Chứng Kiến Thần Thám

Chương 68: Phần thời gian biến mất




Edit: Cải Trắng

Trì Trừng không tin vào những gì hai mắt mình vừa nhìn thấy, anh xem lại một lần nữa đoạn băng theo dõi hôm ấy. Cuối cùng, anh không thể không tiếp thu một sự thật rằng, đoạn băng ghi lại hình ảnh Ruby Smith đã "biến mất"!!

Trì Trừng có thể nhìn thấy rất rõ Ruby Smith lúc ở trong trung tâm thương mại, mua xong đồ, cô ấy cầm điện thoại lên xem một lúc, sau đó, cô ấy đi ra khỏi trung tâm.

Đi ra khỏi trung tâm thương mại, Trì Trừng muốn xem cả đoạn băng ghi hình trên phố mua sắm ở đó. Nhưng xui xẻo cho anh là, ở ngoài phố người ta không lắp camera theo dõi, chỉ có hai cái camera một đầu một cuối con phố, giao với hai con đường khác thôi. Sau đó, cho dù anh có nhìn chằm chằm vào cái camera này bao lâu đi chăng nữa, anh cũng không nhìn thấy bóng dáng Ruby Smith đi ra khỏi phố mua sắm.

Mà Trì Trừng biết hôm đó chắc chắn Ruby Smith không lái xe đi, vì xe của cô ấy vẫn còn để trong gara kìa. Hơn nữa, trung tâm thương mại này cách nhà cô ấy cũng khá gần, không nhất thiết phải lái xe ra khỏi nhà mới tới nơi.

Cho nên, nếu Ruby Smith muốn rời khỏi khu phố mua sắm thì chắn chắn cô ấy phải xuất hiện ở đầu hoặc cuối con phố và rời khỏi đó. Nhưng, mặc kệ cho anh nhìn vào băng ghi hình bao lâu đi chăng nữa, giữa dòng người, Trì Trừng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Ruby Smith.

Sao có thể chứ? Chẳng lẽ sau khi vào trung tâm thương mại xong, Ruby Smith còn đi vào một cửa hàng khác?

Trì Trừng đã nghĩ tới khả năng này. Cho nên, anh đã để cảnh sát đi điều tra hết tất cả camera theo dõi ở cửa hàng trên phố, cả Chúc An Sinh cũng đi xem nữa. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào tất cả camera ghi hình. Sau khi xác nhận hết tất cả camera theo dõi trong cửa hàng trên phố không hề có bóng dáng của Ruby Smith, mọi người mới hiểu được trước mắt bọn họ đang có một sự thật khó tin.

Ruby Smith biến mất.

" Này này này, chẳng lẽ chúng ta gặp ma rồi? "

Có một người cảnh sát nói với vẻ hoảng sợ, nhưng mà không ai có thể trả lời vấn đề hắn đang nghi ngờ. Bởi vì tất cả bọn họ đều "nhìn thấy" quá trình Ruby Smith biến mất.

" Sao có thể chứ. "

Hiếm khi Trì Trừng để lộ ra sự kinh ngạc. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Ruby Smith đến và đi ra khỏi trung tâm thương mại. Nhưng bọn họ lại không thấy Ruby Smith đi tới con đường giao phía trước của khu phố mua sắm. Đồng thời, bọn họ cũng biết rằng sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, cô ấy không tiến vào bất kỳ cửa hàng nào khác trên phố. Nói cách khác, trong khoảng thời gian này Ruby Smith chắc chắn có mặt ở trên phố, nhưng sau đó cô đã đi đâu? Sao cô ấy có thể biến mất trong chớp mắt được?

Những nghi vấn khổng lồ đang bao trùm lên tất cả mọi người.

" Ở trên phố mua sắm liệu có còn con đường nào khác để đi ra ngoài không? " Chúc An Sinh nhìn về phía mấy vị cảnh sát kia, hỏi.

