Chúng Ta Chia Tay Đi (Cẩu Cáo - ADS)

Chương 1




Tháng năm, tháng của thiên quỳnh nở rộ. Nơi nơi tràn ngập những bông hoa trắng hồng. Hương hoa như có như không vấn vít toàn bộ hoàng thành vào mùa xuân thế này thực rất thích hợp để thưởng hoa, thuận tiện nói chuyện phong nguyệt. Nhưng mà không khí trong hoàng thành năm nay rất khác thường. Lâm viên ngày thường náo nhiệt là thế nay lại trống rỗng, ấy vậy trong quán trà lại kín chỗ, tiên sinh kể chuyện hăng hái nước miếng văng tung tóe. Mọi người đang thảo luận chuyện thiên hạ - Uyển Thiên Các Chủ muốn thành thân với quốc sư đương triều!

Uyển Thiên Các Chủ xuất thân hồ tộc, nghe nói là cháu chắt gì đó của Cửu vỹ hồ nhưng không ai biết danh tự, chỉ có thể gọi hai chữ Yêu Hồ. Vị Yêu Hồ đại nhân này nằm trong số năm cao thủ mạnh nhất tu chân giới, cũng là một mỹ nhân tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng mỹ nhân tuy đẹp, lại chẳng ai dám tới cửa cầu thân. Bởi... vị mỹ nhân này kiêu ngạo thành thói, ương ngạnh có thừa, từ Dạ Xoa Bắc Môn tới Hoang Xuyên Chi Chủ đều đánh, mỹ danh viết lại là giáo huấn vãn bối.

Trời mới biết y còn nhỏ hơn người ta vài tuổi.

Hơn nữa, từ nhỏ Yêu Hồ đã nổi danh thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Chỉ cần là mỹ nhân, không phân biệt giới tính, nợ không biết bao nhiêu đào hoa, tuyệt đối là đại họa của giới tu chân.

Bây giờ thứ đại họa này muốn cưới hỏi, vốn là việc đáng mừng khắp chốn gửi thư chúc phúc. Nhưng đến lúc biết người y muốn rước là quốc sư đương triều Đại Thiên Cẩu đại nhân, tất cả đều cứng họng.

Quần chúng vây xem tỏ vẻ - Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, ta nhổ vào!

Yêu Hồ là đống phân trâu chứ còn gì nữa.

"... Mọi người đều biết quốc sư đương triều Đại Thiên Cẩu đại nhân là đệ nhất mỹ nam tử mà. Uyển Thiên Các Chủ xưa nay vốn là phường háo sắc, trong các mỹ nhân đếm không xuể. Thế mà tình cờ một lần nhìn thấy khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn của quốc sư liền động tâm. Uyển Thiên Các là tông phái lớn nhất hiện nay, lại tài đại khí thô, nghe nói lúc cầu hôn mang đoàn xe dài chắn hết tám con phố chính của hoàng thành! Uyển Thiên Các còn hứa hẹn nếu cưới được quốc sư, hàng năm đều sẽ phái hai mươi danh tông sư tới phục vụ hoàng gia." Tiên sinh kể chuyện gõ chiết phiến xuống bàn theo nhịp, vẻ mặt thương tiếc, "Thương thay cho quốc sư đại nhân, vốn là một đại nhân xuất trần tuyệt thế lại bị Uyển Thiên Các Chủ chà đạp. Ông trời đúng là không có mắt!"

Trong quán trà nhất thời đầy tiếng thổn thức, mọi người ngồi nghe đầy mặt đồng tình thương cảm, còn có một vị kiếm sĩ trẻ tuổi nắm chặt trường kiếm trong tay, hận không thể chém chết tên Uyển Thiên Các Chủ kia vì dân vì nước mà trừ hại.

Uyển Thiên Các Chủ đang nghe trộm: "..." Thanh danh của y tệ hơn rồi kìa.

"Xem ra sắp tới ta không nên ra khỏi nhà rồi. Đang đi đường có khi bị chụp bao gai mà đánh mất." Trong nhã gian trên lầu hai, Yêu Hồ nhìn xuống quần chúng nhân dân đang sục sôi căm phẫn dưới lầu, sờ cằm một cái, cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Ngồi đối diện chính là vị hôn phu mỹ nhân, quốc sư đương triều Đại Thiên Cẩu. Hắn nghe vậy liền nhìn y một cái, rồi lại bất động thanh sắc uống trà, lông mi thật dài rủ xuống, gương mặt trắng mịn ôn nhuận, khóe mắt hoa đào hơi ửng hồng nên khuôn mặt hắn luôn có vẻ vô tình lại hữu tình.

Đối diện cảnh đẹp ý vui như vậy, Yêu Hồ đột nhiên cảm thấy bị chụp bao tải gai mà đánh cũng đáng lắm. Y hướng về phía Đại Thiên Cẩu cảm thán: "Đối diện với nguy cơ thế này ta phải về tu luyện cho tốt thôi, nếu không đến ngày rước dâu lại bị cướp dâu mất." Nói xong còn ra vẻ ưu sầu thở dài một tiếng.

