Chung Sống Cùng Mỹ Nam

Chương 8: 8: Thiên Tài Yếu Đuối





Tiêu Hàn vẫn ôm một bụng hoả khí lẩm bẩm mắng Duy Kiên.

Từ trước đến giờ cậu luôn cho rằng, danh tự là thứ chỉ nên cho người khác biết khi có cơ hội gặp mặt lần thứ ba.

Nếu chỉ đơn giản là một người qua đường lướt qua nhau duy nhất một lần trong đời thì không cần thiết phải biết tên tuổi của đối phương.

Vậy nên đối với Tiêu Hàn mà nói, cái người tên Phạm Duy Kiên kia chắc chắn chẳng có ý gì tốt.

Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ Tiêu Hàn chợt nghe thấy tiếng ồn ào cùng tiếng văng tục truyền đến.

Cậu lùi lại vài bước, quay đầu hiếu kỳ nhìn.

Con hẻm này thực ra chỉ là một con đường hẹp nằm giữa hai tòa chung cư cao tầng nối thông phố bên này với phố bên kia.

Trừ khi mặt trời lên cao đến đỉnh đầu, nếu không thì ánh sáng gần như chẳng thể nào chiếu xuống chỗ này được, bởi vậy mà nơi đây thường xuyên xảy ra các vụ xô xát.

Cho nên hầu như mọi người đều không dám sử dụng con đường tắt này, cũng nhờ thế mà con hẻm vốn đã thích hợp nay lại càng trở nên thích hợp để đánh nhau hơn.
Tiêu Hàn gãi gãi đầu, cậu mặc dù không phải là người thích lo chuyện bao đồng, nhưng mà sáu thằng cao to cơ bắp cuồn cuộn ức hiếp một cậu học sinh hiền lành thấp bé, hoàn cảnh này cậu nhìn không thuận mắt.
Đại ca dùng một tay nắm lấy cổ áo nam sinh yếu đuối trước mặt, xách lên.

Gã hết ngắm nhìn gương mặt thanh tú sáng sủa đang lộ rõ vẻ sợ hãi rồi lại nhìn xuống thẻ học sinh trước ngực cậu ta, cười mỉa mai:
"Nguyễn Minh Đăng, tên đẹp như vậy tại sao lại không có tiền trong người chứ?"
Đột nhiên trong con hẻm vang lên tiếng cười lạnh, "Thằng ngu này, tên đẹp với tiền bạc thì liên quan đéo gì đến nhau."
Bảy con người không hẹn mà cùng đồng thời hướng mười bốn con mắt về phía đầu hẻm, nơi có một nam sinh vai khoác balo chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào.

Nam sinh nọ dựa lưng vào tường rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt cao vời vợi không một gợn mây như đang suy nghĩ, sau đó cậu đột nhiên bật cười:
"Nguyễn Minh Đăng, tôi nhớ ra rồi.

Đây chẳng phải là người đã đạt số điểm tối đa cả bốn bài thi ở kỳ thi tuyển sinh cấp ba năm nay hay sao?" Sau đó nam sinh khẽ lắc đầu, thở dài, "Minh Đăng, anh học hành chẳng giỏi giang gì, thứ hạng lúc nào cũng xếp ở khu dưới cùng của lớp thế nhưng mà tính đến hiện tại, ngoại trừ tên khốn cùng nhà ra thì chưa có ai bắt nạt được anh.

Cậu ấy, học in ít đi một chút thì cậu vẫn cứ đứng đầu nhưng nếu không có khả năng tự bảo vệ bản thân thì cậu làm gì còn mạng để mà đứng đầu nữa.

Sau ngày hôm nay thiên tài cậu nên nghe theo lời của kẻ bất tài này đi."
Minh Đăng không lên tiếng cũng không gật đầu, ánh mắt một mực dính chặt lấy Tiêu Hàn như để khắc sâu gương mặt anh tuấn của cậu vào trí nhớ, nỗi sợ hãi trong lòng không hiểu sao lại vơi đi hơn nửa.
Đại ca nhíu chặt mày, buông cổ áo Minh Đăng ra, gằn giọng nói:
"Mày biết gì không? Người nhiều chuyện thường chết sớm."
Tiêu Hàn híp mắt nhìn đại ca, khẽ nhếch môi:
"Mày đã từng xem anime Nhật Bản chưa? Nếu như xem rồi thì mày sẽ phát ra hiện tình huống hiện tại tao chính là nam chính đẹp trai đang chuẩn bị toả sáng."
Dứt lời Tiêu Hàn liền vứt balo sang một bên, nhanh như cắt lao đến trước mặt đại ca tung ra một cú đấm móc với lực đạo kinh hồn.

