Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 106: 106: Mạc Phi Nhi Xem Cô Còn Gì Để Đấu Với Tôi






Tuấn Thiên khẽ thở dài, lời muốn nói cũng lại nuốt vào trong, có lẽ anh không thể bỏ mặc cô được.

Phi Nhi hôm qua cũng đã nói rõ ràng với anh, cảm xúc có với cô ấy có khi chỉ là một phút yếu lòng thôi, anh nên tiếp tục bước đi, đó là điều mà cả cô và Uyển Nhi đều mong muốn.

Tay anh vỗ nhẹ an ủi cô, nghe tiếng khóc của cô tâm trạng anh càng nặng nề hơn, anh không thể để cả hai người phụ nữ vì mình mà đau khổ thêm nữa, rốt cuộc anh cũng buông ra một câu: “ Em nín đi, chuyện gì qua cứ để cho nó qua đi.”
Uyển Nhi nghe thấy vậy thì bật khóc lớn hơn, cả người nép chặt vào người anh yếu đuối: “ Anh hết giận rồi, em mừng quá, em mừng quá.” Tuấn Thiên thở dài xoa đầu cô.

Anh không thể ích kỉ mà làm tổn thương hai người phụ nữ, mọi chuyện nên dừng ở đây thôi.

Tuấn Thiên lại không biết, khuôn mặt giấu kín trong ngực anh đang vẽ lên nụ cười.

Nước mắt chan chứa trên vành môi quyến rũ càng tôn lên vẻ kì dị trên khuôn mặt.

Tài diễn xuất của cô, không ai có thể chống cự được.
Sân bay Bắc Kinh
- Mẹ, mừng mẹ về nhà- Hà Ái Mỹ vui vẻ đẩy túi xách giúp bà.
- Tuấn Phong đâu, sao không thấy nó ở đây?- Hàn Lệ Sa không vui đưa mắt hỏi.

Đây là lần đầu tiên sau 5 năm bà trở lại Bắc Kinh vậy mà giờ đễn đón bà cũng phải nhờ đứa con dâu đáng ghét này.

Thật không thể chịu nổi, bà vốn dĩ từ trước tới giờ không ưa gì cô ta.

Xuất thân, học vấn và cả ngoại hình đều thua xa những đối tượng bà tìm được vậy mà thằng con trai ngốc nghếch này vẫn một mực sống chết theo nó.

Bà cứ nghĩ đây chỉ là một phút bất đồng, nhất thời hồ đồ vậy mà cuộc hôn nhân này đã kéo dài hơn 40 năm.


Bây giờ hai vợ chồng chúng ngày càng keo sơn bền chặt, bà cũng không muốn để tâm tới nữa nhưng lần này về là vì chuyện của cháu đích tôn của bà.

Chuyện là mấy hôm trước lúc bà đang thư thái đọc báo trên mạng thì bắt gặp tin kết hôn của cháu trai mình, người mẹ của nó thật đáng ghét, đến chuyện quan trọng vậy cũng không báo cho bà biết.
- Anh ấy bận chuyện công ty một chút, mẹ đi có mệt không? Bên Ý bây giờ thời tiết thế nào ạ?- Ái Mỹ nhẹ nhàng trả lời, cố lái câu chuyện sang hướng khác.

Cuối cùng thì bà cũng về, người phụ nữ quyền lực nhất Hàn gia, đó cũng là nỗi sợ bao năm qua của bà.
- Gọi Tuấn Thiên với vợ sắp cưới của nó qua Hàn gia, ta cần gặp rồi mới quyết định.- Lệ Sa cố tình không trả lời, bà đeo kính râm rồi trực tiếp ra tới cổng.

Bà có thể chấp nhận con trai cô ta nhưng cô ta, có mà đợi đến kiếp sau mới đến lân được bà bắt chuyện.
Ái Mỹ lo lắng nhìn bà lễ phép đáp: “ Dạ con sẽ gọi báo cháu.”
Hàn gia
- Con chào bác.- Bạch Uyển Nhi lễ phép cúi người chào.

