Edit: Cải Trắng
Chào tạm biệt Lyon, Chúc An Sinh và Trì Trừng quay trở về chỗ bến tàu lần nữa, du thuyền Eros vẫn lẳng lặng đứng im ở một chỗ. Nhưng mà trước đó, cả Trì Trừng và Chúc An Sinh đều không biết, chào đón mình lại là một chuyến du hành địa ngục.
" Chào hai người. "
Đang trong lúc hai người nghỉ chân đứng nhìn du thuyền Eros thì sau lưng họ vang lên tiếng nói. Xoay người lại, hai người mới phát hiện ra đó chính là người đánh cá cung cấp thông tin về Lyon cho bọn họ.
" Ồ, là anh sao? "
Trì Trừng híp mắt lại nhìn người đánh cá, trên tay hắn còn đang cầm một cái bánh mì gặm dở. Trì Trừng nhớ, để đổi lấy thông tin anh đã đưa cho người đánh cá này 100 đô la.
" Giờ hai người tới đây là để điều tra vụ án sao? Hai người đã bắt được hung thủ chưa? " Hai mắt người đánh cá như phát sáng, nhìn bộ dáng của hắn thì có vẻ đang rất tò mò.
" Anh thông minh thật đấy, không ngờ còn biết chúng tôi tới đây để điều tra vụ án. " Trì Trừng buông lời trêu đùa, anh cảm thấy người đánh cá này có gì đó khác khác, người như này đáng lẽ ra nên đi làm cảnh sát mới đúng. Nhưng mà làm cảnh sát là một công việc mệt chết người, hơn nữa bình thường toàn mang thêm tiếng xấu chứ chả được gì. Đặc biệt là ở Mỹ, bất cứ lúc nào cảnh sát cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên cũng chẳng mấy ai tình nguyện đi làm cảnh sát.
" Ở vịnh Nhân Ngư chúng tôi bình thường có rất ít người đi tới đây, đặc biệt là kiểu người lịch sự như hai người thì càng ít. Hơn nữa, sau khi hai người hỏi thăm tôi về du thuyền Eros xong thì rất nhiều thông tin trên du thuyền đó bị lộ ra, như là có hàng chục nạn nhân ở trên du thuyền Eros. Rồi tôi còn chứng kiến hai ngày nay cảnh sát cứ ra ra vào vào bến tàu, đương nhiên tôi nghĩ tới việc này chắc chắn có liên quan tới hai người. "
" Nếu anh đã hiểu rõ thì tôi sẽ cho anh một lời khuyên. Hoặc là tí nữa anh không cần quay trở lại thuyền, hoặc là giờ anh ném luôn cái bánh mì trong tay xuống. "
Người đánh cá đưa mắt nhìn Trì Trừng, một cái nhìn vô cùng khó hiểu. Sau đó, hắn lại nhìn miếng bánh mì trong tay mình, Chúc An Sinh lập tức nhớ ra cái gì đó, rồi cũng quay về phía người đánh cá gật gật đầu, ý bảo hắn cứ làm như lời Trì Trừng nói đi.
Chúc An Sinh nghĩ, nếu tất cả đúng như lời Trì Trừng nói, ở dưới đáy du thuyền Eros có thi thể thì nó sẽ là một cảnh tượng như thế nào đây? Đặc biệt là, không biết thi thể này đã bị ngâm trong nước bao nhiêu lâu rồi.
Nghĩ đến đây, tự nhiên Chúc An Sinh cảm thấy may mắn vì ngày hôm nay cô chưa ăn gì.
Đợi thêm khoảng nữa tiếng nữa mới thấy Geoffrey và thợ lặn đi tới, kèm theo đó là hộp dụng cụ. Với mệnh lệnh bất thình lình này của Trì Trừng, Geoffrey cảm thấy rất bất mãn, bởi vì hắn là một người không thích ngồi máy bay, còn Trì Trừng thì đồng ý sau vụ án này sẽ bồi thường cho hắn.
Sau khi nói chuyện xong với Geoffrey, Trì Trừng liền đi tới chỗ thợ lặn lấy một bộ quần áo lặn, Chúc An Sinh thấy thế lập tức hỏi: " Trì Trừng, anh cũng muốn xuống nước sao? "
" Đó là tất nhiên, anh còn muốn xuống đó thu thập chứng cứ và chụp ảnh lại. " Trì Trừng nói xong thì giơ chiếc máy ảnh trong tay ra, đây là máy ảnh mà thợ lặn mang tới.