Đại ca phản ứng không kịp, đầu bị bật mạnh về phía sau, gã đau đớn rên lên một tiếng, cơ thể không tự chủ được loạng choạng lùi vài bước.

Tiêu Hàn dường như chưa thật sự cảm thấy thoả mãn, cậu chộp lấy cổ tay gã kéo giật lại rồi tiếp tục thực hiện một cú đá ngang eo khiến cả người gã vẹo hẳn sang một bên.
Khi nằm bẹp trên nền đất đầy bụi bẩn, trong tiếng hô hoán kinh hoàng của đàn em, đại ca đã nôn ra một ngụm máu nhỏ.

Minh Đăng nhanh chóng chạy đến chỗ Tiêu Hàn, sợ hãi nấp sau lưng cậu, thỉnh thoảng nhịn không được ló đầu ra xem tình hình.

Tiêu Hàn dùng ánh mắt của người trên nhìn kẻ đang chật vật dưới nên đất, hai tay hơi dang ra mang bộ dáng che chở:
"Ổn không?"
Minh Đăng nhỏ giọng đáp, "Em vẫn ổn."
Tiêu Hàn nghe thấy thế, bật cười, "Anh có hỏi cậu đâu.

Anh đang hỏi thằng súc vật kia cơ mà."

Minh Đăng biết Tiêu Hàn không nhìn thấy nhưng vẫn cúi đầu thật thấp muốn giấu đi vẻ mặt xấu hổ.
Đáp lại sự quan tâm của Tiêu Hàn, đại ca tức giận chửi thề một tiếng, đứng dậy lau đi vết máu bên khóe miệng, rống lên với đàn em:
"Bọn mày đừng nói là bọn mày sợ nó đấy nhé.

Đứa nào không dám lên tao lập tức bẻ cổ đứa đấy."
Bọn đàn em nghe vậy, chân tay lập tức run rẩy khó kiềm chế.

Nhị ca thấy tình hình có vẻ không ổn, kéo tay áo đại ca, nói:
"Nhưng đại ca, nó là Lương Tiêu Hàn."
"Là thằng nào?" Đại ca nghi hoặc hỏi, cái tên này hình như có một chút ấn tượng.
Nhị ca khẽ cau mày, nhìn Tiêu Hàn, nói:
"Đại ca không nhớ nó à? Nó là thằng trước kia đã đánh lão tam gãy ba cái xương sườn.

Lúc ấy đại ca với lão tam đang có xích mích cho nên anh mới không săn nó.

Chẳng phải anh bảo có thể đánh lão tam thê thảm thành thế kia thì nhất định phải để mắt đến sao? Mới cách đây không lâu mà sao đã quên rồi?"
Đại ca được nhắc nhở cuối cùng cũng nhớ ra, gã nhìn Tiêu Hàn từ trên xuống dưới một lượt, nở nụ cười dâm tà:
"À, Lương Tiêu Hàn.

Mày chẳng phải là cái thằng suốt ngày đi chung với một đứa con gái đấy à? Con bé đâu rồi? Mẹ nó, xinh như thế thì phải trưng cho thiên hạ ngắm mới phải.

Mày đã từng ngủ với nó chưa? Nếu là tao là mày, tao nhất định sẽ chịch nát nó."
Tiêu Hàn lạnh lùng nhìn gã, khẽ nhếch môi nói với Minh Đăng đằng sau:
"Thấy chưa thiên tài? Súc vật cho dù biến thành hình người thì vẫn là súc vật.

Cặn bã cho dù có quyền cao chức trọng thì vẫn là cặn bã." Ngừng một chút, cậu quay đầu lại nháy mắt, cười, "Mà người tốt dù học dốt thì vẫn là người tốt."
Dứt lại, Tiêu Hàn lại lao về phía đại ca.

Lần này đám đàn em kia không còn giống như bù nhìn giữa đồng nữa, một người có thể đánh không lại Tiêu Hàn nhưng năm người đồng thời tấn công hẳn là sẽ không thua.
Năm tên côn đồ, hai gậy sắt, ba gậy gỗ vây xung quanh cũng không khiến Tiêu Hàn do dự.

