Chúng Ta Chia Tay Đi (Cẩu Cáo - ADS)

Chương 22




Khi tin tức Yêu Hồ buông bỏ danh các chủ Uyển Thiên Các, cùng người định mệnh quy ẩn núi rừng truyền tới, không khí lạnh lẽo giá rét của mùa đông vừa lui khỏi Hắc Dạ Sơn, anh đào sau núi vừa nở hoa, thường bị tiểu thần quan chạy lên bẻ một cành mang tới thần điện của Đại Thiên Cẩu, năn nỉ nhóm Nha Thiên Cẩu làm bánh anh đào, không quên đưa lên một phần cho Đại Thiên Cẩu.

Đại Thiên Cẩu cũng thích những hài tử này, nhóm thần quan này so với hắn năm đó may mắn hơn nhiều. Dưới đối sách được Tỳ Mộc Đồng Tử đưa ra, các tiểu thần quan đều được nghỉ vào ngày mười lăm, có thể rời khỏi thần điện, năm mới cũng có thể gặp thân nhân một lần.

Lúc Tỳ Mộc gửi tin tới, hắn còn đang ngồi bên cạnh cửa sổ điều hương.

Trước đây, trên người Yêu Hồ luôn có một mùi hương nhàn nhạt thanh mát, tựa gió núi như suối trong, lại có mùi lá trúc trong lành cùng chút ngọt ngào như hương hoa, là do Yêu Hồ tự phối. Đại Thiên Cẩu cố gắng bắt chước, nhưng chắc do không có thiên phú, làm mãi không thành.

Nhưng xem tin Tỳ Mộc gửi tới, nói Yêu Hồ đã quy ẩn cùng người định mệnh, tay cầm thìa hương của hắn lại buông ra.

Hương này phối mãi không thành.

Cho dù bắt chước được mùi hương trên thân y thì được gì đây?

Chẳng qua cũng chỉ là lừa mình dối người.

Lừa chính bản thân rằng y còn cạnh bên.

- -------------

Những ngày sau đó, Đại Thiên Cẩu vẫn như năm ấy, ở trong thần điện tu luyện, nghiên cứu pháp thuật, chỉnh lý sách cổ, thỉnh thoảng có hứng thú sẽ chăm sóc hoa cỏ trong vườn, tới buổi chiều, hắn sẽ đi dạo trong rừng lá phong.

Đi tới rừng lá phong là sẽ tới gần phòng ngủ của nhóm tiểu thần quan. Đôi khi Đại Thiên Cẩu tản bộ sẽ bắt gặp vài đứa nhóc lười biếng. Bọn họ biết Đại Thiên Cẩu mặt lạnh, nhưng lại rất khoan dung nên không sợ hắn, đôi khi nướng khoai dưới tàng cây cũng sẽ vui vẻ cầm một củ khoai chạy tới, cùng "chia của" với Đại Thiên Cẩu.

Có một tiểu thần quan tên Thanh Hoàn, cũng là một tiểu hồ yêu, rất thích dán tới bên cạnh Đại Thiên Cẩu. Bình thường rảnh rỗi đều lén chạy tới thần điện của Đại Thiên Cẩu, cậu cũng không ồn ào, chỉ ngồi cạnh Đại Thiên Cẩu nghe hắn đọc sách, nghe một lúc liền biến về nguyên hình hồ ly, da lông kim sắc giống nhau, ánh dưới ánh mặt trời rạng rỡ, hai lỗ tai nhỏ thi thoảng động đậy, chỉ lát sau liền ngủ mất.

Giọng đọc của Đại Thiên Cẩu vô thức chậm lại.

Hắn kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly kim sắc bên cạnh.

Mấy tháng trước, cũng là trong thư phòng, cũng dưới ánh nắng sau giờ ngọ xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, phác lên một khoảng sáng vàng mông lung trên sàn nhà, một tiểu hồ ly trắng muốt còn ở trong lòng hắn, trên lỗ tai còn điểm xuyết chút màu tím run run, cất giọng mềm nhũn gọi hắn, "Đại Thiên Cẩu đại nhân."

Trong thanh âm còn khẽ run rẩy, nũng nịu đến mềm cả xương.

Hắn nghe thấy tiếng gọi này, dù cho đang làm gì cũng sẽ đáp một tiếng, sau đó đi tới cạnh tiểu hồ ly, giúp y vuốt lông gãi cằm.

Cứ thế ngồi một buổi chiều, giống như trên đời chẳng còn việc gì quan trọng hơn thế.

Hai người bọn họ, dường như chỉ cần cứ thế ở bên nhau là được rồi.

Bỗng ảo ảnh tiểu hồ ly trắng muốt kia tản đi trước mắt Đại Thiên Cẩu, nằm đó ngủ say sưa lại là một tiểu hồ ly lông vàng.

