Chúng Mình Đều Là Bé Ngoan

Chương 5




“Đại hiệp cụt tay” Thang Ninh nghỉ ngơi một ngày ở nhà sau đó chuẩn bị đi mở lại tiệm. Còn hì hì tự giễu: “Ta đây thân tàn chí kiên a, ôi tuổi xuân tươi đẹp.”

“Giời nóng thế này, ai sẽ chạy tới cái tiệm tồi tàn của em mua đồ hở.” Tô Nguyên phản đối.

“Gì mà tiệm tồi tàn? Đó là đứa con cả em khổ cực chăm nuôi.” Thang Ninh xoa đầu Thang Viên. “Đúng không Thang Viên?”

Thang Viên gật đầu, nói với Tô Nguyên: “Ba còn phải nuôi Thang Thang.”

Tô Nguyên vốn định đưa Thang Ninh đến tiệm. Nhưng tên quỷ lười Thang Ninh này, nói sao cũng không chịu dậy sớm, cửa hàng của cậu hầu như mở cửa lúc mười giờ, hàng ngày cậu đều ngủ nướng đến chín giờ. Thang Viên siêng hơn ba nó, ngày nào cũng bảy giờ dậy, đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức. Thang Ninh đấu tranh với cơn buồn ngủ đi pha một ly sữa và làm bánh bông lan cho Thang Viên ăn, sau đó quay về giường ngủ tiếp. Thang Viên ăn sáng xong sẽ bò lên giường chơi cho đến khi Thang Ninh thức giấc.

Tô Nguyên sau khi biết lịch làm việc và nghỉ ngơi quỷ dị của Thang Ninh, ngày hôm sau lái xe đến kéo tên Thang Ninh bám giường xuống. Là Thang Viên mở cửa cho anh vào.

Thang Ninh ngồi ăn sáng khi đại não còn chưa tỉnh táo, vừa ăn vừa ngáp dài. “Tô Nguyên, anh bắt em dậy sớm làm gì?”

“Còn sớm? Kiểu người như em sao mà ngủ tài thế? Cả bữa sáng cũng không buồn ăn.” Tô Nguyên nói, “Dậy sớm mới có lợi cho sức khỏe.”

“Anh y chang ông già bảy mươi.” Thang Ninh quay đầu nhìn con đường cái lúc tám giờ sáng. Nắng đã lên, mọi người hối hả đi làm, nhộn nhịp hơn giờ cao điểm 9:30. Tàu điện ngầm tựa hồ càng đông người hơn nữa.

“Chờ chút rồi anh đưa em đến tiệm.” Tô Nguyên nói.

“Thôi, không tiện đường.” Thang Ninh nói, “Với lại, cửa hàng của em lúc này không có khách, không cần đến mở cửa sớm.”

“Em vẫn muốn ngủ tiếp?” Tô Nguyên trừng cậu.

“Là anh quá sung ý.”

“Còn ngụy biện?”

Thang Ninh tâm không cam tình không muốn để Tô Nguyên chở đến cửa tiệm. Dọc đường bắt gặp vài cụ bà đeo kiếm luyện khí đạo sáng sớm, Thang Viên sửng sốt dán mắt vào cửa kính xe nhìn. Thang Ninh nhủ thầm trong bụng, Tô Nguyên cùng cấp với đám cụ ông cụ bà đằng kia.

Tô Nguyên ngồi trong tiệm của Thang Ninh một lúc, nhìn Thang Ninh xụ mặt lôi cái biển số nhà to oạch ra treo. Trước đây anh chỉ thấy đồ đạc trong cửa hàng để lộn xộn, giờ mới phát hiện không phải lộn xộn bình thường, cứ như một cái nhà kho cũ. Có thể gom được từng ấy thứ hỗn tạp như vậy cũng xem như là một loại tài năng.

“Có thể coi đây là cửa hàng tạp hóa biến tấu.” Thang Ninh nói, “Tương lai em còn trông vào nó phát triển rầm rộ, cả nước nơi nơi đều có chi nhánh của em.”

“Anh nên nịnh bợ em sớm ha.”

“Yên tâm, em có thịt ăn, anh cũng không thiếu phần nước luộc.”

Tô Nguyên cầm một bức tranh cuộn bị ném trong góc lên: “Giỏi dữ hen? Ngay cả tranh chữ cũng có? Buôn bán đồ cổ hả?”

“Vài món trong tiệm là đồ second hand em vét bên chợ trời. Nổi hứng nhất thời mua về thôi.”

