hồi.
Mẹ, cô có phải là nguyệt lão đâu, cô bảo anh yêu ai thì anh đi yêu người đó à? Người đứng núi này trông núi nọ như anh, xứng đáng cô đơn cả đời.
"Anh có chắc là muốn hỏi tôi chuyện này hay không?"
"Chắc chắn."
"Anh không hợp với ai cả."
"..."
"Đừng nói là hai người họ, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ không lựa chọn người như anh."
"..."
Minh Anh bật dậy, chóng nạnh đứng trước mặt anh.
Vĩ Hoàng ngẩng đầu đối diện với cô, ánh mắt cô ngập tràn tia lửa giận.
"Em..."
Với chiều cao của cô, Vĩ Hoàng ngồi cũng bằng cô đứng, cô chỉ hơi cúi xuống đã có thể đối mặt với anh.
"Lâm Vĩ Hoàng, anh nghĩ phụ nữ chúng tôi là một món hàng hay một món đồ tiêu khiển mà tự phong cho mình cái quyền được lựa chọn?"
"Tôi không có ý đó."
"Anh có ý đó.
Tôi có một lời khuyên chân thành dành cho anh, tốt nhất đừng động vào bất kỳ một cô gái nào, bởi vì anh không xứng đáng.
Kể cả Ngọc Tư, cô ấy xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần."
"Minh Anh, em..."
Minh Anh nói chẳng nể nang, tay chống hông đẩy cao cùi chỏ, cả người hừng hực như lửa: "Nếu anh và Ngọc Tư không yêu nhau, có lẽ tôi cũng sẽ ủng hộ anh và An Nhi.
Đằng này, Ngọc Tư yêu thương anh thật lòng, anh có nghĩ cho cảm nhận của cô ấy không? Người yêu của anh ở ngay bên cạnh, anh lại đi quan tâm người con gái khác, đặt mình vào trường hợp đó, anh có chấp nhận được không? Đừng nói là quan tâm như bạn bè, thiếu đi sự quan tâm thái quá của anh, An Nhi vẫn sống vui sống khỏe suốt bảy năm qua.
Trái lại là Ngọc Tư, tuy cô ấy không nói ra, nhưng chỉ cần nhìn sự ganh tị của cô ấy khi thấy anh sốt ruột vì An Nhi, cũng đủ hiểu anh đối với cô ấy hời hợt đến nhường nào.
Người như anh có xứng đáng được yêu không? Anh tự nhìn nhận lại bản thân mình đi."
Vĩ Hoàng đực mặt nghe cô nói, từng câu từng chữ thấm vào đầu, chưa lúc nào anh thấy mình hèn mọn như lúc này.
Cha mẹ anh còn chưa từng mắng anh câu nào, kể cả Ngọc Tư cũng chưa từng nặng lời với anh như vậy, An Nhi và Minh Anh lần lượt mắng anh đến không ngẩng đầu lên nổi, vậy mà anh muốn giận cũng chẳng giận được.
"Em...!nghe tôi nói được không?"
"Nói." Minh Anh khoanh tay trước ngực, hất cằm với anh.
Vĩ Hoàng cúi đầu, chống khuỷu tay lên đùi, hai bàn tay đan vào nhau: "Đối với An Nhi, tôi luôn thắc mắc trong lòng.
Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động của năm đó, tôi luôn tự tin rằng cô ấy thích mình, nên đã mạnh dạn tỏ tình, chẳng ngờ...!chẳng ngờ..." Giọng anh nhỏ dần.
Cuối cùng Minh Anh cũng đã hiểu ra vấn đề.
"Đó là lý do vì sao anh lập ra quy định không tiếp xúc với khách hàng nữ à?"
"..." Vậy mà cô cũng liên hệ ra được chuyện này.
"Có phải là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng hay không?"
Vĩ Hoàng rất muốn gật đầu thừa nhận, nhưng một phần nào đó lại thấy vô cùng mất mặt, nên chỉ im lặng.
