Edit: Cải Trắng
Quyển 2: Vụ án giết người liên hoàn ở cổ trấn Hà Giác
[ Q2 ] Chương 8: Đồ tể ở cổ trấn
Đồ tể: Kẻ làm nghề sát sinh.
7 giờ 30 sáng, Chúc An Sinh nhận được cuộc gọi từ Trì Trừng.
" Cô tỉnh rồi? "
" Điểm hẹn ở đâu, tôi lập tức tới đó. " Chúc An Sinh có điểm hưng phấn nói.
Trì Trừng nói xong điểm hẹn lại nhớ ra chuyện khác: " Tôi đã kêu người giúp cô xử lý những thủ tục cần thiết, hẳn là cô đã chuẩn bị tốt. "
Nghe được câu Trì Trừng nói, bỗng nhiên cô rơi vào trầm mặc, cô ngày hôm qua còn mải chìm trong hưng phấn khi biết mình có thể tham gia phá án, nhưng giờ cô mới ra vấn đề ở ngay trước mắt.
Viện nghiên cứu của Trì Trừng ở bên Mỹ, vậy cũng có nghĩa là sau khi kết án vụ án giết người liên hoàn ở cổ trấn Hà Giác thì cô sẽ theo anh đi tới Mỹ.
Cô chuẩn bị tốt chưa sao? Chính cô cũng đang hỏi bản thân mình, từ lúc bắt đầu tới giờ cô cảm thấy chuyện này như một giấc mơ vậy, cô có thể không chuẩn bị tốt được sao? Chúc An Sinh chỉ có nỗi lo lắng duy nhất không bỏ xuống được là cô lo lắng cho bà Phương cùng với Phương Trọng Bình, tuy rằng hai bên đều không đi qua bức ngăn, nhưng cô hiểu rõ, từ trong thâm cô vẫn luôn coi Phương Trọng Bình như một người bố vậy.
Chúc An Sinh giờ bắt đầu ý thức được, lần này là do Phương Trọng Bình ra tay, ông tự tay đẩy đứa con gái mình đã nuôi bao nhiêu năm sang tận bên kia đại dương, cho dù là ly biệt đau khổ nhưng vì giấc mơ bao lâu nay của con gái mình, ông cam tâm tình nguyện.
Chuẩn bị tốt sao? Cô im lặng mà tự hỏi chính bản thân mình lần nữa.
" Ừ. "
...
Một tiếng sau, Chúc An Sinh tới đồn công an hoàn tất thủ tục tạm rời khỏi cương vị đang công tác, tạm biệt các đồng nghiệp xong, Chúc An Sinh cùng Trì Trừng lên xe mà cục cảnh sát chuẩn bị cho để đi tới cổ trấn Hà Giác.
Trên xe, Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi ở hàng ghế sau, sau đó cô cảm thấy anh như có ảo thuật vậy, chốc lát đã thấy anh đang ôm một chồng tư liệu.
" Đây là toàn bộ hồ sơ tư liệu về vụ án ở cổ trấn Hà Giác, từ đây tới cổ trấn còn hai tiếng lái xe, cô ngồi đọc chỗ hồ sơ này rồi tóm tắt lại một chút nói tôi nghe. "
" Nhiều như này? Chỉ có hai tiếng? " Chúc An Sinh còn không tin hỏi ngược lại.
" Thế nào, công việc đầu tiên đã sợ rồi? " Trì Trừng cố ý trêu chọc.
" Trì Trừng tiên sinh, chúng ta có thể thực tế một chút không? "*
Lời editor: Cho bạn nào thắc mắc không hiểu nghĩa câu này, ở đây ý Chúc An Sinh là trong hai tiếng đồng hồ đi xe với đống tư liệu này thì cô ấy không đọc hết được. =))
" Cho nên tôi mới cần tìm trợ lý. "
Chúc An Sinh bỗng nhiên nghẹn lời, cô chẳng biết nên phản bác anh thế nào, bởi vì lời anh nói không phải là không có lý.
" Nếu như tôi chưa đọc xong, hy vọng Trì Trừng tiên sinh không để bụng. "
" Cô không cần xem quá chi tiết đâu, chỉ cần khái quát một chút tình huống là được. "
Chúc An Sinh nghe xong lập tức lật hồ sơ ra xem, cô không thể xem hết được chỗ này, chỉ có thể lấy hồ sơ quan trọng nhất để xem.
Trì Trừng thấy cô bắt đầu đọc hồ sơ thì cũng lôi máy tính ra bắt đầu xử lý một vụ án khác.
...
Một tiếng sau, Chúc An Sinh làm y như những lời Trì Trừng nói, chỉ xem qua hồ sơ mà thôi, nhưng cô cũng nắm được một chút tin tức về vụ án nữ mất đầu này rồi.