“Không chừng là đồ cổ thật.” Tô Nguyên vừa cười vừa mở ra, là bốn chữ “Thiên đạo thù cần.”

“Đẹp chớ.” Thang Ninh cười, “Em có đứa bạn học thư pháp, nhờ giám định giùm. Nó nói trình độ thư pháp cỡ này, chẳng đáng một đồng, chữ nó thảo ra còn giá trị hơn.”

Tô Nguyên nhìn kỹ con dấu lạc khoản*. Đột nhiên cười: “Mua bao nhiêu?”

(*) [lạc khoản: là phần trên bức Thư pháp hoặc tranh vẽ đề tên, tên hiệu, ngày tháng, lời giải thích, thơ văn … đồng thời có đóng ấn chương. Lạc khoản là thành tố không thể thiếu trong tác phẩm Thư pháp hay tranh Thuỷ mặc. Lạc khoản không chỉ có tác dụng nói rõ về nội dung và mục đích của chính văn trong tác phẩm mà nó còn là nơi thể hiện trình độ văn hoá của người viết. Về mặt nghệ thuật, dòng lạc khoản nhỏ cùng với màu đỏ của ấn chương khiến tác phẩm thêm sinh động, có chính có phụ, tôn thêm vẻ đẹp của chính văn..]

“Quên rồi. Một trăm hai mươi tệ thì phải.”

“Anh nghĩ cách bán nó giúp em.” Tô Nguyên nói.

Thang Ninh không đáp, hồ nghi nhìn anh. “Anh đừng nói, bức họa mà bạn em đã xem lòi mắt này đáng giá tiền nhé?”

“Bạn em không giám định sai, đừng nói là bạn em, ngay cả anh cũng có thể viết được loại chữ cỡ này.” Tô Nguyên đáp, “Có điều, vào tay anh sẽ thành vật đáng giá. Nhiều tiền thì chưa chắc, nhưng cũng thu được khoản nhỏ.”

Thang Ninh thấy anh cứ úp úp mở mở không chịu nói, phẩy tay, “Vậy đi, giao cho anh. Chúng ta chia 5-5 nhé.”

“Không cần chia chác 5-5. Em chỉ cần nói sẽ làm gì để cảm ơn anh?”

“Anh muốn gì được nấy. Ok? Làm gì em cũng chiều.” Thang Ninh hết kiên nhẫn trả lời.

Tô Nguyên cười thầm trong bụng: Anh muốn gì được nấy? Đến lúc đó xem em có chịu không.

Việc này Thang Ninh nói xong liền quên.



Trong khoảng thời gian tay bó bột, Tô Nguyên rảnh sẽ qua đánh thức Thang Ninh, rồi đưa cậu tới tiệm, hại cậu không có cơ hội nằm ườn trên giường. Đến khi vết thương lành, Thang Ninh hớn hở, bị giày vò nhiều ngày, cuối cũng cũng đến lúc được giải thoát.

Tô Nguyên nghe điện thoại dở khóc dở cười, mắng: “Thang Ninh em là đồ bạch nhãn lang*.”

(*) [bạch nhãn lang: sói mắt trắng. Sói là loài dữ tợn, con nào mắt trắng (mắt mù) thường là con hung ác nhất đàn, cụm từ này hình dung người vô tình vô nghĩa, vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ơn.]

Bạch nhãn lang ở đầu dây bên kia cười.

“Mấy ngày này anh bận, em cứ ngủ thẳng một mạch đến chiều đi.” Tô Nguyên nói. “Phải rồi, anh đi dự tiệc, em có muốn đi chung không? Chu Phóng cũng ở đây.”

“Không đi. Đám người các anh chơi chán lắm.” Thang Ninh từ chối ngay lập tức.

“Muốn chết hả?” Tô Nguyên nói, “Quan hệ rộng mới có lợi cho em.”

Thang Ninh sửng sốt một chút: “Em còn tưởng là…”

“Thằng ranh, trong đầu toàn nghĩ linh tinh. Tiệc đứng đắn chứ em tưởng anh gọi em đến chơi sao?”

“Vậy thì càng không đi. Em với các anh không cùng tầng lớp.”

Tô Nguyên cũng không làm khó cậu.