"Sợ bóng sợ gió." Minh Anh bĩu môi khinh khỉnh.
"..."
"Chẳng qua là anh sợ sẽ lại yêu một ai đó, rồi bị từ chối như cách An Nhi đã làm à?"
Đến nước này anh đành thừa nhận: "Đúng vậy."
"Thật buồn cười.
Vậy còn Ngọc Tư?"
"Là cô ấy...!chủ động..."
Câu chuyện đã được kể đến phần kết, Minh Anh đã hoàn toàn hiểu rõ ngọn ngành.
Cô đã hiểu vì sao Vĩ Hoàng muốn gặp cô rồi.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, không còn khoảng cách một chiếc ghế nữa.
"Vĩ Hoàng, Ngọc Tư...!là người thế nào?"
Có hơi khó hiểu, nhưng Vĩ Hoàng vẫn thoải mái đáp lời: "Cô ấy...!là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, lương thiện, biết quan tâm người khác.
Lắm lúc sẽ dỗi hờn nhưng chưa bao giờ thực sự mặc kệ tôi.
Cô ấy sẵn sàng đến bên cạnh tôi bất kể lúc nào.
Cô ấy..."
Vĩ Hoàng vẫn nguyên tư thế cũ, quay đầu sang phía cô, sau đó anh bật cười: "Em hay thật."
Minh Anh cười đáp trả anh: "Thật ra, sự quan tâm anh dành cho An Nhi là thói quen khó bỏ của mối tình đầu.
Sự hời hợt anh dành cho Ngọc Tư là vì anh tự tin về tình cảm của cô ấy."
"Tôi từng nhìn thấy bóng dáng của An Nhi ở Ngọc Tư, vì thế tôi đã ở bên cô ấy.
Nhưng dần dần tôi nhận ra, Ngọc Tư có tính cách riêng của cô ấy, không hề giống với An Nhi.
Ngọc Tư là người biết chiều chuộng cảm xúc của người khác, ở bên cạnh cô ấy tôi chưa từng phải suy nghĩ nhiều." Vĩ Hoàng bộc bạch.
"Thứ anh cần ở An Nhi không phải là tình cảm của nó, mà là đáp án của bảy năm trước, đúng không?" Lời nói của Minh Anh trở nên dịu dàng bay bổng, không còn đanh thép thẳng như kiếm nữa.
Vĩ Hoàng thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường, tựa như hòn đá ngàn ký trong lòng bấy lâu đã rơi đâu mất.
Với tính cách của An Nhi, chắc chắn sẽ không gật đầu thừa nhận, càng không có lòng muốn nhắc chuyện năm xưa.
Minh Anh lần lựa một hồi, vỗ vai anh, buông ra vài câu làm ấm lòng người: "Vĩ Hoàng, tình cảm là thứ mà ta không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận.
Điều anh từng nghĩ có lẽ đã từng đúng."
Anh sờ nhẹ vào tay cô, cảm nhận được sự đồng cảm, mỉm cười thay cho lời cảm ơn.
Nụ cười chân thành đầu tiên sau bảy năm gặp lại, Minh Anh đã dành tặng cho Vĩ Hoàng, thay cho lời nói Không cần khách sáo.
Trên máy bay, trong đầu Vĩ Hoàng vẫn luôn vang vọng lời mà Minh Anh đã nói: Tình cảm là thứ mà ta không thể nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận. Anh đặt tầm mắt vào những vầng mây lang thang giữa bầu trời đêm, tâm hồn anh cũng nhẹ hẫng như mây.
Ở trên xe, tâm tình Minh Anh hơi rối loạn, cô liên tục thở dài, mắt thì hướng về một phương, ngón tay không ngừng gõ vào cửa kính.
"Em sao thế? Có tâm sự à?"
"Ừ..." Cô tiện miệng đáp.
