Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 47: 47: Tiết Nhu Và Lệ Giai Giai





Tiết Nhu, suy nghĩ trước khi nói được không?
Lúc này bên kia mới im bặt.

Anh thở dài ngao ngán, dù đã ba năm trôi qua, dù đã thay tên đổi họ, dù đã thay đổi mọi thứ nhưng cái tính nóng nảy, nói năng không suy nghĩ lúc nào cũng còn.

Không bao giờ bỏ được.
Thấy bên kia đã im thin thít anh liền nhẹ giọng:
- Không phải anh không muốn cho em về, mà là ông ngoại không yên tâm để em rời khỏi Mỹ.
Im lặng một lúc Giai Giai lại cất tiếng ủ rủ:
"Nhưng em nhớ con mà...!Đâu thể cứ bắt em ở đây suốt được ngày nào cũng ngồi trong phòng quay quanh với bốn bức tường.

Chẳng có ai nói chuyện cả, em sắp trầm cảm luôn rồi."
Nghe giọng điệu than thân khổ sở ấy, anh cũng thương lắm.

Nhưng biết làm sao, nếu cô về nước mà gặp tình huống xấu thì anh có mười cái mạng cũng không thể trả nổi cho ông ngoại cô.
Viễn Khang thở dài thườn thượt, anh nhẹ giọng an ủi:
- Ngoan ngoãn trị liệu đi, cuối tháng anh cho Nhân Nhân sang chơi với em, chịu không?
Giai Giai bên kia rên rỉ khóc lóc vẫn không hài lòng.

Anh thở dài, biết là cô nhớ con, nhưng anh đã hứa với Lệ Đổng đợi khi nào cô đi lại được mới đưa cô về nước.


Bây giờ mềm lòng đưa cô về nước chẳng khác nào đang đối đầu với ông ngoại cô?
Lệ Giai Giai bắt đầu nỉ non.

Cô không những muốn gặp con gái, mà cô còn muốn ở cạnh nó, cô không muốn gặp được vài ngày rồi lại xa nhau.

Bắt cô ở đây cả năm trời, mấy tháng trước cho cô gặp con gái cô, chưa được bao lâu lại đưa cô về Mỹ trị liệu mấy cái đau đớn này.

Ai hiểu được cái nỗi khổ sở của cô chứ, cô đúng là khổ quá mà.
Anh nghe tiếng nài nỉ, khóc than của cô, tuy đã mềm lòng rồi nhưng vẫn không cho cô về.

Một hồi lâu không có hồi đáp, Giai Giai đã bất lực không cam tâm:
"Cuối tháng anh đưa Nhân Nhân qua, anh cũng phải ở lại với em."
Viễn Khang nghe thấy giọng điệu nửa xin xỏ nửa ra lệnh của cô thì suy ngẫm một chút, đắn đo một hồi anh "ừm" một tiếng, Giai Giai liền tươi cười trở lại.

Anh bất giác xoa xoa mi tâm, sẽ có ngày anh chết với ẹm con nhà này.
- Tiết Nhu, anh bảo Minlia cho em ăn nhé?
Lần này cô không ương bướng nữa mà vâng một tiếng.

Khang nói vài câu dặn dò cô rồi tắt máy.

Anh thở dài, dạo gần đây anh thở dài nhiều quá, chắc sắp đi gặp ông bà luôn rồi.

Hết mẹ tới con, ương bướng chẳng ai bằng.
Ba năm trước, Tiết Nhu gặp tai nạn là thật, sinh non cũng là thật, chết...! Nói giả chết thì không đúng, nói chết cũng không phải.

Bác sĩ đã chứng nhận rằng sau khi lấy được Tiết Nhân ra, nhịp tim của Tiết Nhu đã bấng loạn và dường như đã ngừng đập ngay sau đó.

Nhưng chỉ trong vài giây sau, chỉ trong vài giây sau nhịp tim lại đập lại một cách kì lạ.

Đến y tá và bác sĩ cũng phải hoảng hốt.
Thật chẳng ai ngờ, cái mạng nhỏ của Tiết Nhu lại lớn như thế.

Ngay vào thời khắc tim cô đập lại, cấp trên bệnh viện báo xuống phải chuyển cô sang Mỹ gấp, còn bảo phải làm giả giấy báo tử và tìm một lý do nào đó không cho người nhà thấy mặt.
Bác sĩ và y tá đều hoang mang, bọn họ đồng loạt bị chuyển công tác chỉ vì cấp cứu cho người phụ nữ xấu số này.


Bọn họ theo cô sang Mỹ và được nhận làm bác sĩ riêng.

Khang lúc đi nhận xác kì thật không dám nhìn thẳng vào, cái thi thể bên trong đã nát bét đến mức khuông mătn đã biến dạng không còn gì để diễn tả.
Mỗi lần nhớ đến lòng anh lại đau tê tái.