" Nạn nhân đầu tiên được phát hiện tử vong vào năm tháng trước, sau khi chết ba ngày thì phát hiện thi thể, bởi vì đầu người chết tách rời, tứ chi cũng như thân thể bị chặt thành 42 khúc lớn nhỏ, hơn nữa hung thủ còn đặc biệt thông minh, làm cho tay nạn nhân bị bỏng để hủy đi dấu vân tay cũng như lớp da bên ngoài, cho nên đến giờ vẫn chưa thể xác định được danh tính nạn nhân, pháp y phán đoán nạn nhân có độ tuổi khoảng từ 25 – 30 tuổi. "
" Nạn nhân thứ hai tên là Quý Hồng Mai, mới được phát hiện vào 15 ngày trước, theo báo cáo pháp y thì thời gian tử vong là 17 ngày trước, cũng như nạn nhân đầu, phần đầu bị tách rời, vân tay và lớp da tay bị phá hủy, thân thể bị cách thành 96 khúc, hơn nữa giờ vẫn còn có bộ phận thi thể chưa tìm thấy. Sau khi điều tra về người mất tích ở đó, thì phát hiện người nhà nạn nhân báo mất tích, trải qua việc đối chiếu DNA thì đã xác định nạn nhân là người ở cổ trấn Hà Giác, 19 tuổi, mới tốt nghiệp cấp ba, trước khi tử vong nạn nhân luôn ở nhà kinh doanh khách sạn của gia đình. "
" Hai vụ án này hiện tại vẫn chưa tìm được điểm nào có manh mối có ích, cho nên đối với hung thủ chúng ta vẫn chưa biết gì về hắn. "
" Đây chính là tin tức cơ bản. "
Chúc An Sinh nhàn nhạt hướng về phía Trì Trừng nói ra tin tức cơ bản, trong lúc cô nói sơ qua về vụ án anh cũng dừng công việc trong tay, yên lặng lắng nghe, sau khi nghe xong cả hai người đều im lặng.
" Lần đầu tiên tiếp xúc với vụ án, cô có chịu được không? " Trì Trừng trông thấy sắc mặt cô tái nhợt, quan tâm hỏi. Bởi vì trong lúc cô đọc hồ sơ vụ án, anh có liếc mắt sang xem một chút thấy trong đó có khá nhiều ảnh chụp, còn ảnh chụp gì thì không cần nói chắc cũng biết rồi.
" Tôi không sao, chỉ là giờ tôi rất muốn nhanh chóng bắt hung thủ. " Chúc An Sinh khó khăn mỉm cười, thực sự nụ cười cô trông còn khó coi hơn cả khóc, vô cùng ương bướng nói.
" Chúng ta sẽ làm được. " Trì Trừng cười lên trông vô cùng ấm áp, nhẹ giọng nói: " Cô so với tôi càng phải cố gắng hơn một chút, nghe nói lần trước cô khi biết chân tướng vụ án bạn trai cũ giết chó của nạn nhân nên nôn? "
" Tôi chỉ là lúc nghĩ tới thủ đoạn biến thái ghê tởm đó thì lúc trước đã ăn quá nhiều sườn nên buồn nôn thôi. "
" Hóa ra là như vậy, cô đúng thật là xui xẻo. "
Trì Trừng cố ý mà nói lảng sang vấn đề khác, tránh nói tới vụ án, trêu chọc cô một câu. Rốt cuộc vẻ mặt Chúc An Sinh cũng giãn ra, lộ ra một nụ cười.
" Được rồi, giờ đã có tin tức rồi, cô có ý kiến gì không? " An ủi cô một chút, coi như là anh đang cho cô một chút phúc lợi vậy, nhưng cũng không thể quên đi chủ đề chính của bọn họ, hai người nhanh chóng quay trở lại vấn đề vụ án.
" Cách thức giết người của cả hai vụ án đều giống nhau, giữa hai nạn nhân hiện tại vẫn chưa tìm ra mối quan hệ, vụ án giờ được tính thành vụ án giết người liên hoàn, nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi kỳ quái, có chỗ nào đó không thích hợp. " Chúc An Sinh nói ra khúc mắc trong lòng mình.
" Trực giác của cô không sai, cô còn nhớ rõ nạn nhân được phát hiện như thế nào không? "
" Nạn nhân đầu tiên được phát hiện bởi một chú chó của du khách tới đây, thi thể được để trong một cái túi đựng rác rất lớn, túi được chôn sâu dưới đất tầm 0,7m không tính là sâu, nó đã được đào lên do chú chó ngửi thấy mùi máu tươi. "
" Nạn nhân thứ hai được để trong một cái túi vải cứng lớn, bên trong còn lẫn khá nhiều sỏi, được phát hiện bởi người đánh cá vô tình vớt trúng cái túi đó trên sông. "
" Cô có phát hiện được rằng khi phát hiện ra thi thể của hai nạn nhân có điểm giống nhau? " Trì Trừng tiếp tục đặt vấn đề ra cho Chúc An Sinh, anh muốn thử xem cô có đúng như lời Phương Trọng Bình nói không, vô cùng ưu tú.