Gia cảnh Chu Phóng cực kỳ tốt, một nhị thế tổ* điển hình, mặt mũi trắng mềm như mấy tên mọt sách vô dụng. Nhưng anh chàng cũng được tính là tay làm ăn, nói chuyện hợp cạ với Tô Nguyên, chưa kể có chung bí mật tính hướng nên dễ thân. Chu Phóng bị bề trên kính yêu ép đi dự tiệc, đương muốn lỉnh đi thì bắt gặp Tô Nguyên, mắt sáng rỡ.

(*) [nhị thế tổ: chỉ thiếu gia thừa hưởng gia tài, quyền thế từ đời trước.]

“Sao muộn vậy cậu mới chịu tới?”

“Kẹt xe.” Tô Nguyên đánh giá cậu chàng đóng bộ lịch sự liền biết ngayChuthiếu gia ở chỗ tẻ ngắt này đang chán phát điên.

Chu Phóng ngó nghiêng phía sau anh: “Tôi còn tưởng cậu đưa Thang Ninh theo.”

Tô Nguyên cười cười, không đáp. Chu Phóng gần đây nhàn cư vi bất thiện, dùng mọi biện pháp tìm hiểu chuyện giữa anh và Thang Ninh. Chu Phóng biết anh không muốn kể, có hơi bực tức, lải nhải liên miên rằng Tô Nguyên keo kiệt, không chịu thẳng thắn.

“Kia có phải Dương Minh không?” Tô Nguyên đột nhiên hỏi.

Chu Phóng nghiêng đầu dòm: “Đúng rồi. Cậu quen Dương Minh à?”

“Không quen. Gặp mặt vài lần thôi.” Tô Nguyên khẽ nói, „Tôi chỉ cảm thấy anh ta là người trong giới.”

“Ế?” Chu Phóng nhất thời không hiểu, “Ý cậu là…”

“Rất giống.” Tô Nguyên ở phương diện này có một loại trực giác bản năng.

Mắt Chu Phóng sáng rực lên: “Thật à?”

“Cậu định làm gì? Tôi chỉ bảo là giống, chưa khẳng định.” Tô Nguyên nói.

“Nhìn cũng khá, dáng tốt, phong cách không tệ.” Chu Phóng tỉ mỉ đánh giá. “Tôi qua đó đánh tiếng cái.”

Tô Nguyên còn muốn nói thêm, Chu Phóng đã cầm ly chạy sang. Ngẫm lại để Chu Phóng vấp một lần cũng tốt, miễn cho gã suốt ngày một mình một ý. Dương Minh khả năng không ngờ Chu Phóng sẽ chạy tới tìm anh ta nói chuyện. Tô Nguyên từ xa trông lại, thấy trong mắt Dương Minh lóe lên sự khinh thường, có lẽ nể cha của Chu Phóng, không thể không đối đáp vài câu.

Tô Nguyên tìm thấy góc quen bí mật thường hay lui tới. Đứng đó uống vài ly. Chủ nhân bữa tiệc Hà Cánh thấy anh thì mừng lắm: “Vừa rồi tôi tính thời gian, còn nghĩ, cậu chàng Tô Nguyên này nhất định lại thả tôi chim câu rồi.”

“Bị tắc đường.” Tô Nguyên cười. “Thêm nữa, sao tôi không nhớ đã thả bồ câu cho anh nhỉ.”

Hà Cánh cười ha hả, nói: “Tô Nguyên, điều này chứng tỏ trí nhớ của cậu thua người ta.”

“Thua so với thắng tốt hơn. Thắng chỉ có thể đi xuống, tôi thì thích leo lên cao.”

“Đời người không thể quá vẹn toàn. Tôi xem cậu cầu tiến hơn Thương Dương, phía đối tác bên cậu hết hy vọng rồi.” Hà Cánh nói, “Dương Minh cũng là người tài, gia thế ngang với nhà Chu Phóng, nhưng giỏi hơn Chu Phóng không biết gấp mấy lần. Tuổi trẻ tiến xa.”

“Sao? Anh muốn về hưu sớm?”

Hà Cánh trả lời: “Chúng tôi hết thời rồi, người nắm luật chơi bây giờ là thanh niên các cậu. Thế hệ bọn tôi bây giờ, cấp dưới muốn hất, cấp trên muốn dìm, làm bánh mì kẹp đâu phải dễ. Cho nên tôi mới bảo cậu giỏi, lớn nhỏ đều chơi được tuốt, thậm chí còn chơi ngon ác chiến.”

“Ngài quá khen, tôi chỉ là một doanh nhân, mở công ty quảng cáo cỏn con kiếm miếng cơm ăn.”

