Chung Sống Cùng Mỹ Nam

Chương 19: 19: Buông Bỏ





Từ máy hô hấp vang lên những tiếng kêu đều đều, Tiêu Hàn ngồi bên cạnh giường bệnh ngây ngốc nhìn Kỳ Nhiên an tĩnh nằm đó.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào qua ô cửa sổ, vươn tới sưởi ấm cho cơ thể yếu nhược kia.

Làn da trắng bệch như sáp, tóc giả đã bị bỏ ra để lộ mái đầu trọc lóc do trị liệu hóa chất.
Minh Hy mở cửa bước vào, yên lặng đứng nhìn khung cảnh ấy từ xa trong chốc lát rồi thở dài, đi tới vỗ nhẹ lên vai Tiêu Hàn:
"Hàn, em đi nghỉ đi.

Để anh ở đây với Nhiên cho."
Một khoảng im lặng kéo dài...
Lâu thật lâu sau, Tiêu Hàn cất lên giọng nói khàn khàn, ngập ngừng hỏi:
"Kỳ Nhiên, chị ấy còn bao lâu nữa?" Minh Hy chỉ đứng nhìn tấm lưng gầy của cậu, im lặng không đáp.

"Em có tìm hiểu một chút về ung thu phổi giai đoạn cuối.

Người ta nói chỉ cần giữ thái độ lạc quan sống thoải mái hạnh phúc thì có thể duy trì vài tháng, thậm chí là vài năm.

Thế nhưng mà mới chỉ qua hai tháng, chẳng lẽ trong hai tháng này Kỳ Nhiên không hề vui vẻ như ngoài mặt sao?"
Minh Hy lắc lắc đầu, phản bác, "Không đâu, vẻ mặt của Nhiên khi ở bên cạnh bọn em đã lâu rồi anh không nhìn thấy.

Kể cả khi ở cùng anh một chỗ cô ấy cũng không vui vẻ như vậy."
"Thế tại sao bệnh tình lại chuyển biến xấu?" Tiêu Hàn đột nhiên cao giọng hỏi.
Minh Hy khẽ thở dài bước lên trước mặt Tiêu Hàn, nắm lấy đầu vai cậu, cúi thấp người nói:
"Hàn, bệnh tật là thứ khó kiểm soát, nó chuyển biến rất đột ngột.

Có thể hôm nay Kỳ Nhiên nằm đây nhưng ngày mai cô ấy sẽ khỏe lại thôi."
Tiêu Hàn nâng mắt nhìn Minh Hy, khóe môi nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt:
"Em không phải trẻ con, anh lừa cái gì chứ.

Ung thư phổi, khỏe lại thế nào được đây?!"
Minh Hy hạ mắt, lại một khoảng im lặng bao trùm lên căn phòng...
Ánh mắt Tiêu Hàn lại rơi trên gương mặt Kỳ Nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi như kể một câu chuyện xa xưa:
"Em vốn không thích Kỳ Nhiên.


Lý do thật ra cũng đơn giản lắm, bởi vì chị ấy đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên mang anh rời khỏi em.

Từ khi chị ấy đến bấm chuông cửa sau đó ôm chầm lấy anh, em đã luôn bất an.

Kỳ Nhiên có đủ tất cả mọi thứ mà em không có, xinh đẹp nữ tính, dịu dàng đảm đang.

Và điều quan trọng nhất, chị ấy là phụ nữ.

Quãng thời gian anh ở bên cạnh Kỳ Nhiên, em luôn chìm đắm trong nỗi đau của chính mình mà không nhìn thấy nỗi đau của người khác, đặc biệt là Duy Kiên.

Em cảm thấy rất mệt mỏi, cảm thấy bản thân rất ích kỷ, rất muốn buông bỏ tình cảm đối với anh.

Có điều, em lại không làm được.

Lúc đấy, em mặc dù không nói ra nhưng thật sự trong lòng vô cùng ghét Kỳ Nhiên.

Ấy vậy mà lúc biết được tin Kỳ Nhiên sắp chết, em lại không vui nổi, chị ấy còn rất trẻ, đâu đáng phải chết.