Lúc Tiết Nhân được ba tháng tuổi, Lệ Uyên mẹ cô đã chủ động gọi cho anh, bảo anh sang Mỹ gấp, lúc đó anh còn chẳng biết gì mà giao bảo bối lại cho Giang Tuyết Nhan để sang Mỹ.
Qua bên đó rồi thấy Tiết Nhu nằm trên giường bệnh đang hôn mê anh như chôn chân tại chỗ.
Tiết Nhu lúc đó chẳng khác gì bảo bối lúc nằm lồng kính, cả cơ thể đều là máy móc thiết bị y tế.
Theo lời Lệ Uyên kể lại là ông ngoại vô tình biết kế hoạch của Trần Tuấn Minh, ông đã âm thầm bảo vệ Tiết Nhu nhưng lại không ngờ kế hoạch của Trần Tuấn Minh lại thành công, Tiết Nhu thật sự bị tai nạn.

Ông vội vàng phái bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện để cứu lấy đứa trẻ trong bụng cô rồi đưa cô về Mỹ điều trị.

Cố tình để Trần Tuấn Minh nghĩ rằng Tiết Nhu đã chết.
Nhưng việc làm này của Lệ Đổng vô tình khiến Tiết Nhu rơi vào hôn mê sâu, ông biết Viễn Khang không phải người một giuộc với đám người Trần Tuấn Minh nên mới bảo anh sang Mỹ, cho anh thấy mặt Tiết Nhu.
Anh và Lệ Đổng đã có một cuộc nói chuyện kéo dài mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai quyết định cho cô đổi tên thành Lệ Giai Giai và làm giấy kết hôn mới.
Sau này, nếu có bị Trần Tuấn Minh phát hiện thì cũng có thể nói rằng Lệ Giai Giai chỉ có gương mặt giống Tiết Nhu, gia thế của Giai Giai thì khỏi phải bàn, Lệ gia bao năm sống ẩn bên Mỹ, nếu xông pha vào cuộc chiến thương trường thì kì thật Trần gia cũng chẳng thể đấu nổi.
Xong cuộc nói chuyện ấy, anh đã ở cạnh cô một lúc lâu, trò chuyện với cô rất nhiều.

Sau đó liền trở về nước.
Lệ Đổng thật sự là một người ông tâm lý, bệnh tình bệnh trang của Tiết Nhu sau đó đều được báo cáo cho anh.

Đến một năm trước, thư báo sức khỏe của cô lại đến, lần đó khác hẳn những lần trước, lần đó báo cáo bệnh trạng là đã tỉnh.

Anh gấp rút sắp xếp công việc rồi dẫn bảo bối sang Mỹ gặp cô.

Tưởng chừng sau hai năm hôn mê cô đã thay đổi đôi phần nào đó, nào ngờ lần đầu gặp lại còn giả vờ mất trí chọc anh cả ngày trời.

Đúng là còn sống là còn nhây, có lẽ chân lý sống của cô cũng chỉ có nhiêu đó trò đùa mất dạy.
Sau một tháng ở lại Mỹ theo dõi sức khỏe thì cuối cùng anh cũng cho cô về nước gần gũi với con gái hai tháng.

Rất may trong hai tháng đó Tiết Nhân thật sự tiếp nhận cô, chịu gọi cô bằng mẹ, con bé cũng rất nghe lời.

Tuy là cô bày cho nó nhiều trò chọc ghẹo papa, nhưng từ lúc cô bị ép trở về Mỹ tập trị liệu những trò xấu đó Tiết Nhân không hề làm với anh.
Có thể thấy rằng Tiết Nhân rất hiểu chuyện, con hiểu được "thời thế tạo anh hùng", lúc có mẹ thì dựa dẫm mẹ ăn hiếp ba, khi mẹ vừa đi là liền nũng nịu nịnh bợ ba.
Hai năm nằm trên giường, cộng thêm di chứng của tai nạn để lại, xương khớp cô dường như chẳng còn đồng nhất.

Mỗi lần xem clip cô tập đi là tim anh nhót theo cô từng bước.
Nhớ lại clip lần đầu cô vào bài tập trị liệu, gương mặt đau đớn, nước mắt lã chã, miệng liên tục la đau, từng tiếng la đau của cô khiến anh phải nhót tim khóc theo vì thương.
Đến giờ thì Giai Giai vốn đã có thể đứng mà không nhờ vào sự trợ giúp của ai, chỉ là mỗi bước đi của cô cứ như bé một hai tuổi tập đi, mỗi bước đi không vững là sẽ ngã.

Mấy hôm nay anh bận không thể cho mẹ con gặp nhau, có lẽ vì thế mà cô giận dỗi không chịu tập trị liệu nữa.
Dù là Tiết Nhu hay là Giai Giai, thì đó cũng là vợ anh.

Cho dù có chết hay sao đó thì cô vẫn mãi mãi là vợ anh, vẫn là mẹ của con anh, đều đó cho dù trời có sập cũng không thể thay đổi.