Chúng Ta Có Quen Biết Nhau Sao

Chương 2-2: Ngoại truyện: Sự hối hận muộn màng




Vài ngày sau khi Phạm Hàn Băng mất. Hôm nay rảnh rỗi nhưng Lãnh Hoàng lại ko về biệt thự. Mặc dù ko còn ai ngăn cản chuyện giữa anh và Nhi Nhi nhưng anh lại cảm thấy trống rỗng giống như mình vừa làm mất gì đó rất quan trọng. Mấy ngày nay Nhi Nhi rất nhõng nhẽo luôn đeo bám anh khiến anh cực kỳ khó chịu.

Chống tay lên trán, người hiện tại hiện lên trong mắt anh ko phải là Nhi Nhi mà lại là một người con gái khác. Anh thắc mắc tại sao anh lại nghĩ tới cô ấy nhỉ, người mà đã bao nhiêu lần cố tìm cách chia rẽ anh với người con gái anh yêu.

Lần đầu tiên gặp cô, ấn tượng trong anh đó là một người con gái điềm đạm, đáng yêu.Anh cười lạnh mặc dù vẻ bề ngoài như vậy nhưng lại luôn tìm cách hại người con gái của anh. Lưu Nhi Nhi có làm gì sai, cô là một người dịu dàng, cô luôn toát lên vẻ yếu đuối, nhu nhược khiến người khác muốn bảo vệ trong vòng tay. Nhiều lần anh đã thấy Nhi Nhi ngồi trong phòng khóc một mình, nhưng khi thấy anh lại luôn cố mỉm cười làm anh thương xót ko thôi.

Nghĩ vậy anh đứng dậy quay về biệt thự. Chắc Nhi Nhi ở nhà một mình buồn lắm.

Về đến biệt thự nhưng lại ko thấy bóng dáng cô đâu, đi lên phòng gõ cửa lại ko thấy ai trả lời, mở cửa ra anh bỗng nhìn thấy một thân hình nhỏ bé đang gục mặt khóc. Anh hoảng hốt chạy đến “Nhi Nhi em làm sao vậy, có người nào khi dễ em sao? Nói anh nghe đi”

Lưu Nhi Nhi ngước lên nhìn anh, trên đôi mắt long lanh, những giọt nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt làm toát lên vẻ yếu đuối của cô. Cô mấp máy môi: “Dạ ko có gì đâu”

Trong lòng đã sớm tức giận nhưng trước mặt vẫn dịu dàng nói: “Ngoan ko sao đâu cứ nói cho anh nghe.”

Cô nức nở đáp: “Mấy cô người hầu nói em là hồ li tinh, nói em ko xúng ở bên cạnh anh“.

Lãnh Hoàng tức giận đi ra khỏi phòng nên đã ko nhìn thấy ánh mắt giống như là quỷ dữ của cô. Anh chạy xuống dưới nhà quát lên:“ Tất cả ra đây cho tôi, các người ko coi tôi ra gì nữa phải ko.”

Quản gia và các người hầu đi ra. Ông lo lắng hỏi: “Thiếu gia ngài làm sao vậy, ai làm cho người bực sao“. Ông đã làm việc trong gia đình này 70 năm, chăm sóc thiếu gia từ ngày cậu mới sinh ra, nhưng chưa bao giờ ông thấy cậu bực mình như vậy.

“Ai cho phép các người sỉ nhục Nhi Nhi của tôi” giọng nói của anh mang theo vẻ chết chóc khiến cho mọi người sửng sốt.

Một trong số các người hầu ko chịu được nói: “Thiếu gia, cô ta ko có tốt như ngài nghĩ đâu''

“Câm miệng“. Lời nói của anh khiến cô ta im thin thít ko dám nói thêm

“Thiếu gia ngài bình tĩnh lại đi” quản gia cố khuyên nhủ anh. “Thật ra Lưu tiểu thư...”

“Đủ rồi” anh ngắt lời. “Tôi coi các người như người nhà, cấp đầy đủ cho các người và đây là cách các người trả ơn tôi”

Tất cả im lặng, bỗng quản gia lên tiếng:“Thiếu gia ngài bị cô ta làm cho mờ mắt rồi. Tôi ko thể chịu nổi tính cách của Lưu tiểu thư, ngài ko biết cô ấy như thế nào đâu, cô ấy lúc nào cũng xỉ vả bọn tôi, ko coi chúng tôi ra gì cả. Tôi xin nghỉ việc”

Các người hầu khác cũng lên tiếng:“Chúng tôi cũng vậy”

“Vậy được thôi các người đi hết đi, tôi ko cần các người” Anh lạnh lùng đáp

“Chúng tôi hi vọng ngài sẽ hạnh phúc”

Anh ko thèm nhìn họ lấy một cái, tức giận đi lên nhà.