Còn hiện tại, em ghét anh."
Tiêu Hàn dừng lại, liếc mắt muốn xem phản ứng của Minh Hy, kết quả nhận được khiến cậu khá hài lòng.
"Kỳ Nhiên là cô gái anh từng yêu, là người anh từng bất chấp tất cả để được ở bên cạnh, thậm chí anh còn chống đối cả gia đình chỉ vì chị ấy, không phải sao? Vậy tại sao bây giờ anh lại có thể lạnh lùng như thế? Anh đối với Kỳ Nhiên bằng thái độ không nóng không lạnh, ở bên cạnh chị ấy đúng theo nghĩa đen.

Anh, anh không thể khiến chị ấy cảm thấy hạnh phúc giống như trước đây được à? Chẳng lẽ đối với chị ấy anh chỉ đơn thuần là thương hại thôi hay sao?"
Minh Hy nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ ánh lệ của người đối diện, "Không thể được! Nếu như anh làm tất cả những điều em vừa nói thì em sẽ là người chịu tổn thương."
"Bởi vì anh không làm tất cả những điều em vừa nói nên Kỳ Nhiên mới phải chịu tổn thương trong tháng ngày ngắn ngủi còn lại."
"Hiện tại anh chỉ yêu em." Minh Hy thở dài, giọng điệu nhẹ nhàng như nói ra bí mật thầm kín.
Tiêu Hàn nghĩ, nếu là trước kia khi nghe được câu nói này thì chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc đến phát điên.

Thế nhưng hiện tại, khi đứng ngay trước giường bệnh của Kỳ Nhiên câu nói này chỉ khiến cậu cảm thấy bi ai.

Cho đến tận bây giờ Tiêu Hàn mới phát hiện, hóa ra Minh Hy lại là một người lạnh lùng và tàn nhẫn đến như vậy.
Khóe môi Tiêu Hàn nhếch lên thành nụ cười chua xót, cậu đứng dậy lách người đi qua Minh Hy.

Trước khi đóng cửa, cậu buồn bã nói:
"Kỳ Nhiên yêu anh thật quá đáng thương!"

Ánh mắt bị cánh cửa chặn lại, Minh Hy quay người nhìn Kỳ Nhiên nằm yên lặng trên giường, yếu ớt và nhợt nhạt.

Thật lâu sau hắn cất tiếng như nói với người trên giường lại như đang nói với chính mình:
"Kỳ Nhiên, anh thật sự rất xin lỗi.

Hiện tại người mà anh muốn ở bên cạnh để chăm sóc suốt đời là Hàn, không phải là em.

Tình cảm trước kia giữa chúng ta..." Hắn ngừng lại một chút, khẽ thở dài, "...không thể quay lại được nữa."
Khi Minh Hy rời đi, trên khóe mắt người con gái xinh đẹp nhưng yếu nhược ấy xuất hiện một giọt nước mắt.

Rơi xuống mặt gối trắng.

Nở ra đóa hoa thẫm màu.
ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘
Đầu tháng Năm, tiết trời oi nóng, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống thành phố phồn hoa khiến những con người vốn đã mệt mỏi với với nhịp độ sống cao nay càng thêm uể oải.

Tháng Năm cũng là tháng học sinh tăng cường luyện đề ôn thi do vậy mà mặc dù rất không đành lòng nhưng Tiêu Hàn, Tô Bình và Duy Kiên vẫn hạn chế đến bệnh viện thăm Kỳ Nhiên, người đã tỉnh lại vào giữa tháng Tư.
Kỳ Nhiên ngồi dựa lưng lên thành giường, hướng mắt ra ngoài ngắm nhìn mấy đứa nhỏ đang sảng khoái nô đùa trên khuôn viên bệnh viện, khẽ mỉm cười.

Bé trai trắng trẻo mập mạp kia có tiếng cười khanh khách giòn tan từa tựa tiếng cười của Tiêu Hàn.

Cô bé thanh tú khả ái thắt bím hai bên kia ấy vậy mà lại chẳng nữ tính giống vẻ ngoài, thật sự rất giống Tô Bình.

Còn cậu bé tuấn tú ngồi bên gốc cây đằng xa kia mang theo bộ dáng nghiêm túc ít nói của ông cụ, có điều khi cười rộ lên lại lộ ra vẻ đáng yêu non nớt, trông y hệt Duy Kiên.
Kỳ Nhiên quay đầu nhìn ba chồng truyện tranh được đặt ngay ngắn trên bàn trà Tiêu Hàn đem đến mấy ngày trước vì sợ cô buồn chán.