Dừng xe ở ngã ba 323, Hải Vinh quay sang ngó cô một cái rồi nói: "Có muốn tâm sự một chút không?"
"Anh thấy em là người thế nào?"
"..." Hải Vinh anh đáng lẽ không nên mở cái hộp này ra.
"Sao hả? Em không có điểm nào tốt để anh đề cập à?"
"Em muốn anh nói về mảng nào?"
Minh Anh nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu muốn chất vấn anh đang nói cái quái thế.
Hải Vinh chật lưỡi: "Ví dụ khi nói về một cái máy tính thì sẽ đề cập đến giao diện, cấu hình, chức năng, độ bền,...!Em muốn anh nói về cái nào?"
"Thôi bỏ đi.
Anh không cần nói cũng được."
"..."
Hải Vinh nhấn ga, chiếc xe tiếp tục tiến về phía trước: "Vĩ Hoàng đã chọc gì em thế?"
"Anh đoán xem."
Hải Vinh bật cười: "Em đang bực chuyện của An Nhi và Ngọc Lam à?"
Minh Anh lắc đầu.
Hải Vinh một tay vịn lái, một tay xoa đầu cô: "Hay anh nói về cấu hình của em nhé."
"..." Minh Anh liếc anh một cái, gạt tay anh ra khỏi đầu mình, nhưng bàn tay anh vẫn cứ lì lượm ngự trên đầu cô, vò nhiệt tình đến mức sửng tóc vì tĩnh điện.
"Bỏ cái tay thúi ra khỏi đầu em nhanh."
"Thôi nào, có chuyện em cứ nói đi, anh không đoán ra được."
"Em có cần anh đoán đâu."
"..." Cái hộp này khó mở hơn anh tưởng.
"Hải Vinh, anh cảm thấy em của bây giờ và bảy năm trước, em lúc nào là phiên bản tốt nhất?"
"Sao đột nhiên lại hỏi..."
"Anh cứ trả lời em đi đã."
"Minh Anh phiên bản người thật 100% là tốt nhất."
"..."
Minh Anh đấm vào vai anh thật mạnh: "Giỡn mặt hả?"
"Em có thể đặt ra vấn đề nào dễ hơn một chút không?"
"Chỉ là một câu hỏi bình thường, anh còn nói em làm khó anh à?"
"Không phải à?"
Minh Anh bực mình ngã lưng mạnh về sau, khoanh tay trước ngực: "Dừng xe."
"..."
"Dừng xe."
"..."
"Em bảo anh dừng xe."
"Em dỗi à?"
"Ừ."
Hải Vinh dừng xe bên vệ đường, xung quanh vắng lặng, không một bóng xe.
Minh Anh đẩy cửa mãi cũng chẳng mở được, liền nổi cáu: "Mở khóa."
"Anh đã làm gì đâu, sao em lại dỗi?"
"Mở khóa."
"Anh có khóa đâu."
Minh Anh lườm anh rồi lại xoay người mở cửa xe, nhưng vẫn không mở được, cô càng tức giận quay sang định mắng người thì phát hiện Hải Vinh đã chồm người đến, ghé sát vào người cô từ lúc nào.
"Anh...!làm gì thế?"
Hải Vinh tiến đến ngày một gần, khoảng cách liên tục được rút ngắn, đến mức hơi thở ấm nóng của anh phà vào mặt cô nóng hổi.
Minh Anh nghiêng đầu một bên: "Đừng có mà giở trờ lưu manh."
Hải Vinh bật chế độ điếc tạm thời, tiến sát cô hơn, ghé môi vào tai cô, thì thầm: "Sao lại dỗi?"
Minh Anh nhột nhạt, nổi cả da gà: "Tránh ra."
Hải Vinh một tay đặt trên thành ghế, một tay chống cửa xe, ép người cô dán vào ghế: "Đột nhiên anh muốn lưu manh quá."
"...".