" Điểm giống nhau? Hẳn là cả hai lần phát hiện đều do ngẫu nhiên, giống như nếu hung thủ đào hố sâu thêm một chút nữa thì thi thể nạn nhân đầu tiên rất khó phát hiện, còn nạn nhân thứ hai Quý Hồng Mai thì đúng là quá trùng hợp. "
" Trùng hợp, ha ha ha. " Trì Trừng bỗng nhiên cười một tràng, sau đó anh dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng vào cô: " Trên thế giới này căn bản không có từ nếu, tự nhiên không thể có quá nhiều sự trùng hợp. Cho nên tôi hỏi cô một lần nữa, tại sao khi đào hố chôn nạn nhân đầu tiên, hung thủ chỉ đào hố sâu có chừng đó? Tại sao hắn không làm giống như lời cô nói, đào thêm một chút nữa, chắc gì đã có người phát hiện ra cái này? "
Ừ đúng, vì sao vậy?
Nghe được lời Trì Trừng nói, phút chốc cô rơi vào trầm tư, vì sao hung thủ lại không làm như vậy chứ? Rõ ràng nạn nhân thứ hai hắn che giấu vô cùng tốt, chỉ là ông trời không giúp hắn, để cho người đánh cá phát hiện ra thi thể Quý Hồng Mai, nhưng vì sao khi chôn nạn nhân đầu tiên hắn chỉ đào một cái hố như vậy?
" Bởi vì hắn khẩn trương! Trong lòng hắn sợ hãi! Hắn không dành quá nhiều thời gian để đào một cái hố sâu. " Chúc An Sinh kích động nói, cô phát hiện lúc máu trong cơ thể cô như đang sôi lên vậy.
" Đúng, chỉ có khẩn trương mới khiến con người mắc sai lầm. Vì sao hắn lại khẩn trương? " Trì Trừng một lần nữa lại đem vấn đề hỏi ngược lại cô.
Vì cái gì mà khẩn trương chứ? Hung thủ đã dám giết người phanh thây rồi, hắn còn sợ cái gì nữa đây?
" Bởi vì, đây là lần đầu tiên hắn giết người. " Chúc An Sinh nói ra đáp án, đây là đáp án khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.
" Mới lạ mới làm sợ hãi, không thuần thục nên mới khẩn trương, cô có nhớ rõ tình huống của nạn nhân đầu tiên chứ? Chặt làm 42 khúc, nếu như hắn sợ hãi và khẩn trương thì sao hắn có thể chặt xác thành 42 khúc đây, nếu như đây là lần đầu tiên hắn ra tay, sao hắn có thể làm được điều này? "
Trì Trừng giờ thật giống như đang rải gạo để bắt điểu, mà Chúc An Sinh chính là con điểu đó, anh đang từng chút một dẫn dắt cô tới gần chân tướng vụ án hơn.
" Hắn là lần đầu tiên giết người, cho nên hắn mới khẩn trương, nhưng đây có thể không phải lần đầu tiên hắn cắt thi thể người, hoặc có thể hắn chưa cắt thi thể người bao giờ nhưng hắn đã có kinh nghiệm phong phú trong việc thực hành trên thi thể động vật. "
" Vậy cô nói cho tôi biết, là người như thế nào mới có loại kinh nghiệm này? "
" Bác sĩ giải phẫu, kinh nghiệm rất nhiều. "
Tiểu Lý ở phía trước chuyên chú lái xe nhưng vẫn có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người ở phía sau, đúng là làm cho cậu khiếp vía một trận, cậu còn nhớ rõ đội cảnh sát vì điều tra kết quả này mà mất một ngày một đêm mới tra ra, vậy mà Chúc An Sinh với Trì Trừng chỉ trao đổi qua lại có hai ba câu đã ra kết quả rồi. Thật là đáng sợ.
Trì Trừng quả không hổ danh là đại thần trong truyền thuyết.
Tuy cậu ngạc nhiên bởi hiệu suất làm việc của hai người, nhưng cậu vẫn không thể nào vui vẻ nổi.
Chúc An Sinh và Trì Trừng có được kết luận như vậy cũng đúng thôi, đội cảnh sát tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm phong phú, kết quả này sao có thể không tra ra chứ? Khó khăn nhất lúc này chính là, cổ trấn Hà Giác là một điểm tham quan du lịch, lượng khách tới đây rất nhiều, lại còn ở ngay giáp với thành phố lớn, xung quanh đây có tới hàng trăm hàng ngàn bác sĩ đồ tể.
Tìm được hung thủ, như là mò kim đáy bể vậy.