Dương Minh dìu Chu Phóng vào phòng tắm, thả tay một cái, Chu Phóng nằm cuộn lăn trên đất. Cậu còn cố chống dậy, nhìn bốn phía, sau đó bắt đầu giai đoạn tìm chén, miệng làu bàu: “Rượu đâu? Ai cất đi hết rồi?”
Dương Minh cũng mặc kệ, xả nước, ngồi lên vách bồn tắm, hỏi: “Em đang làm cái quái gì với Dương Bằng?”
Chu Phóng nghe thấy tiếng người, quay đầu lại, ánh mắt rốt cục cũng đảo được về phía Dương Minh; phải nửa phút sau mới như nghe hiểu, chỉ vào anh nói: “Phỉ báng quá, thật là quá phỉ báng nhau. Dương Bằng… Dương Bằng cũng chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, sao cậu ta lọt vào mắt tôi được?”
Dương Minh nghe xong, mở miệng: “Không tệ, còn nghe rõ người khác nói gì.”
Chu Phóng vội vàng nôn khan vài tiếng, ở dưới đất bắng đầu phàn nàn về ông chủ quán bar: “Khỉ gió, bán cho tôi cái rượu gì thế này, mẹ nó, khó uống chết đi được.”
Dương Minh nở một nụ cười: “Em tắm đi.”
Chu Phóng đang chôn mặt trong tay, thấy Dương Minh đứng lên, lén liếc trộm anh một cái, trông có vẻ anh không giận lắm, thầm thở phào. Dọc đường gió tạt vào mặt, cậu cũng đã tỉnh táo lại một nửa, tuy vẫn choáng vàng, nhưng đầu óc lại tỉnh từ sớm. Khi đứng trong phòng khách cậu mới sực nhớ ra sự bất thường, đành phải mượn rượu giả điên.
Cậu nơm nớp hồi lâu mà Dương Minh không phản ứng gì. Ngâm mình trong nước, Chu Phóng nghĩ nghĩ, cũng phải, hai người từ đầu chỉ là chơi đùa, cậu ra ngoài uống rượu, thực sự không cần phải báo với Dương Minh. Dễ thấy, Dương Minh cũng rất hiểu luật chơi.
Chu Phóng đả thông tư tưởng, yên tâm hẳn, cây ngay không sợ chết đứng. Cậu chàng còn hứng khí bừng bừng đề nghị với Dương Minh, hôm nào rảnh rỗi ra ngoài cùng chơi.
Dương Minh vươn một tay nhéo nhẹ cái mũi cậu, thuận miệng đáp ứng: “Đợi có dịp rồi tính.”
Vì thế, Chu Phóng buông xuôi, đêm đêm ca hát rong ruổi, chưa qua nửa đêm thì nhất định chưa về. Cứ thế, Dương Minh còn thường xuyên để đồ ăn đêm cho cậu. Nửa đêm Chu Phóng trở về, ngồi ăn khuya, bất giác cười. Một phen xúc động, cậu chạy đi tìm Dương Minh, dâng một thìa đồ ăn lên miệng anh. Dương Minh xoa đầu cậu, lại nằm lại, nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì đi ngủ thôi.”
Chu Phóng lêu lổng được một thời gian, lại thấy phiền muộn. Bỏ hết mọi cuộc hẹn đằng sau; hoặc tiêu phí một ngày một đêm ở tiệm của Kỳ Tình; hoặc ở chỗ Thang Ninh, trêu đùa con trai Thang Ninh, xuống riết mấy bận, nhóc con kia vừa thấy cậu lập tức bĩu môi.
Thỉnh thoảng cậu còn ở lại nhà vài ba ngày, còn để cho mình bị cha bắt giữ, phải tuân lệnh đi dự tiệc rượu một người bạn làm ăn chỗ ngân hàng. Vừa tới bữa tiệc, cậu đã thấy chán muốn ngáp, đi tới đi lui vài vòng hội trường, cố gắng tìm phòng hút thuốc, vô tình thấy La Lâm, giờ mới nhớ ra, Dương Minh có thể ở đây.
La Lâm đang trò chuyện rất khí thế với một cô gái, đang lúc cao trào thì bị Chu Phóng vỗ mạnh một cái vào lưng, thiếu chút nhảy dựng lên. Anh chàng nhịn đau nhìn cô gái, cười “Không làm phiền tiểu thư nữa” rồi mới quay đi. La Lâm thở dài: “Chu Phóng, Chu thiếu gia, làm người ai lại làm thế.”
Vì vô tình La Lâm mới bắt gặp Dương Minh đang cùng Chu Phóng, tí nữa bị dọa thành bệnh tim. Anh ta biết tính hướng của Dương Minh, nhưng mà, có chết cũng không ngờ hai người này lại bên nhau. Bị người khác phát hiện chắc toi.
