08.
Cuốn nhật ký mà tôi đang dựa vào chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà tôi viết trong lúc rảnh rỗi.
Các nhân vật trong đó không liên quan gì đến thực tế.
Giang Húc là sếp trực tiếp của tôi và là chủ tịch thực sự của công ty.
Còn tôi chỉ là một thư ký bị gia đình ép vào công ty để lăn lộn cuộc sống của một thư ký.
Bên cạnh đó thì Thư ký Ngô và người khác trong thực tế đều không được nhắc tới trong tiểu thuyết.
Thư ký Ngô là em gái cùng mẹ khác cha của Giang Húc và là trợ lý đắc lực nhất của anh.
Anh luôn gặp riêng thư ký Ngô, có lẽ là để giải quyết những vấn đề mà tôi không thể giải quyết được.
Nhà họ Giang, nhà họ Trần và nhà họ Tiếu có mối quan hệ rất tốt. Nhưng nhà họ Giang lại là gia tộc giàu có, gia thế rất lớn.
Nhà họ Trần và nhà họ Tiêu kém xa, từ trước đến nay hai nhà bọn họ vẫn luôn đi theo nhà họ Giang.
Giang Húc là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ, khôn ngoan, mưu trí và quyết đoán. Anh thường ít nói, ít cười, nghiêm khắc và không nể mặt ai. Anh rất giống bị tổng tài khó gần được miêu tả trong tiểu thuyết.
Tôi sợ anh. Mọi người trong công ty, ngoại trừ thư ký Ngô thì đều sợ anh.
Nhưng bây giờ anh đang nhìn tôi với nụ cười trên lông mày và đôi mắt dịu dàng, hoàn toàn khác với ánh mắt lạnh lùng trong ký ức.
Tại sao anh phải lừa dối tôi, thậm chí còn sắp xếp để cả công ty phối hợp để diễn với tôi chứ?
Tại sao anh nguyện ý nghe theo những gì tôi định đoạt?
Có khi nào, anh thật sự thích tôi không?
Không, không, không, một CEO lớn như anh, được nhiều người theo đuổi nhưng vẫn luôn độc thân, làm sao anh có thể thích tôi được?
Không, không, không, tôi xinh đẹp xuất sắc như vậy, anh thích tôi cũng không có gì ngạc nhiên!
Tôi tự hỏi và tự trả lời cho đến khi đau đầu không hiểu nổi nên quyết định không làm mình xấu hổ nữa.
Giang Húc nhận thấy tôi có gì đó kỳ lạ, lo lắng hỏi: “Sao tay em lạnh thế?”
Sau khi phát hiện ra chuyện kinh thiên động địa, đối mặt với đại Boss đáng sợ thì sao mà tay không lạnh được?
Toàn bộ máu trong cơ thể tôi đều lạnh run đây này!
"Tôi…tôi…"
Tôi căng thẳng đến mức không biết trả lời thế nào, cũng không đủ can đảm để tiếp tục trêu chọc anh. Tôi kiếm cớ bị đau bụng, bỏ chạy khỏi bữa tiệc mừng và ảo não trở về nhà.
Giang Húc vẫn chăm sóc tôi như thường lệ, rót nước cho tôi, xoa bụng tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi. Tôi vừa sợ anh, nhưng cũng sợ mất anh nhiều hơn.
Tôi không dám nói với anh về việc bản thân đã khôi phục trí nhớ nên đành tiếp tục đóng vai nữ tổng tài bá đạo.
Ký ức và hiện thực đan xen khiến tôi mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, tôi rời khỏi Giang Húc, tìm cơ hội liên lạc với Tiếu Thành và hẹn anh ta gặp nhau ở quán cà phê. Khi tôi gặp lại anh ta sau khi khôi phục trí nhớ, tâm trạng của tôi hoàn toàn khác.
Khi còn nhỏ, tôi vô tình rơi xuống hồ, Tiếu thành đã bất chấp mạng sống của anh ta để cứu tôi lên. Từ đó trở đi, tôi luôn nghĩ đến anh ta và đuổi theo anh ta.
Anh ta là một tên mê gái, tay chơi có tiếng, anh ta chưa bao giờ coi tôi ra gì.
Nhưng tôi vẫn rất vui khi có thể đính hôn với anh ta. Tôi tiêu hết số tiền sinh hoạt mà bố mẹ cho, đi làm thêm khắp nơi và mua quà để chiều lòng anh ta.
Dù tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nhưng tôi vẫn phục vụ trà nước cho anh ta như một người hầu.