Dù cho nằm mơ Kỳ Nhiên cũng không ngờ rằng ngoại trừ Minh Hy, đến cuối đời cô lại có thể gặp được những người khiến cô cảm thấy luyến tiếc cuộc sống.

Có lẽ bộ ba kia sẽ không bao giờ hiểu hành động của bọn họ có ý nghĩa lớn như thế nào đối với một cô nhi mang số phận hẩm hiu từ nhỏ đã chẳng ai cần đến như cô đâu.
Thật ra Kỳ Nhiên vẫn luôn biết rằng tình yêu giữa cô và Minh Hy đã không thể có kết quả tốt từ khi cô rời đi và nó càng không thể cứu vãn kể cả khi cô trở về.

Quyết định trở về chẳng qua là một quyết định ích kỷ và bồng bột nhất thời của cô mà thôi.


Đáng lẽ ra cô nên lặng lẽ biến mất khỏi thế gian này mới phải.
Trong suốt những tháng năm một mình chống chọi với bệnh tật, động lực duy nhất giúp cô vượt qua đau đớn chính là gương mặt anh tuấn và nụ cười ôn nhu trong ký ức.

Sinh ra đã là một cô nhi, lần đầu biết yêu và được yêu thì lại bị bệnh tật ngăn cản.

Một thân một mình sống ở thành phố xa lạ vừa cố gắng kiếm tiền vừa âm thầm trị bệnh khiến Kỳ Nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô muốn trở về bên cạnh Minh Hy, muốn nhận lấy tình yêu thương và sự thanh thản trong quãng thời gian cuối đời.
Kỳ Nhiên chưa từng nghĩ rằng Minh Hy sẽ lãng quên cô và đem lòng yêu thương người khác.

Thế nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Hàn, từ lần đầu tiên nói chuyện với Minh Hy sau một thời gian xa cách dài đằng đẵng, Kỳ Nhiên liền giật mình phát hiện ra, cô thật sự đã mất Minh Hy rồi.

Người đem trái tim hắn rời khỏi cô vậy mà lại là một cậu con trai.
Sau đó, Kỳ Nhiên dần bước chân vào sai lầm.

Sai lầm này là đã gây ra cho không chỉ bản thân cô mà còn nhiều người khác sự đau khổ và mệt mỏi.

Rõ ràng chỉ là một kẻ yểu mệnh đang lê lết ở đoạn cuối con đường đời ngắn ngủn, thế nhưng Kỳ Nhiên vẫn muốn ích kỷ một lần.

Cô đến nhà tìm Minh Hy, kể cho hắn nghe về tất cả những gì cô đã phải trải qua từ khi rời xa hắn, về tất cả những thiệt thòi cô phải chịu và cả về căn bệnh ung thư quái ác.

Mọi chuyện đều nằm trong dự đoán, Kỳ Nhiên đã chạm đến lòng trắc ẩn của Minh Hy vậy nên khi cô nói ra nguyện vọng cuối cùng của mình thì lập tức nhận được cái gật đầu đồng ý không một chút do dự.

Cô hạnh phúc kiễng chân lên hôn hắn, hắn không mở miệng đáp lại nhưng cũng không từ chối cô.
Đúng lúc ấy Tiêu Hàn trở về.

Kỳ Nhiên có thể gọi được tên của một loạt cảm xúc liên tục biến hóa trên gương mặt thanh tú rạng ngời ấy nhưng lại cố tình phớt lờ rồi tỏ vẻ ngượng ngùng làm ra những hành động thân mật với Minh Hy.

Khi Tiêu Hàn bỏ đi, đáng lẽ Kỳ Nhiên phải âm thầm ăn mừng chiến thắng mới đúng, vậy mà chẳng hiểu sao trong lòng cô chỉ tồn tại cảm giác áy náy và bi ai.
Kỳ Nhiên đã cho rằng trong những ngày cuối cùng này sớm tối đều có thể ở bên cạnh người đàn ông cô yêu sẽ là những ngày hạnh phúc nhất.

Có điều cô nhầm rồi.

Trái tim người đó vốn đã không còn thuộc về cô nữa.