Cậu nhìn qua liền biết mấy người này chỉ là một đám ô hợp cậy mạnh hiếp đáp mấy người hiền lành yếu đuối như Minh Đăng mà thôi.

Chứ thật ra cái gì mà quyền cước, cái mà tốc độ, cái gì mà võ thuật, bọn họ một chút căn bản cũng không có.

Nắm đấm vung ra chỉ đơn giản là theo bản năng mà thôi.

Vậy nên Tiêu Hàn rất nhanh đã có thể hạ gục năm tên côn đồ mang trong tay gậy dài gậy ngắn.
Đại ca sửng sốt khi thấy đàn em của mình lần lượt ngã xuống sau vài phút mà không để lại cho Tiêu Hàn dù chỉ một vết xước.

Gã lén lút móc ra một con dao nhỏ từ túi quần, Tiêu Hàn vừa đến gần gã liền lao tới cầm ngang con dao muốn cắt vào bụng cậu.
Tiêu Hàn thật không ngờ gã đại ca này lại hèn hạ như vậy, mặc dù đã giật mình mà thối lui vài bước nhưng cậu vẫn không kịp tránh.

Khi con dao cách bụng chỉ còn vài centimet, cậu lập tức đưa tay ra đỡ.

Từ cánh tay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn đến mức Tiêu Hàn không nhịn được phải hét lên thành tiếng.

Mùi máu tanh nồng nhanh chóng toả ra trong không khí, xúc giác của cậu còn cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ máu ấm áp của chính mình.
Tiêu Hàn chưa bao giờ phải trải qua loại cảm giác đau đớn cường đại như thế này.

Từ trước đến nay rất ít người có thể đả thương cậu, chấn thương trong lúc luyện tập nhiều lắm cũng chỉ là bong gân, vậy nên Tiêu Hàn đối với việc nâng cao sức chịu đựng cho bản thân luôn coi thường, có thể nói khả năng chịu đau của cậu gần như là bằng không.

Hiện tại càng hối hận bao nhiêu thì cậu càng hận tên côn đồ trước mặt này bấy nhiêu.

Thấy Tiêu Hàn vì đau đớn mà chân run tay lẩy bẩy, loạng choạng dựa vào tường, đại ca liền cười khoái trá:
"Tiêu Hàn à, có đau không?"
Nói rồi gã nghiến răng tung ra hàng loạt hàng loạt các cú đấm lên mặt và lên bụng Tiêu Hàn.

Đau đớn truyền đến gần như làm cậu tê liệt.

Trong đầu cậu bây giờ chỉ muốn gã dừng lại, cậu sợ cậu sẽ không chịu nổi nữa.

Cuối cùng, đại ca kết thúc một chuỗi đòn liên hoàn bằng một cú đá vào bụng khiến Tiêu Hàn tung người về phía sau.
Nằm trên nền đất lạnh lẽo đầy bụi bẩn, Tiêu Hàn gần như bất tỉnh, máu trên tay đã đọng lại thành vũng.

Đại ca tiến lại gần, không thương tiếc giẫm mạnh lên bụng cậu khiến Tiêu Hàn như muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng.

Nghe thấy tiếng thở dốc một cách đầy nặng nhọc của người dưới chân, đại ca càng điên cuồng hơn.

Gã vừa đạp lên người Tiêu Hàn, vừa nở nụ cười lạnh lẽo:
"Mày vừa nãy chẳng phải huênh hoang lắm à? Mày vừa rồi chẳng phải tự tin lắm sao? Giờ thì nhìn lại mày xem, thật đáng thương..."
Đại ca đang nói thì đột nhiên ngừng lại, đôi mắt gã trợn ngược lên rồi đổ gục về phía trước.

Tiêu Hàn cố gắng nâng mi mắt nhìn Minh Đăng trên tay cầm ống sắt dài vẫn còn giữ nguyên động tác đập.

Sắc mặt trắng bệch, nhịp thở còn gấp gáp hơn cả Tiêu Hàn, biểu hiện của Minh Đăng giống như cậu ta vừa làm một việc đáng sợ nhất trên đời này vậy.

Minh Đăng buông cây gậy sắt, ngồi sụp xuống bên cạnh Tiêu Hàn vừa khóc vừa luôn miệng xin lỗi.

Trên gương mặt vẽ lên một nụ cười yếu ớt, Tiêu Hàn khó nhọc nói:
"Thấy chưa? Có thể tự bảo vệ bản thân thật sự rất tuyệt."
Giọng nói nhỏ dần, Tiêu Hàn nhanh chóng lịm đi.