Tuấn Thiên đứng bên giới thiệu: “ Đây là bà của anh.”
- Ôi, con xin lỗi tại da của bà đẹp quá nên con tưởng bà mới ngoài 50 tuổi thôi.- Cô ngại ngùng gãi đầu.

Hàn Lệ Sa hài lòng nhìn người con gái trước mắt, rất xinh, lại ngoan ngoãn lễ phép nữa.

Bà thừa nhận rất ưng con bé này.
Hàn phu nhân thấy con trai về thì nhanh chóng kéo anh ra ngoài, từ hồi gặp ở bệnh viện, bà cũng không gặp anh thêm lần nào nữa nên cũng rất lo lắng.

Bà chăm chú nhìn đầu anh rồi hỏi: “ Con đã nhớ ra được cái gì chưa?”.

Anh chán nản nói về tình trạng trí nhớ của mình.

Bà sợ con không vui liền nhẹ nhàng vỗ vai con trai an ủi, nhẹ giọng nói: “ Chuyện kết hôn với Uyển Nhi con cũng cần suy nghĩ kĩ, mẹ không muốn con vì tình trạng sức khỏe mà đưa ra những quyết định sai lầm.” Tuấn Thiên quay sang nhìn mẹ cười đáp: “ Mẹ yên tâm, con sẽ suy nghĩ kĩ.


Bố mẹ cũng cần chăm sóc tốt cho bản thân, mẹ dạo này gầy đi nhiều đấy.” Bà khẽ mỉm cười ôm con trai vào lòng, Tuấn Thiên mẹ thực muốn ngăn cản đám cưới này nhưng lại vì tình trạng sức khỏe của anh mà không thể nói sự thật.

Tuấn Thiên, có lẽ mẹ chỉ có thể giúp đến đây thôi còn chuyện về sau con phải tự mình quyết định rồi.
- Vậy ý cháu là Tuấn Thiên có con rơi ở ngoài sao?- bà nội tức giận hỏi lại Uyển Nhi.

Hàn Ái Mỹ, cô được lắm dám giấu tôi cả chuyện này sao.

Tưởng rằng giờ cô là Hàn phu nhân có thể một tay che trời sao.
- Bà định làm gì ạ? Đứa nhỏ rất đáng yêu, nó cũng rất giống Tuấn Thiên.

Nếu đứa trẻ về bên Hàn gia, cháu hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt.

– cô chân thành nhìn bà.

Chao ôi con bé này thật bao dung và nhân hậu biết bao, càng nói chuyện bà càng yêu mến.
- Tất nhiên không thể để dòng giống Hàn gia lưu lạc bên ngoài rồi.- Hàn Lệ Sa nắm tay quả quyết, chắt của bà cần phải được nuôi dưỡng thật tốt.
Uyển Nhi vui vẻ cầm tách trà đưa lên miệng, cười thầm: Mạc Phi Nhi xem cô còn gì để đấu với tôi.
Kí ức
- Bà thực sự muốn như vậy sao?- Hàn Tuấn Thiên đăm chiêu nhìn người phụ nữ trước mặt.

Mặc dù Hàn Lệ Sa đã qua 70 tuổi nhưng thoạt nhìn như chỉ ngoài 50.

Từ lúc còn nhỏ, Tuấn Thiên đã được bà nuông chiều hết mực, bất cứ cái gì anh muốn, cho dù phải lên trời hay xuống biển thì bà đều cô gắng đáp ứng.


Đấy cũng là nguyên nhân hình thành nên bản tính độc đoán trong anh, bất cứ thứ gì Tuấn Thiên muốn anh đều đạt được.

-Đúng, cháu chỉ cần kí vào đây thôi còn mọi chuyện cứ để bà giải quyết.- Hàn Lệ Sa vui mừng nhìn cháu trai yêu quý.

Dù không hài lòng về Ái Mỹ nhưng bà lại rất ưng thằng cháu trai này.

Hàn Tuấn Thiên không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi giang.