Cho dù Kỳ Nhiên có cố gắng để Minh Hy chú ý đến sự tồn tại của cô đến thế nào thì tâm trí hắn vẫn chỉ một mực theo đuổi hình bóng người con trai kia.
Minh Hy không cho phép bất kỳ ai bước vào phòng ngủ trước đây của Tiêu Hàn.

Rõ ràng công việc bận rộn như vậy mà hắn vẫn dành thời gian đích thân dọn dẹp căn phòng đấy.


Minh Hy không cho Kỳ Nhiên qua đêm ở nhà hắn, hắn nói sẽ không tốt nếu như có ai đó nhìn thấy.

Cô biết rõ "ai đó" của hắn chẳng phải là người nào xa lạ.

Cuối cùng cái ngày mà Kỳ Nhiên đã tiên liệu từ trước cũng đến, Minh Hy đột nhiên đưa Tiêu Hàn và Duy Kiên về với lý do nhà Tiêu Hàn không có nhiều chỗ ngủ.

Cô biết Duy Kiên chỉ là sai số mà thôi, mục đích của Minh Hy từ đầu vốn chỉ có một mình Tiêu Hàn.

Vậy nên Kỳ Nhiên đã làm ra chuyện mà cô cho là vô cùng hèn nhát, chuyện mà cô khinh thường nhất trên đời, đó là tỏ ra hạnh phúc một cách giả tạo.
Minh Hy nói Tiêu Hàn gầy quá rồi, vậy nên bữa sáng của cậu được hắn đặc biệt chế biến thêm khẩu phần, công lao ấy thế mà lại bị Kỳ Nhiên trắng trợn cướp mất.

Rất nhiều lần cô đã cố tình ôm hôn Minh Hy một cách thân mật trước mặt Tiêu Hàn.

Thậm chí cô còn giả vờ phát bệnh rồi yếu ớt đề nghị Minh Hy bế cô về phòng khi nhìn thấy Tiêu Hàn đang ở trong bếp.

Kỳ Nhiên cô tồi tệ như thế, xấu xa như thế, vậy mà Tiêu Hàn không những không chán ghét căm hận mà còn tận tình chăm sóc và lo lắng cho cô.

Trong suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, điều khiến Kỳ Nhiên ân hận nhất chính là đã gây ra cho Tiêu Hàn những tổn thương mà cậu không đáng phải chịu đựng.
Kỳ Nhiên đưa mắt nhìn ánh nắng vàng gay gắt nóng nực ngoài kia, mỉm cười nhẹ nhõm, cô không còn nhiều thời gian nữa, người như cô đáng lẽ ra nên biến mất đi từ lâu rồi mới phải.
Kỳ Nhiên vươn người lấy điện thoại đặt trên bàn gần đấy rồi tìm nhanh một dãy số, mới đổ tiếng chuông đầu tiên đã có người bắt máy:
"Thái Dương anh dạo này không thường đến đây chơi với em nữa rồi." Kỳ Nhiên trêu chọc nói.
Thái Dương ở đầu dây bên kia cũng tinh nghịch trả lời:
"Hy mấy hôm nay ít đến thăm em đều có nguyên do cả đấy.

Cậu ta đang có một dự án rất có ý nghĩa nên em đừng nghĩ lung tung."
Kỳ Nhiên bật cười lắc đầu, "Em đâu có hỏi Minh Hy, em có việc muốn nhờ anh thôi."
"Hả? Việc gì thế?" Thái Dương hiếu kỳ hỏi.
"Anh giúp em..."
Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng hô kinh ngạc của Thái Dương, "Em quyết định rồi? Sẽ không hối hận đấy chứ?"
Kỳ Nhiên khẽ cười, một người sắp chết như cô còn gì mà phải hối hận chứ.
"Em sẽ không.

Nhưng nếu chuyện nhỏ này mà không hoàn thành được, em nhất định sẽ hối hận đến tận kiếp sau."
Thái Dương không hề kiêng dè bật ra tiếng cười sảng khoái:
"Cô bé ngoan! Được, anh sẽ giúp em, có lẽ sẽ mất vài ngày."
"Em đợi!"
Vừa cúp máy Kỳ Nhiên liền bật cười.

Cảm giác buông bỏ được những xiềng xích gông cùm tạp niệm trong lòng hóa ra lại nhẹ nhõm khoan khoái như thế này..