Mọi người cố gắng khuyên tôi tỉnh lại nhưng tôi lại làm ngơ, đến lúc ồn ào nhất, tôi gần như bỏ rơi mọi người.
Tôi gặp tai nạn ô tô không phải vì tức giận khi anh ta đi gặp khách hàng nữ, mà vì tôi nghe lời Tiếu Thành lái xe đến đưa rượu cho họ dùng bữa tối dưới ánh nến, anh ta liên tục thúc giục khiến tôi cuống cuồng cả lên.
Kiểu cống hiến quên mình này khá phổ biến trong thế giới của mấy người li3m chó.
Chẳng trách bạn thân, em trai tôi và mọi người trong công ty đều sẵn sàng nghe theo Giang Húc để giấu tôi.
Giờ nghĩ lại, tôi đối cử tốt với Tiếu Thành có thể là do nỗi ám ảnh muốn báo đáp ơn cứu mạng của anh ta, hoặc có lẽ là tôi đang theo đuổi khí chất anh hùng mà anh a có khi cứu tôi.
Căn bản nó không phải tình yêu.
Sau khi ở bên Giang Húc, tôi nhận ra rằng tình yêu phải dễ chịu, thoải mái và ấm áp. Đắm chìm nhưng cũng tỉnh táo, mạnh mẽ nhưng đầy tôn trọng.
Đó là một sự dịu dàng không thể diễn tả được.
Tiếu Thành ngồi đối diện với tôi, nhìn tôi cười đắc ý: “Giang Húc là cái thá gì chứ? Tôi không sợ anh ta, anh ta nghĩ rằng chuyển tôi đến thành phố khác là có thể chia cắt chúng ta à? Mơ đi! Tôi biết em..."
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra và cố gắng nắm lấy tay tôi trên bàn. Nếu là những chiêu trò nhỏ của mấy tên cao thủ tán gái ngày xưa thì có lẽ tôi thực sự bị anh ta mê hoặc.
Nhưng bây giờ, anh ta quá đề cao bản thân, cho rằng sau vụ tai nạn xe ấy tôi vẫn moi hết tâm can cho anh ta.
Triệu Thiến Thiến từng theo đuổi Tiếu Thành cùng lúc với tôi, nhưng bị tôi tìm mọi cách phá hoại nên tôi và cô ta trở thành kẻ thù không đội trời chung. Mặc dù cô ta rất đáng ghét, nhưng có một điều cô ta nói rất đúng——
Yêu mù quáng là thế đấy!
Tôi khó chịu rút tay ra và nói: “Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi.”
Đồng thời ném bản thỏa thuận đã chuẩn bị sẵn lên bàn.
Nụ cười trên mặt Tiếu Thành bỗng nhiên cứng ngắc: “Cô nghiêm túc đấy à?”
“Không thể nghiêm túc hơn, nhanh lên.”
Sau một phen miệng lưỡi dụ ngọt, cuối cùng Tiêu Thành cũng tức giận ký vào thỏa thuận.
Trước khi rời đi, anh ta tự tin nói ra những lời cay nghiệt: “Cô đừng hối hận.”
Tôi rất hối hận.
Tôi hối hận vì đã không mất trí nhớ sớm hơn để trút bỏ thứ nước dơ bẩn đã ngấm vào não mình.
Tôi đã nếm trải niềm vui của một nữ tổng tài bá đạo.
Tôi cũng đã trải nghiệm được tình yêu đích thực đẹp như thế nào.
Dù là sự nghiệp hay tình yêu thì đó cũng là một điều rất vui.
Đâu ai ngu mà muốn quay lại làm con chó li3m của anh ta chứ?
Tôi lập tức chụp ảnh, sao chụp và gửi một bản thỏa thuận chấm dứt hôn ước cho phụ huynh hai nhà Trần và Tiếu.
Chấm dứt vấn đề này một lần và mãi mãi.
Vấn đề còn lại là làm thế nào để đối mặt với Giang Húc.
Để kiểm soát tôi, bố mẹ tôi đã ném tôi vào công ty của Giang Húc và bảo Giang Húc áp chế tôi.
Sự thật đúng như họ mong muốn, dù trước hay sau chứng mất trí nhớ, tôi đều nằm chắc trong tay anh.
Khi trở lại công ty và ngồi vào bàn làm việc của chủ tịch, tôi cảm thấy thực sự khó chịu. Giang Húc quay lại sau tôi vài phút, mang theo những hộp bánh ngọt lớn nhỏ mà tôi yêu thích.
Tôi đến gần anh như thường lệ và bắt đầu trêu anh, nhưng tôi không còn dám quá trớn như trước nữa.