" Không có đâu. Có thể trong các cửa hàng trên phố sẽ có cửa sau để đi ra ngoài, nhưng mà trong camera các cửa hàng không hề quay được Ruby Smith, cho nên chỉ cần Ruby Smith muốn rời khỏi khu phố mua sắm thì cô ấy chắc chắn phải xuất hiện ở đầu hoặc cuối con đường. "

Cho tới đây, mọi thứ dường như đang đi vào ngõ cụt, không có lời giải đáp. Chỉ có Trì Trừng vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào camera theo dõi, không hề rời mắt.

Bởi vì Trì Trừng biết, không thể nào có chuyện một người đang sống sờ sờ ngay trước mặt lại biến mất không rõ lý do được. Nhất định trong chuyện này có chỗ nào đó anh không chú ý tới.

Rốt cuộc, Ruby Smith đã rời khỏi khu phố mua sắm bằng cách nào? Theo như cách nói của cảnh sát, chỉ cần Ruby Smith muốn rời khỏi khu phố mua sắm thì chắc chắn cô ấy sẽ xuất hiện trong camera ghi hình ở đầu và cuối đường. Nhưng sao cho tới giờ bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Ruby Smith?

Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?

Cùng lúc đó, Chúc An Sinh cũng nhìn chằm chằm vào camera ghi hình không rời mắt. Cô và Trì Trừng đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, có vấn đề nào bọn họ đang không chú ý đây?

Bỗng, như có một dòng điện nào đó xẹt qua trong đầu Chúc An Sinh và Trì Trừng, hai người họ nhìn thoáng qua nhau như muốn nói cái gì đó. Nhưng khi ánh mắt hai người giao nhau, hai người đã biết rõ thứ mà đối phương đang suy nghĩ là gì.

" Là xe! "

Chúc An Sinh và Trì Trừng đồng thời nói ra, đáp án y hệt nhau.

" Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, Ruby Smith đã ngồi lên một chiếc xe! " Chúc An Sinh bổ sung thêm ý cho câu nói vừa rồi của cô và Trì Trừng.

Mấy người cảnh sát còn lại cũng đưa mắt nhìn vào trong camera ghi hình, trong đó đang chiếu hình ảnh ở hai giao lộ, những chiếc xe oto ở hai con đường đó đang phóng như bay. Trong nháy mắt, tất cả mọi người như đã hiểu ra.

" Nhưng trên đường này có nhiều xe như vậy, làm sao chúng ta biết được chiếc xe nào đang có Ruby Smith? " Một cảnh sát đưa ra nghi vấn.

" Cậu có bị ngốc không đấy, chúng ta chỉ cần điều tra một chút xe của Jeremy là được. Sau đó chúng ta theo dõi mấy chiếc xe trong camera ghi hình này một chút thì không phải đã tìm ra chiếc xe chở Ruby Smith sao? " Một cảnh sát khác cười cười nhìn về người cảnh sát kia.

" Không chắc. "

Trong lúc mấy cảnh sát còn lại đồng ý với ý kiến này thì Trì Trừng lại lên tiếng cắt ngang sự vui sướng của họ.

Mấy cảnh sát đó đều nhìn Trì Trừng với vẻ mặt vô cùng hoang mang. Chúc An Sinh lại nhìn về phía bọn họ gật gật đầu, tỏ ý rằng cô cũng đồng ý với ý kiến của Trì Trừng.

" Dùng máy móc của nhà xưởng để nghiền nát thi thể, hơn nữa, tôi có lý do để tin rằng sau khi Jeremy gây án xong anh ta sẽ xóa toàn bộ dữ liệu của nhà xưởng. Chỉ là số liệu ở nhà xưởng cứ bảy ngày lại được đồng bộ hóa một lần, khiến bây giờ chúng ta rất khó có thể kiểm tra lại. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì trong vụ án lần này Jeremy đã có kế hoạch hành động từ trước, hơn nữa còn làm rất cẩn thận. Cho nên, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ không ngu ngốc tới nỗi dùng xe của mình để hành động đâu. "

" Bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Trong camera theo dõi này có rất nhiều xe, chúng ta làm sao có thể xác định được chiếc xe nào có Ruby Smith? "

Hiển nhiên, những cảnh sát này đều bị lời lẽ của Trì Trừng thuyết phục, giờ họ đang thỉnh giáo anh.