“Dương Minh đâu?” Chu Phóng mở miệng hỏi.
“Bên kia.” La Lâm hất cằm.
Chu Phóng xoay đi, định qua thì phát hiện Dương Minh đang nói chuyện với khách. Lại hỏi: “Này, ai vậy?” Thân mật trò chuyện vậy chưa tính, còn sát rạt thế kia, đầu gối sắp chạm nhau rồi kìa. Mắt đã nhỏ thì chớ, còn nheo lại như bộ bất mãn cái chi.
Chợt La Lâm lên tiếng: “Chu Phóng, cậu thật có vấn đề đấy. Nói như ngạn ngữ phương Tây, cậu chính là đồ ‘chó già giữ xương’ (*)…”
(*) ‘dog in the manger’ à chỉ người ích kỷ.
Chu Phóng ù ù cạc cạc: “Có ý gì? Anh dùng ngạn ngữ phương Đông giải thích hộ cái coi.”
“Không đi ngoài nhưng thích chiếm bồn cầu.” La Lâm chẳng đợi Chu Phóng phát hỏa, lập tức tiếp tục, “Cậu nghiêm túc với Dương Minh?”
“Đương nhiên không.” Chu Phóng phủ nhận ngay.
“Không phải là được rồi. Hai người cũng chỉ gọi là chơi bời, chơi thì chơi thôi, chẳng ai phải chịu trách nhiệm với ai. Không phải tôi thiên vị Dương Minh, chưa nói người khác, trong chuyện tình cảm cậu nhất định phải kiểm điểm lại bản thân đi. Nhắc tới Chu Phóng cậu, ai chẳng biết cậu thế này thế kia, thực thực giả giả đi chăng nữa cũng làm thành một cái danh sách dài. Đụng phải người cũ thì các cậu coi như xong.”
Chu Phóng ngẩn người, đứng ngây một lúc, cả khi La Lâm rời đi cũng không phát hiện. Lúc cậu lấy lại được tinh thần thì chỉ thấy trong lòng đang nén giận.
Bên kia, La Lâm ủ rũ nói với Dương Minh: “Thực sự là tôi chả bảo Chu Phong gì hết. Tôi lừa cậu làm gì? Dương Minh, rốt cục cấu muốn gì? Cậu và Chu Phóng ở bên nhau đã nóng lắm rồi, xảy ra sự cố thật thì có nước thành hỏa hoạn. Nghìn vạn lần cậu đừng có lật thuyền trong mươn.”
“Không cần cậu phải nhiều lời, tôi không nhớ nhờ cậu làm quân sư tình yêu.”
La Lâm bất đắc dĩ, đành phải mở miệng kể lại một lần chuyện ban nãy: “Phòng chừng, giờ Chu Phóng đang tìm cậu.”
Dương Minh cười cười: “Tôi đi trước.”
Quả nhiên Chu Phóng đang tìm Dương Minh, sau khi tìm một vòng không thấy, bèn mượn cớ rời hội trường. Cậu lái thẳng đến chỗ Dương Minh. Trong phòng không bóng người. Vứt áo vest xuống đất, Chu Phóng ngồi phịch xuống sofa, giật mạnh mấy điếu thuốc ra.
Một lúc lâu sau Dương Minh mới về, Chu Phóng nhảy dựng lên, định mở miệng thì đã bị Dương Minh hôn một cái, “Có vấn đề gì thì ngày mai giải quyết, tôi mệt rồi.”
Nhất thời, cơn giận của Chu Phóng như quả bóng bay xì hơi, câu hỏi ngập lòng muốn Dương Minh giải đáp ban nãy chảy đi đâu hết, rồi cậu lại chẳng nghĩ nổi cái gì nữa, đành để cơn tức trôi qua.
Sau đó, một tuần liền chẳng thấy bóng Dương Minh, ngay cả cơ hội tán dóc cũng không có, Chu Phóng cáu kỉnh vô cùng, kéo bè kéo lũ đi uống rượu, càng uống càng vô vị. Cậu dí mắt nhìn đồng hồ, mười hai giờ kém hai mươi, vội vàng trở về, Dương Minh vẫn chưa quay lại.
Chu Phóng nằm trên giường, lặp đi lặp lại một ý nghĩ, cậu nhất định phải làm thịt Dương Minh. Chu Phóng giơ bàn tay lên nhìn, mấy ngày ở hải đảo, Dương Minh từng nắm tay cậu ngắm mặt trời mọc trên bãi biển. Bàn tay vẫn cảm giác được sự siết chặt, thế mà lại trống không. Cảm giác giống như bị tạt nước này khiến cậu hoảng hốt.