Tôi nghiêm túc lắng nghe ý kiến công việc của anh chứ không còn mạnh tay quyết định bất kỳ hạng mục nào như trước. Giang Húc trước giờ luôn nhạy bén, anh nhận thấy rõ ràng hành vi bất thường của tôi.
“Sao hôm nay em không còn khí chất bá đạo nữa thế?”
Tôi cười ngốc nghếch với anh và nói một cách vô nghĩa: "Chân thành mới là kỹ năng tối thượng."
Nhiều lúc tôi tưởng anh sẽ trực tiếp vạch mặt tôi nhưng may mắn thay đó chỉ là báo động giả.
Tôi đếm ngày và biết rằng sinh nhật của Giang Húc đã đến. Sinh nhật năm ngoái, anh mặt lạnh lùng, ăn miếng bánh nhỏ tôi ngẫu nhiên mua rồi làm việc thâu đêm.
Lần này, anh thực sự đã chủ động xin nghỉ và mời tôi cùng đi du lịch. Khi dự án lớn của công ty vừa kết thúc cũng là lúc ta nên tìm cơ hội ra ngoài thư giãn.
Tôi không có lý do gì để từ chối.
Chúng tôi cùng nhau đi đến bãi biển.
Biệt thự đơn lập sang trọng, bữa tối hải sản thịnh soạn.
Tôi ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn và nằm trong phòng suốt ba ngày.
Giang Húc không oán trách mà rất chiều tôi. Đến ngày thứ tư, tôi cảm thấy mình không thể lười biếng được nữa nên đưa Giang Húc đi dạo trên bãi biển.
Mặt trời lặn về tây, tiếng hát tiếng cười xa dần, ánh hoàng hôn rọi xuống sóng nước trong vắt.
Gió biển thổi qua, ánh sáng và bóng tối nhảy múa.
Bầu không khí thật hoàn hảo.
Tôi cảm thấy Giang Húc hôm nay thật quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt.
Tim tôi run lên không thể kiểm soát. Tôi dừng chân, nhón chân ôm cổ anh và hỏi câu hỏi mà tôi đã suy nghĩ bấy lâu nay.
"A Húc, anh có thực sự yêu em không?"
Giang Húc vuốt mái tóc dài rối bù của tôi, trìu mến cười: “Đương nhiên là có rồi.”
"Yêu nhiều không?"
Tôi tiếp tục hỏi.
"Nếu như em không phải dáng vẻ bây giờ, nếu chúng ta không còn mối quan hệ như bây giờ thì sao?"
Giang Húc bế tôi lên, lời ít ý nhiều nói: “Dù thế nào đi nữa thì tình yêu của anh với em còn hơn những gì em nghĩ đấy.”
Sau nụ hôn trên bãi biển, Giang Húc chậm rãi cõng tôi về.
Tôi dựa vào vai anh, áp vào tai anh thì thầm: “Về phòng em đi.”
Tôi không thể giả vờ được nữa và quyết định thú nhận với anh về việc mình đã khôi phục trí nhớ. Không biết Giang Húc nghĩ đến chuyện gì, động tác có chút chậm lại, lâu rồi anh không đỏ mặt mà đột nhiên lại đỏ ửng.
Cả tai đều nóng bừng
Chưa trở về biệt thự mà điện thoại tôi reo lên không đúng thời điểm gì cả. Bố mẹ tôi nói qua điện thoại rằng Tiếu Thành xảy ra chuyện.
9.
Tiếu Thành có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Dù chuyện gì xảy ra với anh ta, tôi cũng không quan tâm.
Nhưng suy cho cùng thì người tìm tôi cũng là bố mẹ, sau bao đắn đo, tôi quyết định kết thúc kỳ nghỉ sớm và tức tốc đến bệnh viện mà họ nhắc đến.
Bên ngoài phòng bệnh, Giang Húc dừng lại và nói: "Em vào đi."
Miệng thì nói nhưng lực nắm tay tôi vẫn không hề nới lỏng chút nào. Dù đã cố gắng hết sức để che đậy sự lo lắng của bản thân nhưng vẫn không thể.
Anh sợ tình yêu còn sót lại của tôi dành cho Tiếu Thành sẽ quay trở lại sao? Tôi thực sự muốn nói với anh rằng những lo lắng của anh đều là dư thừa.
Tôi cười thầm, ôm lấy Giang Húc, hứa hẹn: “Ba phút thôi, em sẽ nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện.”
Mở cửa ra, đây là phòng dịch vụ tư nhân riêng.
