Chung Một Mái Nhà

Chương 4: Có những khoảnh khắc




Có lẽ mỗi người sẽ có một khoảng lặng nào đó trong cuộc đời như nốt trầm của bản nhạc. Ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi mấy li trà hay vẩn vơ ghi chép một thứ gì đó. Ít nhất thì giữa cái cuộc sống lộn xộn và bộn bề này, nó sẽ giúp những con người ngoài kia sống chậm hơn, nhìn thấu được những điều nhỏ nhặt mà ý nghĩa.

Tôi cũng vậy. Và tôi chọn viết tay – nó gần như ghi nhật kí nhưng không phải hằng ngày. Khi quyết định nhìn lại một điều gì đó, tôi lại lật trang giấy lên. Và ghi thật nhiều những con chữ.

***

"Con vẫn thường ngồi thật lâu nhìn mẹ rửa bát. Tay con bị viêm da, mẹ chẳng bao giờ cho con được đụng đến xà phòng hay nước lau sàn. Mẹ sợ nước ăn tay con, mỗi khi trở trời hanh khô, tay con nứt ra chảy máu. Mẹ xót. Nhưng mẹ ơi, mẹ có biết đôi tay mẹ vì con đã nhăn lại nhiều rồi không? Đôi tay nấu ăn, dọn dẹp ở công ty, đôi tay cầm liềm cắt cỏ, cấy lúa ngoài đồng áng. Những con trai thô ráp cứ nổi đầy trên tay mẹ, cứng lắm, có phải nó chính là sự đánh đổi chỉ để lấy từng hạt gạo, lấy từng miếng cơm manh áo nuôi gia đình mình không mẹ?

Chiều chiều con chạy đi chơi với đám bạn hàng xóm, những lúc con về đều thấy mẹ lẳng lặng quét sân. Con vô tâm, không dám chạy lại nhặt vài chiếc lá. Con cũng chưa từng đến bên, mời mẹ một cốc nước nghỉ ngơi. Con chỉ biết đứng sau gốc cây, cầu cho chiếc lá thôi rụng nữa để mẹ phiền lòng, cầu cho vai mẹ đừng còng đi vì gánh nặng của cuộc sống. Có lẽ nó ngốc nghếch lắm, mẹ nhỉ?

Những buổi tối, nhà mình lại xum họp bên mâm cơm, vậy mà ít khi nào đông đủ. Bố đi bộ đội cả tháng mới về được một, hai lần. Mẹ ở nhà, ngày ngày tần tảo lo cơm nước cho chị em con mà chưa một lần than trách. Mẹ bảo chỉ cần chúng con nên người, ngoan ngoãn và học hành chăm chỉ là mẹ vui rồi. Vậy mà vẫn lắm lúc con chưa ngoan, bao nhiêu lần con làm mẹ bật khóc. Để rồi đêm xuống, mẹ ôm chị em con trong vòng tay, thì thầm nói lời xin lỗi.

Mẹ dạy con nấu ăn. Quả trứng đầu tiên mà con rán cháy khét lẹt, hai mẹ con cứ đứng nhìn nhau cười hồi lâu. Mẹ âu yếm xoa đầu con.

"Con vụng quá con ơi! Trưa nay nghỉ ăn nhé."

Rồi mẹ lọ mọ đi lấy quả trứng khác. Con lại lóng ngóng lúc làm đậu. Con cắt từng miếng mà không hiểu sao nó cứ vỡ ra, mẹ lại ra tay giúp đỡ. Vừa cho đậu lên chảo, dầu mỡ đã bắn tứ tung. Con hậu đậu để bỏng tay, mẹ vội vàng nhúng tay con vào nước lạnh rồi cấm không cho con làm việc bếp núp nữa. Con cảm thấy xấu hổ ghê gớm, con không di chuyền được chút xíu khéo léo nào của mẹ. Con thẫn thờ ngồi một góc.

Mẹ lại đến bên, vỗ vai an ủi. Mẹ nói rằng chẳng ai hoàn hảo cả, ngày xưa lúc mẹ tập thổi cơm, nguyên nồi còn thành cơm khê hết. Con đừng bao giờ tự ti về bản thân, học từ từ rồi sẽ biết thôi.

Mẹ cười hiền. Trong mắt con mẹ cũng thật hiền. Hiền như chính cái tên của mẹ."

***

Nắng nhạt tràn qua khung cửa sổ. Một buổi chiều ấm áp trong rất nhiều buổi chiều ấm áp của tôi. Khi bố nghỉ phép mới về, mẹ vừa nấu xong nồi canh, thằng em trai tôi lại loi nhoi với bài hát nó mới học. Và chúng tôi quây quần bên mâm cơm, chuyện trò vui vẻ.

"Đôi khi những điều nhỏ nhặt nhất lại khiến thâm tâm cảm thấy thanh thản nhất. Đôi khi niềm vui chợt đến qua cử chỉ rất đời thường. Không phải vì cố gắng gượng mà vì chính những tâm hồn trong trẻo của mỗi người."