" Tôi cũng chỉ nói là không chắc thôi mà, có thể Jeremy không thông minh tới mức đó? Cho nên mọi người cứ điều tra về xe của Jeremy đi, sau đó tiến hành so sánh kết quả. Mặt khác, tôi và Chúc An Sinh sẽ ra ngoài một chuyến, hy vọng sau khi tôi trở về thì chân tướng có thể phơi bày. "

" Hai người muốn đi đâu? "

Một người cảnh sát không hiểu sao vào lúc này Trì Trừng và Chúc An Sinh lại muốn rời đi.

" Đi mua sắm. "

**

Mười lăm phút sau, Chúc An Sinh và Trì Trừng lái xe tới khu phố mua sắm đó, nơi mà Ruby Smith đã "biến mất"

Lúc sắp đi vào khu phố mua sắm, Trì Trừng tháo đồng hồ của mình xuống rồi đưa cho Chúc An Sinh, anh để Chúc An Sinh bấm thời gian.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, Trì Trừng lại nhìn thoáng qua bảng đề vận tốc tối đa được di chuyển trong khu mua sắm, cuối cùng, anh dùng tốc độ tiêu chuẩn như thế tiến vào khu phố mua sắm.

Mọi thứ được tiến hành rất thuận lợi, 1 phút 46 giây, đó là khoảng thời gian anh dùng để đi ra khỏi khu phố mua sắm.

Bởi vì con phố này có hai đường để đi ra, nên để chắc chắn, Trì Trừng đã quay đầu xe và đi ra khỏi đó bằng con đường còn lại. Lần này, bọn họ mất 1 phút 45 giây để đi ra khỏi đó.

Sau khi có được hai con số này, thời gian thực nghiệm của Trì Trừng kết thúc. Xong việc, anh trở về cục cảnh sát với Chúc An Sinh.

Ở trong cục cảnh sát, những cảnh sát đó ngồi với nhau với vẻ mặt vô cùng ủ rũ, nhưng mà sau khi thấy Trì Trừng trở về, bọn họ nhanh chóng vực dậy tinh thần.

" Mọi người điều tra tới đâu rồi? " Trì Trừng nhìn về phía mấy người cảnh sát, hỏi

" Chúng tôi đã điều tra chiếc xe mà Jeremy đang sử dụng, cả biển số xe nữa, nhưng ở trên camera ghi hình không xuất hiện chiếc xe đó. "

" Điều này cũng không phải điều gì quá kinh ngạc. Nhưng, cho dù hung thủ có là một người cẩn thận như thế nào, hao tổn tâm trí ra sao thì chắn chắn hắn vẫn lưu lại một số manh mối nhỏ. Ví dụ như vụ án này, Jeremy không có cách nào thay đổi được thời gian. "

" Thời gian? Có ý gì vậy? "

Mấy người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, bọn họ nghe không hiểu Trì Trừng đang nói gì.

" Mới nãy, tôi vừa tự mình tới khu phố mua sắm để thực nghiệm. Tôi thuận lợi xác nhận được thời gian để đi xe ra khỏi khu phố mua sắm là 1 phút 46 giây, đó là giới hạn rồi. Nếu một chiếc xe dừng trong khu phố mua sắm để chờ đón người thì chắn chắn nó sẽ phải chờ mất hơn 1 phút 46 giây. Cho nên, việc tiếp theo của chúng ta là theo dõi thời gian những chiếc xe đó chạy, như vậy là xác định được Ruby Smith đã lên xe nào rồi. "

" Ôi trời, đúng là khéo quá! " Một viên cảnh sát cất tiếng cảm thán đầy kinh ngạc: " Thông tin của xe thì con người có thể tác động và thay đổi, nhưng thời gian thì không thể. Đây là một chứng cứ vô cùng hữu dụng đấy, Trì Trừng tiên sinh, anh đúng là rất thông minh! "

" Cũng không chỉ có tôi là người thông minh đâu. " Trì Trừng nói, tầm mắt anh hơi liếc về phía Chúc An Sinh: " Đây là chỉ là một chi tiết nhỏ thôi, cũng không có gì lạ, giờ chúng ta cứ tìm ra được chiếc xe đó đã rồi nói tiếp. "

Trì Trừng nói xong, tất cả mọi người đã lập tức hành động. Việc tính toán thời gian chạy của một chiếc xe là một công việc vô cùng nhàm chán, nhưng chỉ trong chốc lát, mọi người lại cảm thấy chuyện này cũng khá thú vị.