Ngồi trong phòng khách là bố mẹ tôi và bố mẹ Tiếu Thành.
Tôi đi thẳng vào phòng trong. Tiếu Thành nằm trên giường bệnh, bên cạnh có hai y tá phụ trách chăm sóc anh ta.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta lập tức đặt trái cây đang ăn dở xuống, vẻ mặt càng yếu ớt hơn.
"Nhan Nhan, cuối cùng em cũng tới, anh vẫn luôn nhớ đến em."
"Tuy rằng vì em mà anh bị thương, nhưng em không cần phải tự trách bản thân... Có điều, anh mong em có thể ở lại chăm sóc cho anh. Chỉ cần em ở bên anh, anh sẽ không đau cảm thấy đau nữa, chắc chắn anh sẽ khỏe lại nhanh hơn."
Tôi được biết từ bố mẹ rằng Tiếu Thành đến nhà chúng tôi để xin rút lại thỏa thuận hủy bỏ hôn ước, và do xui xẻo mà anh ra bị khuôn tượng hoa mà bố tôi làm cho tôi đập bị thương ở chân, gãy xương nên mới vào bệnh viện.
Thế mà lời ra khỏi miệng anh ta lại thành vì tôi mà anh ta bị thương.
Tôi nhất thời im lặng.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không một lời quan tâm của tôi, Tiếu Thành lộ ra bộ mặt bi thương.
"Anh đã thành thế này mà em không lo lắng chút nào sao?"
Trước đây, dù anh ta chỉ bị rách da ở ngón tay, tôi cũng sẽ rất đau lòng. Nhưng bây giờ, tôi kéo ghế ngồi xuống: “Ừm, tôi chẳng lo lắng chút nào cả.”
"Anh sai rồi, trước đây anh không nên đối xử với em như vậy, nhưng bây giờ anh đã nhận ra, người anh thích nhất vẫn luôn là em..."
"Em có thể đừng hủy bỏ hôn ước được không? Chúng ta bắt đầu lại đi. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."
"Em còn nhớ nhiều năm trước anh đã cứu em không? Khi đó, anh cảm thấy em còn quan trọng hơn mạng sống của anh..."
…
Anh ta bày ra vẻ nặng tình rồi bật khóc, cố gắng gây ấn tượng với tôi.
Hai y tá ngồi cạnh tôi cảm động đến mức không dám gây ra tiếng động nào vì sợ ảnh hưởng đến tâm tình của bọn tôi.
Nhưng tôi vẫn lạnh lùng, nói ra những lời mang đặc tính tư bản: “Tiếu Thành, tôi sẽ bồi thường cho anh những chi phí y tế, tiền thuốc thang, tiền lương bị mất,… và tôi cũng sẽ thuê hai người chăm sóc cho anh. Nếu anh còn có yếu cầu nào khác thì cứ nói đi."
Tiếu Thành nghiến răng nghiến lợi: "Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô nên..."
Tôi hừ lạnh một tiếng, cảm thấy buồn cười: “Anh muốn ép tôi về mặt đạo đức à?”
"Đừng nói tới việc tôi có đạo đức hay không chứ anh thì chắc chắn không có rồi đó, bản thân anh không nhận ra à?"
Sau khi xem đồng hồ, tôi lười nói nhảm với anh ta nên đứng dậy rời đi.
Tiếu Thành lớn tiếng gọi tôi: “Cô yêu Giang Húc rồi đúng không?”
Giọng nói của anh ta càng tỏ vẻ khinh thường: “Cô cho rằng anh ta sẽ thực sự yêu cô sao?”
Tôi quay lại và nói: “Liên quan quái gì đến anh.”
Giang Húc có thực sự yêu tôi hay không, trong lòng tôi đã chắc chắn rồi. Nhìn kỹ lại nhiều năm trước, ban đầu anh còn cố tình xa lánh, miệng nói một đằng nhưng tâm nghĩ một nẻo, sự giúp đỡ bí mật cũng như sự nhẫn nại và dịu dàng của anh.
Chỉ là trước đây tôi chưa bao giờ phát hiện ra nó.
Tôi vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Bố mẹ tôi và bố mẹ Tiếu Thành không những không ngăn cản tôi mà còn đồng ý hai tay hai chân với tôi.
Có vẻ như tôi được gọi đến đây chỉ để tận mắt chứng kiến màn kết thúc của trò hề này.
Tôi tìm thấy Giang Húc ở góc hành lang. Ngoài ra còn có thư ký Ngô đang báo cáo với anh.
