Lệ Sa còn muốn tranh cãi với anh thêm nhưng chưa kịp nói anh đã cúp máy.
Bà hậm hực bỏ điện thoại xuống, quay ra nhìn Uyển Nhi bé bỏng vẫn đang khóc nức nở.
Trông con bé hiền dịu thế kia, làm hại ai được cơ chứ.
Tuấn Thiên ngả lưng trên ghế đến 4 giờ sáng thì rời khỏi nhà.
Sáng nay anh có cuộc họp khẩn cấp nên phải rời đi trước.
Anh để lại tờ giấy nhắn cho Phi Nhi rồi mới ra khỏi cửa: “ Có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Chuông báo thức đầu giường vang lên như thường lệ, Phi Nhi uể oải tắt chuông báo, một ngày mới lại bắt đầu.
Khối ấm ấm vẫn nằm bên cạnh nhắc cô nhớ đến An An đã quay lại cuộc sống của mình.
Cô kẹp nhiệt độ vào nách An An.
Không biết đây là lần thứ mấy cô kiểm tra rồi.
Sau khi thấy nhiệt độ trên cơ thể con vẫn bình thường, cô mới an tâm đi vào bếp.
Vừa bước vào phòng khách Phi Nhi đã nhìn thấy tờ giấy trên bàn.
Xem ra anh ta đã rời đi rồi.
- Mẹ, mẹ - An An lại gào khóc trong phòng.
Vừa thức giấc trước mắt thằng bé lại hiện ra khuôn mặt đáng sợ của người phụ nữ đó.
Mạc Phi Nhi đang khuấy cháo trong bếp vội vàng chạy vào.
Cô vỗ về An An, ôm thằng bé vào lòng:
- Con ngoan, mẹ đây.
Về nhà rồi.
Chúng ta về nhà rồi.
An An thấy cô bước vào thì ngay lập tức lao vào lòng cô.
Nước mắt nước mũi cũng phun đầy ra áo.
Thằng bé khóc một lúc thì xuôi xuôi, bụng cũng bắt đầu réo ầm ĩ.
Phi Nhi lúc này mới nhớ đến nồi cháo trên bếp thì quá muộn, nồi cháo đã cháy đen hết.
An An thấy mùi khét thì cũng lao ra, thằng bé chống tay nhìn nồi cháo trên bếp.
Đúng là về nhà rồi.
Vì sự nghiệp cứu đói của hai mẹ con, Phi Nhi quyết định đầu tư cả hai đi ra ăn hàng.
An An sau một đêm sốt cao thì cơ thể cũng mệt mỏi, bụng cũng réo vang ầm ĩ nên dù không hứng thú mấy với đồ ăn nhưng vẫn bị Phi Nhi ép ăn hết cái này đến cái khác.
- Mẹ, con no rồi.
Con không ăn nữa đâu.
- Ăn thêm đi, đây là đùi gà nướng con thích ăn nhất mà.
An An phải từ chối mãi cô mới buông tha cho cậu.
Phi Nhi nhìn con lại nhớ đến những vết thương tối qua, đôi mắt lại đỏ hoe, cô cố nuốt nước mắt vào trong, thay vào đó liên túc gắp đồ ăn cho thằng bé.
Phi Nhi xin nghỉ cho mình.
Hôm nay cô sẽ cho mọi việc trở lại quĩ đạo vốn có.
Khởi đầu là chuyển An An về lại trường học mới.
Nhưng xem ra cần phải lấy một số giấy tờ bên Hàn gia, nghĩ vậy Phi Nhi lấy máy gọi cho Tô Ái Mỹ.
Ái Mỹ đến quán café trước cổng chung cư.
Mọi giấy tờ của An An bà đã mang đến.
- Mẹ, bên này.
– Phi Nhi không nghĩ bà lại dễ dàng giao cho cô như vậy.
Ái Mỹ trông thần sắc có chút bất thường, mái tóc hoa râm của bà cũng hơi rối.
Hôm nay bộ dạng của bà không chải chuốt như mọi hôm.
Ái Mỹ ngồi xuống ghế, đôi mắt bà không cầm được nước mắt:
- Tiểu Nhi, con tha lỗi cho mẹ.
Là mẹ không giữ được lời hứa, mẹ không bảo vệ tốt An An.
Phi Nhi bối rối lấy khăn giấy đưa cho bà, đôi tay cũng cầm lấy bàn tay đang run rẩy không ngừng, cô nhẹ giọng:
- Mẹ, con không trách mẹ.
Con muốn An An về ở với con nên mới cần mấy giấy tờ này.
Mẹ mang đến là con cảm kích lắm rồi.
Chỗ giấy tờ này bà khó khăn lắm mới lấy được từ chỗ mẹ chồng.
Bà nhân cơ hội bà nội Tuấn Thiên ra ngoài thì đột nhập vào phòng lấy chỗ giấy tờ này nhưng vừa đi đến phòng khách thì Lệ Sa xuất hiện chắn trước cổng, vất vả lắm thì bà mới đến được đây.
- Phi Nhi, mẹ đến đây còn một chuyện muốn cầu xin con.
