Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 126: 126: Cô Đang Quyến Rũ Chồng Cũ Của Tôi Sao






Phi Nhi ái ngại nhìn anh.

Mặc Luân bị cô nhìn như sinh vật lạ thì bật cười.

Anh trêu đùa, phá vỡ bầu không khí: “ Hung thủ giết tôi đến rồi.

Cảnh sát, cảnh sát…”
Phi Nhi nghe anh nói biết anh đã không còn để tâm đến hôm cô từ chối nữa.

Cô cũng quay sang bông đùa với anh: “ Bắt tôi đi.

Tôi xin chịu tội nhưng tôi mới 29 tuổi, còn một mụn con có được giảm án không ạ? “.

Mọi người nghe cô nói thì bật cười, may quá, hai người đã trở lại như xưa.
Mặc Luân từ lúc đến đây đã nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Ai ngờ anh từng chung chăn, chung gối với cô ta chứ.

Nhìn tướng ăn cuả cô ta kìa, xấu chết mất.
Lục Quyên cố gắng không nhìn người đàn ông ngồi cạnh.

Sáng nay cô không ăn gì.

Bây giờ phải cố ăn nhiều một chút.

Lúc cô vươn tay lấy miếng chả cá thì chạm vào tay Mặc Luân.

Cả hai theo phản xạ rụt tay lại, miếng chả cá giật nảy trên đĩa.

Cả hai quay ra nhìn nhau bằng con mắt hình viên đạn rồi quay mặt đi.

Khuôn mặt cả hai đều đỏ ửng, có lẽ chỗ chạm vào còn nóng như bị bỏng.


Hành động kì cục của hai người đập vào mắt của Phi Nhi.

Cô nhếch môi cười gian.

Xem ra bạn cô cũng sắp là hoa đã có chủ rồi.
Sau bữa cơm vui vẻ, Tuấn Phi lái xe đưa hai tiểu quỷ sang nhà ông bà rồi trở lại đi tăng hai với mọi người.
Temptation bar
Phi Nhi hò hét vào trong mic, không biết đây là bài hát thứ mấy rồi.

Cô đưa mắt nhìn xuống căn phòng.

Ai cũng có đôi có cặp, mỗi mình cô là cô đơn lẻ bóng.

Trong lòng chợt buồn buồn, cô bảo mọi người mình ra ngoài đi vệ sinh thực chất là đến quầy bar đơn uống rượu.
Người đàn ông ngồi lặng trong góc phòng.

Anh đi theo cô từ khi nhìn thấy cô ở quán ăn đến tận đây.

Anh chỉ lo cô uống rượu say sẽ rất nguy hiểm.
- Anh yêu, anh muốn uống một li không?.

Chuyên trang đọc truyện ++ TRЦмtrцуen.

VЛ ++
- Cô đi chỗ khác đi.

– Tuấn Thiên cau mày, cô ta che mất Phi Nhi làm anh không thể thấy gì.
- Anh uống hết li này, em lập tức đi.

– Người phụ nữ trang điểm đậm nở nụ cười quyến rũ.

Cô ta ngồi vắt chân trên bàn, chiếc váy ngắn cũn đến cả quần lót cũng lộ ra ngoài.
Tuấn Thiên cầm li rượu lên, định đưa lên miệng thì bị một bàn tay giật xuống, cô thản nhiên ngồi trong lòng anh.

Khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc.

Tay cô vòng qua cổ anh, thân hình quyến rũ lả lướt trong vòng ngực.

Cô nhìn lên đầy khiêu khích:
- Cô đang quyến rũ chồng “ cũ” (chữ cũ cô nói rất nhanh và nhỏ) của tôi sao? Li rượu này tôi uống.

– Phi Nhi tu cạn li rượu đỏ rực, khóe môi đỏ lấp lánh, cô cúi xuống hôn lên môi anh, truyền vào miệng anh không ít rượu.

Tuấn Thiên còn chưa phản ứng lại thì người con gái đó đổ sập vào người anh.

Đôi môi xinh đẹp vẫn lẩm bẩm: “ Tôi không muốn về nhà… không muốn về nhà…”
Tuấn Thiên ngồi im một lúc thì lấy điện thoại của cô nhắn tin cho Thiên Như: “ Tớ hơi mệt tớ về trước”.