“Tô Nguyên, tôi không trúng chiêu giả bộ khiêm nhường này đâu, công ty quảng cáo của cậu cùng đám người Thương Dương cống hiến không ít lợi nhuận hàng năm cho chính phủ còn gì.”

“Cái đó còn phải cảm ơn anh đã nói giúp bọn tôi.”

Hà Cánh mỉm cười: “Đừng có nịnh, tôi mới là người phải khen các cậu. Cậu và Thương Dương đều có tài, hơn một năm nay các cậu tuyên truyền cho thành phố đảo Dương Tự, được thị trưởng khen lắm.”

Tô Nguyên trò chuyện với Hà Cánh hồi lâu, chợt hỏi: “Nghe nói ngài thích thư pháp.”

Hà Cánh ngẩn người, bất giác trả lời: “Có chút hứng thú, nhưng không đặc biệt quan tâm. Bình thường tôi dùng nó giết thời gian.”

Tô Nguyên cười cười, gọi người lấy bức thư họa để ở trong xe đến.

Hà Cánh ngắm nghía, nói: “Phương diện này tôi không rành, không nghiên cứu chuyên sâu hay ham thích đặc biệt, nhưng, bức tranh chữ này tôi xem thấy bình thường, chưa nhìn ra chỗ đặc thù.” Hà Cánh lại nghĩ, Tô Nguyên sẽ không tự dưng đem bức thư họa ra cho mình ngắm, cẩn thận nhìn lại, cuối cùng liếc sang lề tranh, “Chà, thư họa của ai đây?”

“Này không phải của tôi. Một người bạn của tôi vô tình có được nó từ chợ đồ cũ. Lúc sang tay bán lại vừa khéo gặp tôi, tôi đòi cậu ta để lại cho mình với giá ưu đãi. Người mua trước tôi bị nẫng tay trên nổi giận đùng đùng, đền bằng vật gì cũng không màng. Giận đến mức bạn tôi mắng tôi phá hỏng vụ buôn bán giá hời.”

“Cậu ta bán bao nhiêu? Tôi lấy.”

“Anh cứ ra giá tự nhiên.” Tô Nguyên nói, “Miễn đừng làm cậu ta lỗ vốn.”

“Tô Nguyên, vậy tôi cảm ơn cậu.” Hà Cánh nói, “Nhân tiện cho tôi gửi lời cảm ơn tới bạn cậu nhé.”



Hôm khác, lúc Thang Ninh gặp Tô Nguyên, anh đưa cậu một túi giấy.

“Em ăn chùa uống chùa ở anh còn có quà cáp gì đây, em lãi muốn chết.” Thang Ninh khó hiểu nhận lấy. Vừa mở, năm cọc tiền xanh hiện ra, cậu giật mình, mắng, “Anh bệnh hả, cho em tiền làm gì?”

Tô Nguyên vừa lái xe vừa trả lời: “Tiền này là của em, không có phần anh. Quên rồi sao?”

Thang Ninh ngây người nửa buổi, mới vỡ lẽ: “Khốn, anh lừa em, bức thư họa đó có khỉ gì mà đáng giá từng này tiền?”

“Trong tay kẻ vô dụng tối đa được hai trăm đến năm trăm tệ thôi, chứ vào tay người hữu dụng, giá trị là chừng ấy.” Tô Nguyên cười, quay đầu lại hỏi Thang Viên, “Thang Thang, tối nay ăn cơm nhà chú nhé?”

Nhóc tí bị đống đồ ăn vặt mua chuộc, Tô Nguyên nói gì cũng gật tuốt. Chợt nhớ ra chuyện gì, Thang Viên nói: “Chú ơi, buổi chiều ba có đưa cháu tới khu thương mại mua quần áo đấy.”

“Thế à? Chơi vui không?”

Thang Viên ngẫm nghĩ, cau mày, chu miệng đáp: “Chơi không vui, rất nhiều ‘vịt’.”

“Vịt?” Tô Nguyên khó hiểu, khu thương mại lấy đâu ra vịt.

Thang Viên tiếp lời: “Không phải vịt mà Thang Thang thích, là loại ‘vịt’ trong công ty chú í.”

Tô Nguyên bật cười. Thang Ninh trừng anh, nói: “Thang Viên, không được gọi các chị các cô là vịt.”

“Vậy phải gọi thế nào ạ?”

Thang Ninh dặn: “Nhìn trẻ hơn bà nội thì gọi là chị tất.”

