Tuấn Thiên thấy cô trả lời thì lại cười ngây ngốc, giọng bông đùa: “ Em chưa ngủ sao? Rốt cục cũng nói chuyện với anh rồi.
Anh cứ tưởng em sẽ không nói chuyện với anh nữa cơ.
Ngoan, ngủ thôi.” Anh kéo chăn lên cho cô rồi đưa tay ôm lấy cô thật chặt, lưng cô dường như dán chặt lên người anh, cô có thể cảm nhận nhịp tim của anh đang đập, anh đang kìm nén cái gì sao.
Tuấn Thiên co ro nằm cạnh cô, cái chăn đơn này bé quá, anh để lộ lưng ra ngoài nên không sao ngủ được.
Bỗng bên lưng cảm thấy âm ấm, Phi Nhi kéo chăn phía mình sang cho anh, giúp anh che đi cái lưng đang nhô ra ngoài.
Tuấn Thiên sung sướng ôm cô vào lòng thì thào: “ Em nhường chăn cho anh, để anh ủ ấm em nhé.” – Nói rồi vòng tay kéo cô ôm chặt vào lòng mình, vui vẻ mỉm cười.
Phi Nhi khẽ hừ lạnh rồi cũng kệ anh ôm, cô cũng không muốn vì làm anh hùng rơm mà chết rét đêm nay.
Phi Nhi tỉnh dậy khi cơn đói đã lên đến đỉnh điểm.
Cô lười biếng lăn lộn trên giường nhưng lại quên mất mình đã trở lại căn hộ của mình, quên mất chiếc giường mình đang nằm bây giờ đâu còn là chiếc giường rộng lớn trong phòng cô bên Mạc gia.
Vì thế mà cô lăn một đường tuyệt đẹp xuống nền nhà, đầu vì cụng vào tủ mà đau đớn.
Cô kêu thất thanh như bị ai bịt mũi: “ Á… á … cứu mạng.”
Tuấn Thiên nghe thấy tiếng động thì vội vàng xông vào.
Cả người anh đang mặc chiếc tạp dề màu hồng nơ của cô, trên tay còn cầm cả muôi.
Phi Nhi xoa đầu nhìn bộ dạng khôi hài của anh.
Chỗ đau trên đầu cũng nhanh chóng biến mất, cô mím môi ngăn mình không cười.
Người đàn ông ngày thường luôn lịch lãm trong bộ đồ công sở hôm nay lại mặc tạp dề của cô, còn nấu cơm nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Thí Thiên Đao |||||
Tuấn Thiên sau khi xác định cô không sao mới quay lại phòng bếp.
Phi Nhi uể oải bước vào phòng tắm rồi đi ra phòng bếp.
Cô vốn nghĩ phòng bếp bây giờ sẽ bừa bộn bẩn thỉu nào ngờ mới bước vào cô bị ngay bàn ăn đầy ắp đồ ăn làm cho giật mình.
Cô bất ngờ ngồi xuống: “ Anh mua gì lắm thế.
Ăn cũng đâu hết.”
Tuấn Thiên “đảm đang” bê món cuối ra bàn, anh tháo tạp dề rồi ngồi xuống:
- Em không thể ảo tưởng về anh một chút được à.
Thôi chắc trí tưởng tượng của em không tốt.
Để anh nói với em, chỗ này là anh tự nấu hết.
Dù sao anh ăn nhờ ở đậu nhà em lâu rồi, đây coi như chút lòng thành của anh đi.
Thêm nữa đây là lời xin lỗi của anh vì chuyện hôm qua, anh xin lỗi em.
Phi Nhi cố tình không để ý đến lời anh nói.
Quả thực mấy lời hôm qua cô cũng không để bụng.
Cô biết anh làm vậy cũng vì lo lắng cho cô thôi, nghĩ thế nên cô không để tâm mấy nhưng xem ra anh lại rất để tâm đến nó.
Cô cũng nên hành hạ anh một chút.
Cô giả bộ miễn cưỡng nhét mấy món đồ vào miệng.
Không phải chứ, anh nấu ăn ngon hết mức.
Người khác ăn còn tưởng đây là mấy món của đầu bếp.
Phi Nhi là người vốn thẳng tính, ngon cô sẽ khen chứ không làm trái lòng mình.
Đặc biệt là cô luôn thừa nhận tài năng của người khác.
Cô vui vẻ ăn từng món của anh, khuôn mặt rạng rõ hạnh phúc khi được ăn đồ ngon trông thêm phần hồng hào.
Tuấn Thiên yêu chiều lấy vụn bánh mì từ mép cô rồi thản nhiên nhét vào mồm mình.
Hành động vô tình của anh làm Phi Nhi ngượng đến chín mặt.
Trước giờ kể cả khi tình cảm hai người tốt nhất anh cũng chưa từng thân mật như vậy.