Hồi còn đi học năm nào nó cũng đứng nhất trường, sau này đi du học bên Mĩ, Thiên Thiên luôn giành được học bổng.

Bây giờ công việc cũng đã thành công, giờ chỉ còn hôn nhân, lần này bằng mọi giá bà phải giúp nó tìm được người xứng đáng.

-Hàn tổng, anh ngồi đợi ở đây một lát, tôi đi gọi xe.- Trương thư kí chuyên nghiệp nhìn anh nói.
Hàn Tuấn Thiên khẽ gật đầu, anh chọn cho mình một chỗ ngồi khuất dưới sảnh, mắt cũng không rời tờ báo tài chính.

Trời đã vào giữa tháng 12, nhiệt độ Bắc Kinh cũng hạ đột ngột, những cơn gió rét buốt tràn về khắp mọi nơi.

Tiết trời mùa đông khiến người ta buồn ngủ ghê gớm, Hàn thị đang có một dự án lớn nên anh vô cùng bận rộn, mấy ngày rồi cũng chưa được ngủ đủ giấc.

Anh chán nản quăng tờ báo lên bàn, ngày nào cũng nhìn thấy con số khiến đầu óc anh choáng váng, mắt bỗng dừng lại ở tạp chí du lịch.

-Hàng Châu- địa điểm du lịch bạn không nên bỏ lỡ sao?- Hàn Tuấn Thiên tò mò mở ra đọc, ánh mắt dán lên bức ảnh chính giữa trang.

Đây đúng là nơi anh và Bạch Uyển Nhi đã gặp nhau, không ngờ nó chẳng thay đổi gì cả.

Tay chỉ dần xuống, mắt lại bị thu hút bởi ảnh chụp giời thiệu về khách sạn nghỉ dưỡng SpringHotel.

Nhìn cách bài trí và nội thất căn phòng trông rất quen thuộc.

Anh chắc chắn đã từng đến đây nhưng anh không đi một mình, anh đi cùng với một cô gái.


Bỗng bên tai văng vẳng một giọng nói ngọt ngào: “ Tuấn Thiên à, em yêu anh.

Thực sự rất yêu anh.

Hãy coi đây là một giấc mơ thôi.

Tỉnh lại mọi chuyện lại như trước…” Giọng nói ấy, nghe thật sự rất quen tai, đúng anh và cô gái ấy đã ngủ với nhau trong căn phòng này, ở chính khách sạn này.

Cô gái đó với cô gái đưa bánh bao cho anh, anh có linh cảm là cùng một người, cô ấy rất… quan trọng với anh.

Người con gái quay lưng về phía anh, anh thậm chí còn thấy cơ thể cô khẽ run rấy, anh đau xót định đưa tay ôm cô vào lòng thì hình ảnh trước mắt tan biến như một làn khói.

Tuấn Thiên ôm đầu đau đớn, lại một cơn đau ập tới.

Chết tiệt, tại sao cứ mỗi lần muốn nhớ lại thì đầu của anh lại đau đớn như vậy.

Anh run rẩy với lấy chiếc cốc trên bàn, tay còn lại lần mò vỉ thuốc trong túi.

Vỉ thuốc chỉ còn một viên duy nhất, mấy ngày qua anh đã phải dùng đến chúng khá nhiều.

Tiềm thức liên tục thôi thúc anh khám phá một bí mật còn đang giấu kín nhưng cứ đến lúc chìa khóa để mở cánh cổng bốn năm xuất hiện thì cơn đau đầu cũng kéo tới.

Li nước đưa đến miệng anh cũng bị đổ ra ngoài hơn nửa.

Đôi tay tê cứng cũng không nghe theo sự điều khiển của anh, cả viên thuốc cứ thế lăn lông lốc trên sàn.

Tuấn Thiên tuyệt vòng nhìn viên thuốc trên đất, lần nay anh không thể dùng thuốc giảm đau nữa rồi.

Anh bất lực ngả người trên ghế, đôi mày nhíu chặt từng trận tê buốt truyền đến, mồ hôi lạnh cũng vì thế mà rịn ra thấm ướt tóc mai..