Tô Nguyên cười bảo: “Thang Ninh, nó mới tí tuổi đầu mà em đã dạy nó nịnh đầm rồi.”



Tối, Thang Ninh cưỡi trên người Tô Nguyên, mồ hôi dính khắp người, thở hổn hển, lấy tay đỡ thân mình. Tô Nguyên là đồ đểu, hành cậu thế này đây, cái tư thế này rất hao thể lực, làm xong khẳng định teo nửa cái mạng.

“Tô Nguyên, em không được, đừng làm nữa…” Thang Ninh rên rỉ.

Tô Nguyên kéo tay cậu, vừa hôn cắn đầu ngón tay, vừa ngồi dậy. Thang Ninh ‘a’ một tiếng, ngả đầu vô lực tựa lên vai anh.

“Là ai nói anh muốn gì được nấy.” Tô Nguyên di chuyển phần eo, cười chọc.

Thang Ninh cúi đầu chửi thầm: “Má anh… Nhẹ thôi, đau…” Tự nhủ, sau này có chết cậu cũng không chơi kiểu này.

Sau khi cả hai cùng lên đỉnh, Thang Ninh ngồi co trong lòng Tô Nguyên, anh bắt lấy tóc cậu giật nhẹ ra sau, hôn âu yếm.

“Biết người thảo chữ là ai không?” Tô Nguyên nghịch lọn tóc ướt mồ hôi của cậu, hỏi.

“Không biết, kiến thức em hạn hẹp.” Thang Ninh vuốt ve tay anh. Cậu mệt chết đi.

“Thị trưởng họ gì nào?” Tô Nguyên cười, “Đó là bút tích của cha ngài thị trưởng.” Hà Cánh rất tinh, thị trưởng đương nhiệm tuy không dễ lấy lòng, nhưng lại là người hiếu thuận có tiếng. Ông cụ nhà thị trưởng sinh thời rất mê thư pháp, không dễ dàng mà đem tặng người, lúc mất còn dặn chôn theo tất cả chữ nghĩa. Hà Cánh nếu treo bức tranh chữ lên phòng khách, sau đó giả bộ bình phẩm rằng chữ chưa tới mức điêu luyện, đoán chừng là tác phẩm thời đầu của người viết, nhưng có hồn, như thế người nghe sẽ tin rằng ông ta treo tranh chữ vì thích. Chiêu xu nịnh này cao tay ấn lắm. Năm vạn hãy còn ít đi.

“Té ra anh cũng là một kẻ thuận nước giong thuyền.” Thang Ninh ngẫm nghĩ một chốc hiểu ngay. Chẳng qua Tô Nguyên nói cũng đúng, bức thư họa đó nằm trong tay cậu, không đáng một đồng. “Quan thương mấy người các anh đều móc ngoặc với nhau ráo trọi.”



Thang Ninh tắm xong bước ra, chợt nghĩ có điều không đúng. Tuy Tô Nguyên quả thật buôn lời giúp cậu một khoản tiền, nhưng chính anh cũng nhân tiện vơ thêm cho mình một cái ân huệ, mới nãy cậu bị làm thảm như thế, tính ra bị lỗ.

Trở về nằm xuống cạnh Tô Nguyên, nói: “Lúc nào đấy cho em ở trên một lần đi.”

“Chừng nào em nặng hơn anh hẵng hay.” Tô Nguyên cười, rồi quay sang bảo, “Sang phòng bên xem con em đi, coi chừng nó ngã khỏi giường.”

“Nhiễu, Thang Viên ngủ rất ngoan.” Thang Ninh ngáp một cái, nói, “Anh chờ đấy, ngày nào đó nhất định tính nợ với anh.”

***

Nhật ký tuần của Thang Thang. Ngày thứ sáu.

Ngày của cha.

Hôm qua là Dad’s day, thầy giáo muốn chúng mình biểu lộ tấm lòng cho ba?

Tấm lòng là cái gì? Trông như thế nào? Giúp ba Tô Nguyên đánh giày có tính không?

Buổi tối trước khi ngủ, mình kể chuyện cho ba Thang Ninh nghe, hình như ba không hứng thú lắm. Mình nghĩ là bởi mình kể chưa hết.

Nhưng ba Thang Ninh yêu quý, hôm qua lúc ba kể đến đoạn kết thì con đã ngủ mất tiêu rồi. Con thật sự không biết truyện kết thúc ra sao mà.