Tuấn Thiên lại không mấy để ý đến hành vi vừa rồi, anh vui vẻ thưởng thức bữa sáng cũng cô.
Tay nghề của anh vẫn không thuyên giảm thật may quá.
Nấu cho cô bữa sáng hôm nay anh không nói với cô biết, còn một nguyên nhân nữa, anh muốn cô ăn thêm một chút dạo này cô gầy đi nhiều quá.
Tối qua ôm cô mà anh cảm thấy rất xót xa.
5 giờ chiều, giờ tan học của An An.
Bây giờ thằng bé không còn phải chờ mòn mỏi đề về nhà nữa.
Ngay khi cậu xuất hiện ở cổng là có người đi theo cậu đưa cậu về ngay.
An An bỗng cảm thấy mình thất dở hơi, trước kia không ít lần cậu cau có nhìn mẹ, giận dỗi vì mẹ đi đón muộn, thậm chí còn thấy khoảng thời gian chờ đợi như tra tấn mình.
Nhưng bây giờ thì sao? Cậu sẵn sàng phải chờ bên ngoài cả tiếng để không phải về căn nhà đó.
Uyển Nhi như thường ngày từ xe đi ra để đón An An.
Bước chân của An An chậm chạp tiến về phía cô rồi ngoan ngoãn ngồi trong xe.
Cánh cửa xe đóng lại, khuôn mặt đang tươi cười của Uyển Nhi cũng gỡ xuống cô quay sang nhìn thằng bé.
“ Vẻ mặt của mày là sao hả? Mày bất mãn cái gì? Không trả lời à? Tốt thôi.”
Tối hôm đó sau khi An An đi học tiếng anh về, Ái Mỹ lại gọi cháu vào như thường lệ: “ An An, đi tắm thôi cháu.”
Uyển Nhi đang ngồi uống trà cùng bà nội, thấy mắt bà nhìn mình ý bảo ra tắm cho An An, cô mỉm cười quay sang Ái Mỹ: “ Mẹ ơi, để con tắm cho cháu.
Dù sao sau này con cũng làm mẹ An An.
Bây giờ cũng nên tập những chuyện này.” Ái Mỹ có chút không đành lòng nhưng nhìn ánh mắt ra lệnh của Lệ Sa thì đành buông tay thằng bé ra.
Như vậy cũng tốt, Uyển Nhi chủ động đối tốt với An An là điều bà mong mỏi.
An An bước lùi một bước về sau nhưng còn chưa kịp bỏ chạy thì Uyển Nhi đã dắt tay thằng bé vào phòng tắm.
Tuấn Thiên cảm thấy rất lạ, bình thường An An rất hiếu động, thằng bé cũng hay chạy đến ôm chân anh mỗi khi anh về nhưng bây giờ lúc anh về cũng không thấy An An đâu.
Thằng bé dạo này hay tránh anh, nhiều lúc còn chơi trốn tìm với anh.
Thằng bé rất hay chạy trốn linh tinh làm cả nhà chạy loạn đi tìm.
Có khi thằng bé còn chui vào tủ quần áo đến ngủ thiếp đi.
An An cũng hay thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, ai hỏi gì cũng im lặng.
Anh vốn nghĩ con đang buồn vì nhớ mẹ nên chỉ an ủi rồi ngủ với con.
Ở với con mấy ngày mà anh đã thấu hiểu được nỗi vất vả của cô khi nuôi An An.
An An không nói chuyện với anh có lẽ cũng vì một lí do khác.
Lần đó anh nghe mẹ gọi về gấp vì An An nghịch ngợm đẩy bà nội xuống hồ bơi khiến bà bị nhiễm lạnh.
Lúc ấy trở về anh rất tức giận đã mắng con sau phạt con về phòng.
Có lẽ cũng từ hôm ấy mà An An xa lánh anh.
An An vừa múc một thìa cho cá ăn thì dấm dúi lấy điện thoại của chú quét sân mà thằng bé mới mượn được.
Tay thằng bé run run bấm số.
Phi Nhi thấy số lạ gọi đến thì có chút dè chừng, dù sao cô cũng không hay nghe số người lạ nhưng có một nội lực trong lòng thúc đẩy cô nghe mấy.
Tiếng đầu dây bên kia truyền đến âm thành xào xạc, có tiếng nấc khe khẽ, cô hỏi vào điện thoại: “ Ai đấy ạ? Ai đang ở bên kia đấy ạ?”
Uyển Nhi nghe lời bà nội bước vào phòng An An để “gia tăng tình cảm” thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng sợ.
Ngay lập tức cô lao đến giành điện thoại rồi tắt cuộc gọi.
An An hoảng sợ lùi về phía sau, hai tay chắp lại, mồm liên tục lẩm bẩm: “ Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi, cháu chỉ gọi cho mẹ một lúc thôi… Cháu xin lỗi, cô đừng đánh cháu…”.