Khi Dương Minh trở về, trông Chu Phóng như vậy thì khó hiểu: “Em tức cái gì? Đừng nói là chơi không vui nhé?”
Chu Phóng nghe vậy, nổi cơn tam bành, nhảy dựng lên: “Mẹ nó, ông đây không chơi nữa. Chúng ta hết rồi, giải tán. Ai đi đường nấy.”
Dương Minh ngồi đối diện cậu: “Em chắc chắn?”
Chu Phóng tháo chiếc chìa khóa ra, ném vào thùng rác: “Phải, tôi chắc chắn, tôi chơi chán rồi, không muốn chơi nữa.”
Dương Minh chỉ gật đầu. Chu Phóng cầm lấy chìa khóa xe của mình, thêm vài bộ đồ rồi phủi tay ra đi. Dương Minh đứng trên ban công nhìn xe cậu rời khỏi, nó dừng trước một cái thùng rác, quần áo bị ném vào đó; anh nhẹ nhàng nở nụ cười.
.
Đến ngày thứ ba thì Chu Phóng bắt đầu hối hận, không chút sức sống, tinh thần bải hoải, ngồi lì một chỗ nhìn điện thoại.
Dương Minh chẳng hề gọi một cuộc nào. Trong lòng Chu Lóng như bị sát đủ thứ gia vị, vị nào cũng có. Rồi thì, Dương Minh thực sự đánh tới một cuộc gọi, cuộc gọi này gọi tới tiệm của Thang Ninh, bảo là lúc cậu đi thì để quên bật lửa.
Ngay lúc đó, Chu Phóng chỉ muốn đánh người, phẫn nộ chạy tới chỗ Dương Minh. Tới nơi, nhấn mạnh chuông cửa, Dương Minh mở rộng cánh cửa, im lặng gật đầu.
“Tôi tới lấy bật lửa.” Chu Phóng cũng lạnh lùng nói.
“Tôi biết. Vào đi.” Dương Minh tránh đường, “Trên bàn trong thư phòng tôi.”
Chu Phóng đi vào, cầm bật lửa, cố siết chặt bàn tay, cố làm nóng chiếc vỏ kim loại lạnh lẽo. Cậu đứng thẳng lưng, nhưng viền mắt lại đỏ. Dương Minh dựa người trước cửa, tầm mắt chiếu vào cậu, dường như cậu muốn hỏi gì đó.
Chu Phóng tự vả mấy cái, nhưng vẫn nghe thấy tiếng mình phát ra. Sau đó, Dương Minh thở dài, đáp: “Qua đây.”
Chu Phóng kinh ngạc, chân bước tới. Dương Minh cười: “Có nhớ tôi không?”
Chu Phóng đanh mặt: đồ trứng thối, còn cười được. Đôi tay cậu như không nghe theo sự sai bảo của chủ nhân mà ôm lấy Dương Minh, cậu nghe chính mình đáp: “Em… Dương Minh, em không muốn chơi với anh nữa, em… em nghiêm túc…”
Dương Minh khẽ đẩy cậu ra: “Tôi không tin em.”
Sắc mặt Chu Phóng xám như tro.
“Chỉ có điều, em có thể thử để tôi tin em.” Dương Minh nói, “Lúc chúng ta bên nhau, chẳng phải em toàn nói dối sao?”
“Vậy anh muốn thế nào?”
Dương Minh khẽ hôn cậu: “Không cần gấp, để sau đi.”
Chu Phóng vươn đầu lưỡi liễm môi anh, rồi thì, lại liếm thêm chút nữa, hô hấp bắt đầu dồn dập. Chợt cậu nhớ tới một vấn đề quan trọng, bèn kéo tay Dương Minh: “Vậy còn anh đối với… em?”
Dương Minh vẫn cười: “Chuyện này cũng chưa phải gấp.”
Chu Phóng há mồm muốn chửi đổng.
.
Trong khi làm tình, Chu Phóng khai hết toàn bộ ngón trò, ngay cả chuyện vì hiếu kỳ mới lên giường với đàn ông. Dương Minh nghe xong, sắc mặt biến đổi.
“Còn gì nữa không?”
Cả người Chu Phóng đau đến khó chịu, vừa mệt vừa khốn đốn, lắc đầu: “Không còn, thật mà. Anh không tin em cũng hết cách.” Một giây sau, cậu chìm vào mê man, trong óc Chu Phóng thoáng qua một chuyện, cái chuyện cậu chưa khai. Nhưng mà, cái chuyện ấy, có cho cậu cơ hội cậu cũng không dám mở miệng.