Trong bóng tối, cậu vẫn nghe loáng thoáng bên tai tiếng gọi đầy vẻ sợ hãi.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Tiêu Hàn vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy xung quanh là một màu trắng đến nhức mắt, bên mũi còn thoang thoảng mùi hương của thuốc sát trùng.

Khi ý thức cậu vẫn còn trong mơ hồ thì Minh Hy đã chồm lên, hỏi:
"Tiêu Hàn, cậu cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.

Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Tiêu Hàn lập tức tỉnh táo trở lại.

Cậu nhanh chóng nhớ ra vụ ẩu đả với đám côn đồ trong hẻm, âm thầm cười khổ.

Cậu huy hoàng một đời nhưng lại bại dưới tay một kẻ ti tiện.
Thấy gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng thêm vài phần mệt mỏi của Minh Hy, Tiêu Hàn cảm thấy vô cùng áy náy.

Cậu nhỏ giọng nói:
"Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Như để chứng minh, Tiêu Hàn liền gồng người ngồi dậy nhưng vừa động thân một chút phần bụng lập tức đau quặn còn trên mặt thì đau nhức.

Thấy Tiêu Hàn đau đến mặt mũi trắng bệch, Minh Hy không khỏi cảm thấy một trận đau xót trào lên, vội đỡ lấy cậu, nói:
"Cậu mau nằm xuống đi.


Ai nói với cậu đây chỉ là vết thương nhỏ? Cậu bị tổn thương nội tạng đấy."
Tiêu Hàn há miệng kinh hãi, thằng súc vật kia ra tay cũng thật quá tàn nhẫn rồi.

Lúc này tiếng mở cửa phòng vang lên, Tô Bình mỗi tay mang theo một đống đồ đạc lỉnh kỉnh đi vào, thấy Tiêu Hàn đang nằm trên giường giương mắt lên nhìn mình, cô mừng đến mức suýt chút nữa thì lao vào ôm chầm lấy cậu:
"Mày tỉnh rồi, tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Mày biết tao lo thế nào không? Tao thật không ngờ mày mà cũng có ngày bị một đám như cào cào ấy đánh thành quái nhân.

Nhưng mày yên tâm, tao đã thật cẩn thận dạy dỗ lũ ôn vật kia rồi."
Trong năm mươi ba chữ Tô Bình nói, Tiêu Hàn nhanh chóng bắt lấy ba chữ mà cậu cho là quan trọng nhất:
"Mày vừa nói, thành quái nhân?"
Tô Bình gật đầu, "Xem nào! Tay phải có một vết thương khá sâu dài khoảng bảy centimet, cũng may chỉ là phần mềm.

Nội tạng thì có dập lá lách ở cấp độ Một, dạ dày thì suýt chút nữa là bục tưng bừng ra rồi.

Còn gương mặt..."
Tô Bình không nói tiếp nữa nhưng vẻ thương cảm đã thay cô biểu đạt hết.
"Minh Hy, mau đưa tôi cái gương." Tiêu Hàn nhăn nhó nói.
Minh Hy chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn lấy gương đưa cho Tiêu Hàn.

Cậu nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương mà kích động đến suýt thì đập nát vật trong tay.

Lương Tiêu Hàn đẹp trai, tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích đây sao? Mặt cậu không có chỗ nào là không tím bầm, không có chỗ nào là không sưng phù, nhìn qua thật sự không khác gì cái đầu lợn chưa luộc.
Thấy vẻ mặt khó chịu đến cực điểm của Tiêu Hàn, Minh Hy liền vươn tay nhè nhẹ vỗ đầu cậu, ôn thanh nói:
"Tiêu Hàn, ngoan nào, đừng tức giận nữa.

Cậu bây giờ chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt thôi."
Tiêu Hàn nhăn nhó gật gật đầu.

Mặc dù có thể hình dung Tô Bình đánh nhau bằng đủ các thể loại câu từ độc ác khó nghe, thế nhưng mà cậu vẫn không cam tâm.

Một kẻ như thằng đại ca kia làm sao hiểu được người như Tiêu Hàn có biết bao nhiêu coi trọng đối với gương mặt thiên phú này?
Tô Bình sắp xếp lại mấy thứ đồ cần thiết rồi hướng Tiêu Hàn nói:
"Hàn, sau sự việc này mày nhất định phải cảm ơn Minh Hy đấy.