Đại Thiên Cẩu thản nhiên nói: "Dung mạo đẹp đến mấy cũng chỉ là túi da. Huống chi ta mà chết đi, chẳng được mấy năm liền biến thành một bộ xương khô dưới đất mà thôi."

Yêu Hồ nghe vậy ngẩn ra, nhưng rất nhanh liền bất mãn nói với Đại Thiên Cẩu: "Ta chỉ là phàm nhân, túi da ta cũng yêu. Ngươi chẳng cần phải ủ rũ như thế đâu. Tuy đúng là vì dung mạo của ngươi nên ta mới cưới ngươi, nhưng ta cũng hy vọng ngươi sống lâu trăm tuổi mà. Cùng lắm sau hai năm ta mà hết hứng thú với ngươi rồi thì chúng ta chia tay trong hòa bình, ai cũng sống tốt." Y rất chân thành mà nói.

Đại Thiên Cẩu nghe y nói cũng chỉ mỉm cười rồi lắc đầu: "Ta đương nhiên hy vọng có thể sống lâu một chút. Nhưng người đều có số mệnh. Của ta vốn là như vậy rồi."

Cọc hôn sự của Yêu Hồ và Đại Thiên Cẩu nổi danh khắp đầu đường cuối ngõ, tốn không biết bao nhiêu nước bọt của quần chúng nhân dân mấy ngày nay để thảo luận tới khí thế ngất trời vốn là một giao dịch mà không ai hay biết rằng, thọ mệnh của quốc sư Đại Thiên Cẩu còn chẳng đầy hai năm nữa. Ba năm trước hắn đi Tây Bắc bình định ma vật làm loạn, khi ấy đã bị tà khí làm bị thương nặng, từ đó về sau thân thể ngày càng tệ, đến năm ngoái, ngay cả thái y giỏi nhất cũng phải cúi đầu.

Đại Thiên Cẩu vốn cho rằng mình sẽ chết như một đương triều quốc sư, ai mà ngờ một tháng trước Yêu Hồ lại tới cầu thân còn mang theo linh dược Hàn Châu nghìn năm khó gặp, là dược vị chính để trị liệu thương thế do tà khí xâm nhập của hắn. Hắn vốn muốn cự tuyệt Yêu Hồ, lại thấy vị các chủ nổi danh kiêu ngạo đào hoa này cười nhạt, nói rằng: "Ta biết bây giờ thương thế của quốc sư đại nhân rất nặng, sợ là chỉ còn mấy năm tuổi thọ. Nhưng ngài hẳn không ngại nghe lý do rồi hãy cự tuyệt ta chứ."

Ánh mắt Đại Thiên Cẩu trầm xuống. "Xin lắng tai nghe."

"Lần này ta tới cầu thân vốn là do các trưởng lão thúc giục thành thân. Vốn ta nghĩ nếu muốn thành thân thì chi bằng tìm mỹ nhân đẹp nhất thế gian là quốc sư ngài đây. Mà thương thế của ngài ta cũng có nghe rồi, nhưng với ta mà nói thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thành thật mà nói, ta vốn muốn thành thân mấy năm theo ý các vị trưởng lão mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ tách ra." Yêu Hồ nhìn sắc mặt quốc sư một chút, thấy hắn không có vẻ không vui mới nói tiếp, "Bây giờ thân thể ngài như vậy, thực lực cũng không thể sánh như trước, ta tin ngài cũng cảm thấy hoàng thất muốn bỏ ngài rồi. So với phí hoài ở đây, chẳng bằng theo ta về Uyển Thiên Các, chúng ta với thương thế của ngài kỳ thực cũng có nghiên cứu, cũng có khả năng sẽ chữa được. Ta biết gia tộc quốc sư thủ vệ hoàng thất đã mấy đời nên ngài với hoàng thất vô cùng lưu tâm. Nhưng nếu ngài tới Uyển Thiên Các, hàng năm ta sẽ phái hai mươi danh tông sư tới thủ vệ hoàng thất. Việc này vốn là đôi bên cùng có lợi, quốc sư không ngại suy nghĩ một chút nhỉ."

Đại Thiên Cẩu nhìn thanh niên mặc lam y trước mặt, không thể không thừa nhận với tình hình của mình, y suy tính thập phần chu toàn, nhưng hắn vẫn ngưng mắt nhìn Yêu Hồ: "Trong thiên hạ biết bao mỹ nhân ngước mộ các chủ, vì sao các chủ lại chọn ta?"

Yêu Hồ thản nhiên nhìn hắn: "Ta nói rồi, vì ngài đẹp nhất. Nếu đã không có ý trung nhân, chẳng bằng tìm một mỹ nhân cảnh đẹp ý vui. Hơn nữa quốc sư cũng không thích ta, cũng không phải là người đa tình, đến khi thành thân rồi ngài cũng chẳng quản ta làm gì."

Yêu Hồ nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: "Nhưng cũng phải nói cho rõ, nếu ngài khỏi bệnh rồi, qua mấy năm thì chia tay đấy."