Tôi đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, không xuất hiện cho đến khi thư ký Ngô rời đi. Giang Húc khi nhìn thấy tôi cũng không có gì ngạc nhiên, rõ ràng là anh đã chú ý tới sự xuất hiện của tôi.
Tôi cũng đã nghe toàn bộ câu chuyện và biết được danh tính thực sự của anh. Ngồi cạnh nhau trên bậc thềm.
Anh hỏi: "Mọi chuyện đã được giải quyết chưa?"
Tôi nói: "Triệt để luôn rồi."
Anh nói: “Thật ra thì anh đã biết em đã khôi phục trí nhớ từ lâu rồi.”
Tôi nói: “Thật ra thì anh đã biết là em đã hồi phục trí nhớ rồi chứ gì.”
Vừa nói xong, cả hai đều bật cười.
Không ngờ rằng mọi chuyện được thú nhận ở nơi có khung cảnh yên bình đến vậy.
Sau khi rời bệnh viện, Giang Húc nói: “Anh sắp ra nước ngoài, có hợp đồng yêu cầu anh phải đích thân đi, có thể chỉ mất một tuần hoặc lâu nhất là một tháng. Tối nay anh sẽ đi, em phải tự chăm sóc bản thân đấy."
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trên trán tôi, đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng, anh nói: "Anh luôn nhớ những lời em nói, cũng sẽ mãi nhớ lời anh từng nói, chờ anh quay lại nhé, bé yêu."
Một tháng trôi qua, Giang Húc chưa quay về.
Mặc dù chúng tôi nói chuyện điện thoại hàng ngày để nói cho nhau nghe lịch trình ngày đó như thế nào, nhưng...
Tôi bí mật từ chức ở công ty của Giang Húc và thành lập công ty riêng với sự giúp đỡ của bố mẹ.
Tôi có thiên phú như vậy, không tự lập nghiệp chẳng phải rất đáng tiếc sao?
Làm một nữ tổng tài bá đạo, làm vương làm tướng ở công ty không phải rất thoải mái sao.
Sau khi Giang Húc trở về nước, biết chuyện tôi lén trốn đi, anh lập tức đến nhà tìm tôi, nhưng bị tôi từ chối gặp mặt.
Đêm đó, chúng tôi tình cờ gặp nhau trong một bữa tiệc tối công việc.
Anh muôn tôi giải thích rốt cuộc tôi muốn làm gì.
Tôi nói, tôi không muốn làm một người yêu đương mù quáng nữa mà muốn làm một người phụ nữ mạnh mẽ.
Anh trực tiếp bế tôi lên, đưa tôi về nhà rồi ném tôi lên giường anh.
Anh nhốt tôi trong nhà anh ta nhiều ngày và không cho phép tôi chạy trốn.
Anh ta thậm chí còn đe dọa sẽ khiến công ty của tôi phá sản nếu tôi không nghe lời anh.
Tôi lên tấm thân đau nhức uể oải nằm trên giường phàn nàn với bạn thân.
Bạn thân của tôi lòng đầy phẫn nộ: “Mấy năm trước, tớ thấy Giang Húc thích cậu và đối xử khác với cậu nên đã giúp anh ta. Không ngờ anh ta lại giấu con người thật lâu như vậy! Nhất định là anh ta đang trả thù những gì cậu làm với anh ta trước đó... Cậu chờ chút, tớ sẽ đến cứu cậu!"
Vẻ mặt của tôi lập tức thay đổi, sửa lại lời nói: "Ý không, đừng đến. Tôi vẫn ổn mà."
Giang Húc luôn tự nguyện diễn cùng tôi, sao anh có thể trả thù tôi được?
Anh bế tôi về nhà sau bữa tiệc tối vì tôi say rượu và cứ quấy lấy anh.
Anh nói sẽ khiến công ty của tôi phá sản nhưng lại bí mật dạy tôi nhiều cách khác nhau để giải quyết khủng hoảng trong kinh doanh.
Nếu thực sự không muốn bị nhốt trong nhà anh, tôi đã gọi báo cảnh sát rồi.
Bây giờ ấy à, đây chỉ là tình thú tình yêu của nữ tổng tài bá đạo và nam tổng tài bá đạo thôi.
Trong phòng khách, giọng nói của Giang Húc từ xa truyền đến.
"Bữa sáng đã chuẩn bị xong. Em còn không mau tới đây đi, chờ anh đến bế tới à?"
Bạn thân tôi ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó để lại câu nói.
“Giỏi lắm. Cậu dám lừa cẩu độc thân ha?”
___Hoàn___