Tuấn Thiên vừa nhắn xong thì nhìn thấy tin nhắn cô vừa gửi cho mẹ mình.

Ra là An An đang ở nhà bà ngoại, vậy hôm nay để anh chăm sóc cô vậy.

Anh tính tiền rồi cõng cô ra xe.
Tuấn Thiên cõng Phi Nhi ra khỏi chưa được bao lâu thì ba người đàn ông lần lượt cũng cõng những người phụ nữ ra ngoài.

Cả bốn người đang cõng trên lưng người phụ nữ “đã”, “đang” và “sẽ” là của mình.

- Tôi nóng, Tuấn Thiên.

Nước, nước.

– Phi Nhi đập chân đập tay lên người anh.

Mái tóc chải chuốt cũng bị cô giật tung lên.
Anh đưa tay cô lên miệng cắn nhẹ, lúc này Phi Nhi mới xuôi xuôi không quấy phá nữa.

Cô ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, gò má non mịn chạm vào má anh.

Cảm xúc bây giờ thật dễ chịu.
Tuấn Thiên đưa cô về phòng nghỉ ở chung cư cũ của hai người.

Anh để cô nằm lên giường mình, dùng khăn ấm lau mặt mũi cho cô.

Phi Nhi thấy càng lúc càng nóng, cơ thể cô như phát hỏa vậy.

Đôi bàn tay trắng ngần lần mò khuy áo cởi từng cúc, từng cúc một.
Tuấn Thiên quay trở lại phỏng ngủ thấy cô còn mặc mỗi nội y, mà ngay cả nội y cô cũng sắp cởi.

Anh lập tức lao đến, lấy chăn ôm chặt lấy cô.

Giờ anh biết trong li người phụ nữ đưa cho anh có gì rồi.

Thể nào anh cũng thấy nóng bức nên vừa rồi phải đi tắm nước lạnh.
- Tuấn Thiên, bỏ ra.

Tôi nóng.

Anh… - Phi Nhi cau mày vùng vẫy.
Tuấn Thiên chỉ còn biết nuốt nước bọt rồi nhìn sang chỗ khác.

Nhưng mắt vừa đưa ra một chút thì cổ theo phản xạ lại quay lại.

Cả người Phi Nhi ửng lên hồng hào trông như một thanh kẹo bông mềm mượt.

Tuấn Thiên lại thấy chỗ nào của mình lại sống dậy.

Anh ôm chặt cô, mắt cũng nhắm tịt: “Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ….


Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ,…” Phi Nhi vẫn không hết quậy phá.

Cô thấy người anh mát lạnh thì lập tức lao tới, cả cơ thể cũng bám dính không buông.

Tuấn Thiên khó khăn lắm mới khống chế được giờ chỉ chút xúc tác đã nở rộ.

Anh đen mặt gục đầu vào hõm vai cô.

Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai khiến cô cười liên tục.

Phi Nhi mở ánh mắt mê li nhìn anh, nụ cười quyến rũ trên môi không tắt.
Tuấn Thiên nghĩ nếu còn duy trì thêm một phút nữa anh sẽ không chịu nổi.

Thế là anh bế cô, cả hai cùng bước vào nhà tắm.

Anh cho cô nằm trong bồn nước ấm còn mình thì đứng dưới vòi hoa sen xả nước lạnh.

Lúc anh đang ngẩng mặt vuốt nước thì đằng sau truyền đến cảm giác ấm áp.
Phi Nhi áp mặt mình vào lưng anh, bờ vai dài rộng này, cô khao khát được anh ôm rất nhiều.

Tuấn Thiên sợ cô bị cảm lạnh nên tắt nước, sau đó bế cô về phòng.

Anh lấy một chiếc váy trong tủ Phi Nhi rồi đem ra thay cho cô.

Tay anh vừa động vào áo ngực ướt sũng, anh vội vàng thao tác thật nhanh, mặc áo ngực cho cô sau đó đến quần lót, lần nay anh phải kiềm chế lắm mới kéo được chúng xuống mắt cá chân cô.

Chưa bao giờ anh thấy chân Phi Nhi dài đến thế.

Lúc Tuấn Thiên mặc xong váy cho cô thì bản thân anh lại căng cứng lần nữa.

Anh gắng gượng sấy tóc cho cô rồi cả người lao ngay vào nhà tắm..