Anh ấy đối với mày rất tốt, thanh toán toàn bộ viện phí thuốc men, còn cho mày nằm phòng VIP nữa."
Tiêu Hàn nghe Tô Bình nói xong liền giương mắt nhìn Minh Hy, cảm giác biết ơn và biết lỗi cứ thế đan xen lẫn nhau.
"Minh Hy, cảm ơn anh nhiều lắm! Tôi lại gây thêm phiền phức cho anh rồi." Tiêu Hàn cảm kích nói.
Minh Hy khẽ cười, vươn tay chạm nhẹ lên má cậu, đáp, "Đừng phí sức cho mấy lời ngu ngốc này nữa."
Tô Bình đẩy cặp lồng cháo mà cô mang đến cho Minh Hy, cười hì hì nói:
"Minh Hy, bây giờ tôi có việc phải đi rồi.

Anh có thể giúp tôi trông Hàn được không?"
Không đợi Minh Hy lên tiếng, Tiêu Hàn đã vội vàng nói:
"Không cần đâu, mỗi người đều có công việc phải làm mà, không thể bỏ việc vì tao được." Rồi cậu hướng Minh Hy, cười cười, "Tôi không sao nữa rồi.

Công việc của anh hẳn là chẳng dễ dàng gì.

Anh vừa giúp tôi chi trả một khoản khổng lồ cơ mà.

Vậy nên là mau đi làm việc đi."
Minh Hy bỏ qua một đống lời khuyên bảo của Tiêu Hàn, hướng Tô Bình gật đầu nói, "An tâm, Tiêu Hàn cứ giao cho tôi."
Tô Bình rời khỏi phòng bệnh, tâm trạng chẳng hiểu sao lại đặc biệt vui vẻ.

Nếu như có ai đó đứng trước mặt cô lúc này nhất định sẽ cảm thấy kinh hãi khi thấy trên gương mặt xinh đẹp như thế này lại xuất hiện một nụ cười như ngây như dại.
Tô Bình vừa rời khỏi, Minh Hy liền đi đến góc phòng lấy điện thoại trong túi quần ra, thấp giọng nói với đối phương ở đầu dây bên kia:
"Cô xem xét lại các kế hoạch của tôi trong tuần này, cái gì có thể hủy thì hủy hết, cái gì quan trọng không thể hủy thì sắp xếp lại vào cuối tuần.

Còn các chuyến khảo sát, cô giúp tôi tìm người thay thế đi."
Mặc dù Minh Hy đã cố gắng hạ giọng nhưng những lời nói kia vẫn chữ được chữ mất lọt vào tai Tiêu Hàn.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ cậu cảm thấy bản thân là gánh nặng nhiều như hiện tại.
Khi Minh Hy quay trở lại múc cháo ra bát cho cậu, Tiêu Hàn liền áy náy nói:

"Minh Hy, tôi thật sự xin lỗi.

Anh cứ đi làm đi, tôi có thể tự lo được mà.

Còn về tiền, tôi nhất định sẽ trả cho anh sớm nhất có thể."
Minh Hy dừng lại động tác, hắn nhìn Tiêu Hàn một lúc rồi đặt bát cháo xuống bàn, khẽ thở dài:
"Cậu rõ ràng là người bị hại mà, sao lại cứ luôn miệng xin lỗi như vậy chứ?! Cái tôi cần không phải là tiền, cái tôi cần cậu đã cho tôi rồi." Trước vẻ mặt nghi hoặc của Tiêu Hàn, Minh Hy khẽ cười, Hay là thế này nhé, bây giờ tôi chăm sóc cho cậu miễn phí, sau này cậu dần dần trả ơn tôi, vừa ý chưa?"
Tiêu Hàn ảo não nói, "Đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà, Minh Hy, cản trở công việc của anh, tôi rất..."
Minh Hy cảm thấy vẻ mặt ủy khuất của Tiêu Hàn quả thật rất không thuận mắt.

Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn, một nụ hôn hết sức trân trọng cùng nâng niu.

Tiêu Hàn vì bất ngờ mà trừng đôi mắt thâm tím nhìn gương mặt tuấn mỹ đang phóng đại của người kia.
Vẫn hơi thở này, vẫn hơi ấm này, vẫn khuôn mặt này, giống như y hệt ngày hôm qua.