" Anh sẽ lặn xuống nước sao? " Chúc An Sinh cảm thấy hơi lo lắng, hỏi.
" Cũng không có gì khó, hồi trước khi đi Hawaii giải quyết một vụ án, anh và Hanham đều phải lặn xuống nước rồi, chỉ là lặn xuống tìm chứng cứ thôi mà. "
Nghe thấy Trì Trừng nói anh đã từng lặn, Chúc An Sinh mới yên tâm hơn. Nhưng mà cô vẫn cảm thấy hơi khiếp sợ, sao cái gì anh cũng biết thế, anh có phải là người không đấy?
Sau này, Chúc An Sinh cũng dành một chút thời gian để trải nghiệm cái gọi là lặn xuống nước. Giờ cô mới hiểu được, đúng như lời Trì Trừng nói, chỉ lặn thế này thôi thì cũng khá đơn giản, đương nhiên nếu muốn lặn sâu và chuyên nghiệp hơn nữa thì phải có giấy phép mới được, điều đó là vô cùng khó khăn.
Trì Trừng cùng ba người thợ lặn mượn một con thuyền đánh cá để ra biển, tất cả đều được chuẩn bị đầy đủ để xuống dưới nước. Chúc An Sinh và Geoffrey chỉ có thể đứng ở bến tàu âm thầm cổ vũ bọn họ cố lên.
Chúc An Sinh nhìn thấy bọn họ nhảy xuống nước, nước biển chỗ đó bỗng bắn lên bọt biển trắng xóa, sau đó mặt biển lại quay trở về vẻ yên lặng, thời gian cứ chậm rãi mà trôi qua.
Người đánh cá đứng bên cạnh vẫn chưa rời đi, hắn vì tò mò nên đứng yên ở chỗ cũ để xem. Hắn muốn mình là người đầu tiên có được tin tức về vụ án thảm sát trên du thuyền Eros, như thế hắn có thể khoác lác vài câu với bạn bè về đề tài này. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn đã biết, đây là chuyện khiến hắn hối hận nhất từ trước tới giờ.
Ước chừng khoảng hai mươi phút sau, Trì Trừng là người ngoi lên mặt biển đầu tiên, trong tay còn túm lấy một lưới đánh cá khá nặng.
" Mau, đưa túi đựng thi thể đã chuẩn bị sẵn ra đây. "
Tháo ống thở oxy xuống, Trì Trừng quay về phía Chúc An Sinh và Geoffrey mà nói, mà cái lưới đánh cá lớn được Trì Trừng kéo vào từng chút một.
Rất nhanh, ba người thợ lặn kia cũng ngoi lên mặt nước, một mùi hôi thối nồng nặc ập tới.
Đúng lúc này, người đánh cá tìm một góc bắt đầu điên cuồng nôn mửa. Giờ thì hắn hiểu vì sao lúc nãy Trì Trừng và Chúc An Sinh bảo hắn nên rời đi.
Đó là một cái đựng thi thể khá lớn, thi thể là một nạn nhân nữ. Nó đã bị phình to ra như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổ. Nhưng điều kinh khủng hơn là trên làn da của nạn nhân nữ này có rất nhiều vết cắt, lộ ra được phần thịt màu đỏ bên trong đã biến thành màu trắng nhợt mơ hồ ở bên trong.
Chúc An Sinh nhìn thấy cảnh tượng này cũng muốn nôn, chỉ có Geoffrey là người bình tĩnh nhất. Hắn tiến lên giúp ba người thợ lặn chuyển thi thể vào túi đựng thi thể, nhưng vào ngay lúc khóa túi được kéo lên, Chúc An Sinh nhận ra người bị hại, đó là cô gái có khuôn mặt xinh đẹp Ninh Vũ Nhu.
" Đúng là cô ấy rồi. " Chúc An Sinh nhìn về phía người mới kéo lưới đánh cá lên, là Trì Trừng đi tới bên cạnh cô.
" Anh nhìn ra rồi. " Thanh âm của Trì Trừng chưa bao giờ trầm thấp như lúc này, thật sự giống như một con dã thú đang cực kỳ tức giận.
Dứt lời, anh quay về phía ba người thợ lặn, sắc mặt của bọn họ vô cùng khó coi, anh mở miệng xin lỗi rồi nói: " Tôi sẽ trả thù lao gấp đôi cho mọi người, cảm ơn mọi người. "
Cuối cùng, Geoffrey là người đầu tiên trở về cục cảnh sát để tiến hành khám nghiệm tử thi. Trước đó, Trì Trừng còn nói với hắn là chú ý kiểm tra cẩn thận khoang miệng Ninh Vũ Nhu một chút. Mà Chúc An Sinh và Trì Trừng thì ở lại bến tàu thêm một lúc.