Sự nhiệt tình của mọi người lúc này là một trăm phần trăm. Thế nên, không đến nửa tiếng sau, họ đã phát hiện ra một chiếc xe có thời gian chạy rất khác thường.

" Thời gian để chiếc xe này ra khỏi đây là 2 phút 52 giây. " Một người cảnh sát nói kết quả này cho Trì Trừng biết.

" Nơi đó là khu phố mua sắm, nếu nói chiếc xe này dừng lại để mua đồ thì cũng rất bình thường thôi. Nhưng thời gian còn không tới một phút đồng hồ, chiếc xe này có thể mua cái gì đây? Chính là nó. "

Sau khi được Trì Trừng xác nhận, cảnh sát đã tiến hành theo dõi đường đi của chiếc xe này. Mãi cho tới khi, chiếc xe này biến mất ở cái camera cuối cùng.

" Tiếp theo chúng ta nên làm gì? Điều tra hướng đi của chiếc xe này sao? " Như một thói quen, mấy viên cảnh sát quay về phía Trì Trừng, hỏi.

" Ừm, có thể làm vậy, hoặc cũng không cần làm. Anh mở lại đoạn ghi hình này đi, đúng, chính là chỗ này, có thể phóng to lên một chút không? "

Cảnh sát làm theo những gì Trì Trừng nói, Trì Trừng nhanh chóng chụp lại đoạn theo dõi này gửi tới cho Tom Taylor. Một lúc sau, Tom Taylor đã gửi lại hình ảnh này sau khi được xử lý.

Hình ảnh trở nên rõ ràng hơn, mọi người có thể thấy được ở bên ghế của người điều khiển xe, cửa sổ xe đang được mở ra. Mà trong hình ảnh đó, có một thứ đang dừng lại ở giữa không trung, đó là tàn thuốc.

" Tôi nhớ là lần trước có tìm được một tàn thuốc để trong túi rác khá lâu rồi, nó khiến chúng ta khó mà xác nhận được DNA, đúng không? Nhưng có vẻ giờ chúng ta đã tìm được tàn thuốc mới rồi. "

Trì Trừng mỉm cười, nói, những cảnh sát khác hiểu ý anh, lập tức hành động. Theo như hình ảnh trong camera ghi hình thì nơi này thuộc phạm vi thị trấn Winter, chẳng qua là nơi đó ít người qua lại. Cho nên, bọn họ nghĩ có thể tàn thuốc đó vẫn còn ở đấy.

" Thế này là kết thúc rồi sao? "

Nhìn thấy hành động của cảnh sát vô cùng nhanh chóng, Chúc An Sinh có chút kinh ngạc.

" Em cảm thấy rất đơn giản đúng không? " Trì Trừng nói một cách vui vẻ, giờ thì anh an tâm nhận được tiền thù lao rồi: " Không phải vụ án nào cũng khó nhằn giống như vụ thảm án trên du thuyền Eros đâu. "

" Em cảm thấy vụ án này đã dạy cho chúng ta một số đạo lý, hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm đấy. " Chúc An Sinh nói xong cũng cảm thấy buồn cười.

" Còn cả việc vứt rác nữa, không thể vứt rác bừa bãi nơi công cộng được. "

Trì Trừng bồi thêm một nhát dao, anh quyết định sẽ tìm một cơ hội để giảng giải đạo lý cho Jeremy nghe.

Tác giả có lời muốn nói: Vụ án vẫn chưa kết thúc đâu, nhưng mà mọi người nhớ nhé, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe, còn nữa, không được vứt rác bừa bãi nơi công cộng đâu.