Có khác cũng chỉ khác ở điểm hai người bọn họ bây giờ gần gũi nhau hơn mà thôi.
Môi rời môi, giữa hai người không có sợi chỉ bạc, hơi thở cũng chẳng hỗn loạn gấp gáp, vậy mà Tiêu Hàn lại mang vẻ mặt ngây ngốc chưa kịp định thần.

Minh Hy khẽ cười một tiếng giúp cậu nâng cao giường.

Hắn cầm bát cháo múc một thìa, đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đưa đến bên miệng Tiêu Hàn:
"Nào, há miệng."
Tiêu Hàn lúc này mới lấy lại được thần trí, đưa ánh mắt mơ hồ nhìn Minh Hy, cậu hỏi:
"Hiện tại mặt tôi so với mặt lợn còn xấu hơn, vậy mà anh vẫn dám hôn tôi.

Tôi nên nói hắn là quái nhân hay là siêu nhân đây?"
Minh Hy vươn người hôn nhẹ lên phần má sưng phù thâm tím của Tiêu Hàn, nhu tình tràn đầy trong ánh mắt:
"Như cậu thấy đấy, đừng nói là mặt lợn đầu heo, cho dù cậu có biến thành quái thai tôi vẫn sẽ hôn Tiêu Hàn cậu.

Nào, giờ thì ngoan, há miệng."
Tiêu Hàn nhanh chóng nuốt từng thìa từng thìa cháo, ánh mắt chưa lúc nào rời khỏi gương mặt Minh Hy.

Sự dịu dàng săn sóc này của hắn khiến cậu không muốn vùng vẫy thoát ra, chỉ muốn đắm chìm và hưởng thụ.

Cậu chợt nghĩ, lần nhập viện này thật ra cũng không phải là quá đáng ghét.
Trong căn phòng bệnh trắng toát, một người đàn ông tuấn mỹ ôn nhu từng chút từng chút bón cháo cho người thanh niên yếu nhược, gương mặt tím bầm nằm trên giường bệnh.

Cảnh này qua đôi mắt của Tô Bình đang đứng ngoài cửa, chính là một màu phấn hồng hạnh phúc.
Sau khi ăn xong Tiêu Hàn chợt nhớ đến cậu nhóc thiên tài nhưng yếu đuối nọ:
"À, Minh Hy, Minh Đăng kia đâu rồi?"
"Ý cậu là thằng bé vào viện cùng cậu ấy à? Trước khi cậu tỉnh nó đã đứng trước giường nhìn cậu một lúc thật lâu rồi cúi gập người nói rất cảm ơn, sau đó thì rời đi."
Tiêu Hàn ngạc nhiên nghiêng đầu hỏi, "Có nhầm không thế? Chính em ấy đã cứu tôi cơ mà."
Minh Hy biết Tiêu Hàn chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa của câu cảm ơn kia nên chỉ có thể cười bất lực:
"Minh Đăng nói, lần sau nếu có cơ hội gặp lại, cậu nhất định sẽ không còn nhìn thấy bộ dáng thê thảm đấy của thằng bé nữa."
Tiêu Hàn tươi cười, liên tục nói "Thật tốt!" khiến gương mặt khó nhìn cũng trở nên đầy sức sống còn có phần cụ non.

Cứ nghĩ sống cùng một thành phố sẽ mau chóng gặp lại, đâu ngờ đến lần gặp mặt tiếp theo của hai người lại là mười năm sau.

Khi ấy Minh Đăng hai mươi sáu tuổi, là một người đàn ông thành đạt với ba tiêu chuẩn cao phú soái.

Còn Tiêu Hàn của khi ấy hai mươi bảy tuổi đang vui vẻ đón Dương Tiêu Tiêu, cô con gái đầu tiên, về nhà.
Khi Tiêu Hàn đã chìm vào giấc ngủ, Minh Hy lúc này ngồi yên lặng nắm tay cậu áp vào má.

Ngắm nhìn gương mặt bầm tím nhưng an tĩnh, lắng nghe nhịp thở đều đều nhưng hơi thở nặng nề của cậu, trong đầu hắn bất giác lại nhớ đến cảm giác sợ hãi khi đứng trước cửa phòng cấp cứu.

Loại cảm giác này, hắn không muốn trải qua thêm bất cứ một lần nào nữa.
Vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt Tiêu Hàn, Minh Hy đau lòng nói:
"Tiêu Hàn, cầu xin em, đừng để bản thân bị tổn thương thêm một lần nào nữa.".