- Mẹ cứ nói đi ạ.
– Phi Nhi vội vàng cất giấy tờ vào trong túi.
- Chuyện An An, mẹ xin con tạm thời đừng kiện cáo được không? Chuyện đính hôn của Uyển Nhi và Tuấn Thiên báo giới cũng biết rồi, chuyện kiện tụng quyền nuôi An An cũng vậy.
Chuyện hôm qua nếu lộ ra ngoài,mặt mũi Hàn gia sẽ không còn nữa.
Mẹ xin con, được không?
Ái Mỹ cũng không quản đến mặt mũi của mình, bà yên lặng quỳ xuống trước mặt cô.
Phi Nhi vội vàng đỡ lấy bà, cô thực ra cũng không muốn làm to chuyện.
Cô không muốn An An phải gặp người phụ nữ rắn rết một lần nào nữa, dù là ở trên tòa.
Nếu Hàn gia chịu để mẹ con cô yên ổn, cô sẽ không dính dáng đến họ nữa.
Nhận được lời chấp nhận của Phi Nhi, Ái Mỹ mới buông xuống lo lắng trong lòng.
Cô ân cần đỡ bà đứng lên.
Mọi chuyện cuối cùng cũng xong rồi.
Từ giờ cô mong hai chữ Hàn gia sẽ không xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.
Phòng làm việc của Tuấn Thiên.
- Thư ký Trương, gọi Luật sư Seven cho tôi.
– Tuấn Thiên nói vào trong điện thoại.
- Vâng, tôi sẽ gọi anh ta tới.
Chưa đầy 20 phút, Seven đã có mặt trong văn phòng của Tuấn Thiên.
- Cậu đang trêu tôi đấy à? Tháng trước thì giành bằng được quyền nuôi thằng bé.
Bây giờ thì lại trao quyền nuôi con cho mẹ của nó.
- Tôi quên chưa hỏi anh.
Anh là luật sư của Hàn gia nhưng lại là luật sư riêng của tôi, cậu nghĩ gì khi chưa có sự đồng ý của tôi đã tiến hành phiên tòa.
Seven sững sờ nhìn anh.
Chuyện này đúng là anh hồ đồ, chưa kịp hỏi ý kiến của Tuấn Thiên đã tiến hành kiện tụng.
- Thôi tôi không trách cứ cậu nữa.
Cậu tiến hành nhanh lên.
Làm giấy nhường quyền nuôi con cho tôi.
Seven thảo luận cùng anh một chút mới rời đi.
Ra khỏi phòng không quên trêu chọc thư ký Trương:
- Người đẹp trưa rảnh không? Anh mời em ăn cơm.
Thư ký Trương ngó lơ khuôn mặt điển trai đang nhìn mình chăm chăm, cô lạnh lùng đáp lại:
- Tôi bận rồi.
Mời anh đi cho.
Seven ỉu xìu quay trở lại thang máy.
Phụ nữ Á Đông dường như không có thiện cảm với anh.
Cô gái xinh đẹp này anh đã chú ý từ hôm đầu tiên ở sân bay.
Cô gái kiêu ngạo mà đầy sức quyến rũ.
Seven mặc kệ thái độ thờ ơ của cô, anh để lại tấm danh thiếp trên bàn, lén hôn lên má cô rồi lao rất nhanh ra thang máy.
- Anh… anh… - Thư ký Trương bực tức đứng lên.
Nhìn khuôn mặt của anh cô biết không có gì tốt đẹp mà.
Chắc chắn là một tên dân chơi, phụ nữ công sở cứng nhắc như cô anh ta lại hứng thú cái gì cơ chứ.
Thư ký Trương còn đang đờ đẫn thì bị Hàn tổng gọi vào trong.
Tuấn Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt cô: “Thư ký Trương cô không khỏe sao? Mặt mũi cô đỏ bừng lên cả.”
Thư ký Trương để tài liệu lên bàn rồi xin phép ra ngoài.
Cơ thể cô sao vậy, chỉ một cái hôn phớt qua thôi mà.
Seven mỉm cười từ lúc bước vào thang máy đến lúc bước ra.
Má cô.
Thật mềm mịn, anh tiếc nuối vì nụ hôn vừa rồi quá mức nhẹ nhàng.
Ít ra hôm nay anh cũng biết được loại mĩ phẩm và nước hoa cô dùng.
Chúng thật dễ chịu cùng quyến rũ, cô làm anh chết mất.
Bữa trưa hôm nay Tuấn Thiên cũng không có thời gian thưởng thức.
Dạ dày co thắt cùng cơn đau đầu lại ập đến, Tuấn Thiên khó khăn với lấy vỉ thuốc trên bàn, lấy một viên rồi nuốt xuống.
Viên thuốc đắng nghét khô khốc trôi xuống cổ họng, bây giờ Tuấn Thiên tỉnh táo hơn đôi chút thì điện thoại bên cạnh reo lên: “ Xin hỏi đây có phải số điện thoại của ông Hàn Tuấn Thiên không ạ?” Tuấn Thiên đáp lại ông ta rồi tiếp tục lắng nghe..