Nhìn gương mặt chân thành của Yêu Hồ, Đại Thiên Cẩu khóe miệng cứng lại, lòng nói lần đầu thấy ai còn chưa kết hôn liền muốn bỏ.

Nhưng cái này cũng nói rõ Yêu Hồ không thích hắn, chỉ là hắn phù hợp nhất mà thôi.

"Ta đáp ứng." Đại Thiên Cẩu nghĩ một chút liền trả lời. Trong lòng hắn rất rõ ràng, lúc này hắn còn muốn ở lại hoàng thất cũng không có kết quả tốt, chẳng bằng rời đi, với hắn hay hoàng thất đều tốt cả.

Yêu Hồ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, cười cười vỗ vai Đại Thiên Cẩu: "Ta định nói nếu ngài không đồng ý thì ta sẽ phải đi cầu thân tiểu công tử Bát Nhã của thính vũ lâu, cũng đẹp lắm. Thế này thì tốt quá rồi, ta coi như là phu quân người ta rồi. Trưởng lão cũng không cằn nhằn nữa."

Khóe miệng Đại Thiên Cẩu lại cứng đời, hóa ra sau hắn còn có lựa chọn khác.

Hôn lễ của Đại Thiên Cẩu với Yêu Hồ được định vào đầu tháng sáu. Tuy hai người không chiêu cáo ồn ào gì, nhưng danh tiếng cả hai quá lớn. Vào ngày thành thân, người của hoàng thất cùng yêu giới tới đông nghịt. Mắt thấy Yêu Hồ một thân lễ phục đỏ rực như lửa, đi lên cầu thang dài cầm lấy tay của Đại Thiên Cẩu, không biết bao nhiêu người nhìn mà cõi lòng tan nát, tâm linh yếu ớt như lụi tàn trong đêm.

Yêu Hồ thì làm gì có tâm tư quản xem người khác nghĩ thế nào. Nhìn Đại Thiên Cẩu một thân hồng y làm nổi bật lên khuôn mặt diễm lệ kia, y liền giấu đầu lòi đuôi, đuôi vẫy nhanh còn hơn đuôi chó, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân quả nhiên danh bất hư truyền.

"Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt." Yêu Hồ nghiêm túc hứa hẹn với Đại Thiên Cẩu.

Đại Thiên Cẩu nhìn hắn, không biết có phải ảo giác hay không hay do áo đỏ mà hắn cảm giác được lúc này đây, nhãn thần Yêu Hồ phá lệ ôn nhu, dường như y thật sự đang hứa hẹn với ý trung nhân.

Nhưng ngay sau đó hắn liền biết là ảo giác, một giây sau hắn phát hiện ánh mắt Yêu Hồ dính chặt vào một tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp dự lễ.

Đại Thiên Cẩu: "..."

Rốt cuộc thiên tân vận khổ cũng cưới được quốc sư về. Vào đêm tân hôn, Yêu Hồ ôm chăn sang phòng bên cạnh ngủ.

Đại Thiên Cẩu không khỏi hơi kinh ngạc, sờ sờ mặt mình, hoài nghi tự hỏi không biết mình có vô tình làm gì hủy dung rồi không.

"Cái này, thật ra ta cũng muốn cùng ngươi làm mấy chuyện hòa hợp yêu giới," Yêu Hồ thâm tình nhìn hắn, còn thò móng heo lên sờ, "Nhưng ta không muốn lòi ra một đứa nhóc con đâu. Mà ta tự chủ kém lắm nên thôi cách xa ngươi một chút vậy."

Nói xong, Yêu Hồ còn ra vẻ cố nén nước mắt, chầm chậm ôm chăn đi ra.

Đại Thiên Cẩu nhìn gian phòng trống trải, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên khẽ cười một tiếng. Yêu Hồ này thật thú vị.

Cuộc sống sau khi thành thân so với Đại Thiên Cẩu tưởng tượng hóa ra lại tự tại như thế. Uyển Thiên Các là một nơi yên bình, môn nhân đệ tử rất quy củ, tính tình lại lãnh đạm. Ngoại trừ mỗi ngày tu hành thì cũng là ngắm hoa đọc sách, lại chẳng ra ngoài. Sinh hoạt của hắn so với trước kia cũng không khác quá nhiều.

Ngoại trừ việc bên người nhiều thêm một Yêu Hồ.

Không biết các chủ Yêu Hồ này moi đâu ra nhiều thời gian thế. Đại Thiên Cẩu không thấy hắn xử lý sự vụ trong môn gì, thường ngày chỉ thấy qua đây quấy rầy. Lúc thì muốn kéo hắn đi ngắm hoa, khi lại dẫn đi tiệc trà giao lưu. Đại Thiên Cẩu mà muốn cự tuyệt, y sẽ ra vẻ chính nghĩa mà nói đây là nghĩa vụ của phu quân.

Lâu dần thì Đại Thiên Cẩu cũng lười phản kháng, càng về sau cũng quen rồi.