Hắn khẽ cười, bỏ sách sang một bên, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Nhưng có ai vẫn đang ghé vào tai hắn thầm thì,

"Đại Thiên Cẩu đại nhân, bức họa này có đẹp không?"

"Đại Thiên Cẩu đại nhân, tiểu sinh nên mặc y phục màu nào để các tiểu tỷ tỷ thích đây?"

"Đại Thiên Cẩu đại nhân, hôm nay là Tết Hoa Đăng rồi đó."

Ai hay gió tây lạnh lẽo thế? Lúc ấy lại chỉ thấy tầm thường.

- ----------------

Giữa tháng sáu, Tết Hoa Đăng mỗi năm một lần lại diễn ra.

Đây đã là tháng thứ ba Đại Thiên Cẩu ẩn cư tại Hắc Dạ Sơn.

Nhóm tiểu thần quan trong thần điện như ong vỡ tổ, thừa dịp nghỉ ngơi mà rủ nhau xuống chân núi chơi, khiến Hắc Dạ Sơn càng thêm vắng vẻ. Ngay cả Thanh Hoàn luôn thích chạy qua chỗ hắn, sau khi tới chúc mừng cũng xun xoe chạy theo sư huynh rồi.

Sư huynh của cậu là một lang yêu, tóc đen như mực, vẫn còn thiếu niên mà thân hình đã cao lớn, giữa hai lông mày không giấu nổi nhuệ khí cao ngạo tuổi trẻ.

Sư huynh của cậu tuy không cười, nhưng cẩn thận cầm tay Thanh Hoàn, một tay nắm tay cậu cùng xuống núi, một tay lấy bánh mật vừa mua bỏ vào lòng bàn tay Thanh Hoàn.

Nếu là trước đây, Đại Thiên Cẩu sẽ chẳng thấy gì bất thường, cùng lắm cũng chỉ cho là tình cảm huynh đệ thân thiết.

Bây giờ nhìn lại, lại rõ ràng tâm ý thiếu niên không giấu được.

Giống như đom đóm giữa trời đêm, càng thêm bắt mắt.

Cứ thế nhìn theo bóng lưng hai thiếu niên dần đi xa.

Sơn đạo đen kịt một màu, nhưng đi thêm chút nữa sẽ thấy một vùng sáng náo nhiệt, nơi ấy bóng người mơ hồ dung nhập trong dòng sông ánh sáng từ hàng ngàn ngọn hoa đăng, tựa như tranh.

Đại Thiên Cẩu nhìn dãy đèn xa xa yên lặng hồi lâu, đột nhiên đứng lên, ra khỏi thần điện.

Thủ vệ Nha Thiên Cẩu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi, "Ngài đi đâu thế?"

"Đi dạo một chút." Đại Thiên Cẩu nói, "Các ngươi cũng đi chơi đi, không cần đứng ở đây."

Đại Thiên Cẩu vừa nói xong liền tung cánh lên, bay về hướng chân núi.

Nha Thiên Cẩu nhìn bóng lưng của hắn, cảm thấy đại nhân nhà mình không giống như đi dạo một chút.

Mà giống như... sẽ đi mãi chẳng về.

- -----

Đại Thiên Cẩu quay lại bên bờ Hoa Đinh Châu, tiếp đãi hắn vẫn là vị nhà đò năm ấy.

Nhà đò trông thấy hắn liền vô cùng kinh ngạc, chần chờ một lúc, đành mời Đại Thiên Cẩu lên thuyền.

Đại Thiên Cẩu lại không để ý, chỉ cho là chuyện của hắn và Yêu Hồ đã truyền tới đây. Thanh Hành Đăng lại là bằng hữu thân thiết của Yêu Hồ, thủ hạ của nàng thấy khó xử cũng là bình thường.

Hoa Đinh Châu vẫn náo nhiệt như năm ngoái, các cửa hàng nhỏ chen chúc trên phố mở rộng cửa, chủ điếm cũng chẳng quan tâm mà hiện nguyên hình yêu quái, nằm úp sấp ở cửa, chẳng buồn buôn bán gì, chỉ ồn ào bàn tán chuyện trong nhà ngoài ngõ.

Đại Thiên Cẩu thậm chí còn nghe thấy tên mình.

Lúc hắn tới chỗ cây hoa đào kia, Thanh Hành Đăng lại không ở đó.

Cây hoa đào vẫn kiêu ngạo nở rộ, trên cành vẫn treo hàng ngàn hoa nguyệt xuân phong thanh sắc.

Đại Thiên Cẩu nhìn xung quanh một chút, xác nhận không thấy được người muốn thấy.

Hắn không khỏi cười tự giễu. Người nọ xưa nay săn sóc cẩn thận đến vậy, khó có được Tết Hoa Đăng, y có thể đưa Tiêu Đồ du ngoạn bao nhiêu non xanh nước biếc, tội gì lại tới Hoa Đinh Châu gặp gỡ cố nhân.

Là hắn điên rồi, lại ngông cuồng đến thế, muốn được nhìn lại người ấy một lần.

Đại Thiên Cẩu chờ đợi một lát, cũng không thấy bóng dáng Thanh Hành Đăng.

Hắn ngẩng đầu, nhìn ngàn vạn tấm hoa nguyệt xuân phong rung rinh trong không trung, từ xa lại giống như lá nhỏ. Hắn không khỏi nhớ tới năm ngoái, chính hắn ôm Yêu Hồ bay lên, treo từng tấm hoa tiên.

Đại Thiên Cẩu tâm tư khẽ động, giương cánh bay lên. Hắn nhớ mang máng, Yêu Hồ buộc hoa tiên ở nhánh cây cao nhất.

Năm đó Yêu Hồ cầm tám tờ hoa tiên, viết hết tên các tiểu tỷ tỷ y mến mộ lên. Bây giờ y đã có Tiêu Đồ rồi, không biết hoa tiên năm đó còn ở đấy hay không.

Đại Thiên Cẩu bay lên chỗ cao nhất, trên nhánh cây dường như chẳng thấy bóng dáng tờ hoa tiên nào, chỉ thấy hoa đào trải dài.

Hắn rất nhanh tìm được chỗ Yêu Hồ cột hoa tiên, không thừa không thiếu, đúng tám cái, mỗi cái đều được treo dưới một bông hoa đào.

Đại Thiên Cẩu im lặng hồi lâu, mới mở giấy hoa tiên ra.

Khi nhìn rõ trên giấy hoa tiên bút tích thuộc về Yêu Hồ, tay hắn cứng lại.

Giống như không tin vào hai mắt của mình, cẩn thận đọc lại lần nữa.

Nhưng trên giấy hoa tiên, rõ ràng viết hai cái tên:

"Đại Thiên Cẩu Yêu Hồ."

Hai cái tên được viết vô cùng chăm chú, cẩn thận. Màu mực trên giấy hoa tiên, thực sự ưu nhã thanh lịch.

Dù đã một năm trôi qua, lại không phai nhạt chút nào.

Đại Thiên Cẩu tay run lên, đi mở bảy cái khác.

Mỗi một hoa tiên, đều chỉ có hai cái tên.

Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ.

Đại Thiên Cẩu phát điên, tìm kiếm trên cây anh đào to lớn này, ngàn vạn tấm hoa nguyệt xuân phong như vậy, hắn đều xem qua từng cái, vô số cái tên hiện ra trước mắt hắn.

Nghi ngờ trong lòng hắn càng lúc càng lớn, trong lòng còn có chút sợ hãi, mơ hồ dự cảm được chuyện không hay.

Nhưng hắn cự tuyệt suy nghĩ.

Cuối cùng hắn tìm được hai mươi lăm tờ giấy hoa tiên viết tên Đại Thiên Cẩu Yêu Hồ.

Trừ bỏ năm ngoái hắn mua thêm bảy cái.

Chính là mười tám tấm.

Trọn mười tám năm.

Đại Thiên Cẩu cầm tập hoa tiên trong tay, cảm thấy mờ mịt.

Hắn không hiểu, vì sao Yêu Hồ chưa bao giờ nói với hắn, mười tám năm liên tục, mỗi năm y đều tới đây viết tên hắn.

Hắn không hiểu, vì sao đã cất giữ đoạn tình cảm này tới mười tám năm, lại bỏ đi dễ dàng như thế.

Hắn lại càng không hiểu, vì sao năm ngoái, ở nơi này, ngay trước mặt hắn, y viết tên hai người bọn họ, lại cười đùa nói với hắn, nói mình viết tên người khác.

Yêu Hồ, rốt cuộc ngươi suy nghĩ gì vậy?

Đại Thiên Cẩu siết chặt nắm giấy hoa tiên. Cho dù Thanh Hành Đăng đang ở đây, cũng phải tìm được nàng.

Nàng là bằng hữu thân thiết của Yêu Hồ, Hoa Đinh Châu của nàng, hoa nguyệt xuân phong này, nàng không thể nào không biết gì cả.

Đại Thiên Cẩu vừa mới xoay người, phát hiện Thanh Hành Đăng chẳng biết từ khi nào đã đứng dưới tàng cây hoa đào.

Nàng ngồi trên cây đèn, mái tóc được búi lên tỉ mỉ, vẫn lãnh diễm không gì sánh được như thế.

Nhưng sương tuyết trong đôi mắt nàng lại lạnh lẽo hơn xưa.

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Đại Thiên Cẩu, như đang nhìn kẻ tử thù không đội trời chung.