Thi thể Ninh Vũ Nhu vừa được đưa từ dưới biển lên nên trên này giờ toàn là mùi khó ngửi, buồn nôn. Nhưng mà, Trì Trừng và Chúc An Sinh đâu có tâm tư để ý mấy chi tiết ấy.
" Sao Ninh Vũ Nhu lại ở dưới đáy du thuyền Eros chứ? " Chúc An Sinh vẫn cảm thấy khó hiểu.
" Vừa rồi anh phát hiện ra trên thi thể của Ninh Vũ Nhu không có vết thương nào khác thường, những vết thương hình thành trên người cô ấy đều là do bị lưới đánh cá quấn chặt mà xuất hiện. "
" Cô ấy bị quấn chặt lấy bởi lưới đánh cá sao? Sao ở dưới đáy du thuyền Eros lại có lưới đánh cá được? "
" Không phải là có lưới đánh cá ở dưới đáy thuyền Eros, mà đánh cá đó bị mắc vào cánh quạt ở thân thuyền, ngay chỗ có ống dẫn. Hơn nữa, dựa vào ảnh mà anh đã chụp được thì lưới đánh cá đó đã bị mắc vào ống dẫn một thời gian rồi và hơn hết, ở trên cổ tay Ninh Vũ Nhu có dấu vết bị lưới cá siết chặt vào. "
Chúc An Sinh nhìn Trì Trừng, vẻ mặt cô hoang mang. Cô đang cố gắng suy nghĩ xem việc Ninh Vũ Nhu bị lưới cá siết chặt vào tay là có ý gì.
" Nếu sau khi chết Ninh Vũ Nhu mới bị ném xuống biển và lưới đánh cá quấn vào người thì đó là trong trạng thái vô thức. Như vậy thì trên tay cô ấy không thể có vết siết được, cho nên... " Chúc An Sinh mới nói được một nửa thì ngập ngừng không nói nữa, bởi vì cô đã nghĩ tới chuyện đáng sợ kia.
" Cho nên, sau khi bị ném xuống biển, chắc chắn Ninh Vũ Nhu đã tỉnh lại. " Trì Trừng nói tiếp ý của Chúc An Sinh: " Sau đó cô ấy thấy ở dưới đó có một cái lưới đánh cá, cho nên cô ấy túm vào nó, đem lưới quấn vào người mình một vòng, rồi sau đó còn quấn vào bụng. "
" Đó chính là tình huống thực tế anh nhìn được ở dưới đáy du thuyền Eros. Lúc trước, hẳn là vì thắt chặt quá rồi còn bị rơi vào phần giữa nên không có cách nào thoát được. Cũng chính vì thế mà trên thi thể Ninh Vũ Nhu xuất hiện rất nhiều vết cắt, mới nãy anh cũng phải cắt bỏ lưới cá mới có thể kéo thi thể Ninh Vũ Nhu ra ngoài. "
" Rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì? " Chúc An Sinh thực sự không dám tưởng tượng những gì Ninh Vũ Nhu đã phải trải qua, phải tuyệt vọng như thế nào, đau khổ như thế nào cơ chứ.
" Parker Martinez đã từng nói với em rồi còn gì, cái hắn muốn thưởng thức chính là dáng vẻ nạn nhân khi giãy dụa. Cho nên anh nghĩ sau khi Ninh Vũ Nhu cắn vào tay khiến hắn bị thương thì trong cơn thịnh nộ hắn đã đánh ngất Ninh Vũ Nhu. Lúc đó chắc là Parker Martinez cho rằng Ninh Vũ Nhu chết rồi nên trên thi thể Ninh Vũ Nhu mới không xuất hiện dấu vết bị bạo hành. "
" Mà Ninh Vũ Nhu thì chưa chết, sau khi rơi xuống biển cô ấy đã khôi phục lại ý thức, sau đó cô ấy thấy được lưới đánh cá. "
" Anh nghĩ ban đầu cô ấy muốn mượn lưới đánh cá đó để có thể nổi lên mặt biển, nhưng mà cô ấy vừa túm lấy lưới đánh cá đó được một lúc thì du thuyền Eros lại khởi động một lần nữa. Cánh quạt xoay sinh ra lực lớn khiến cô ấy thiếu chút nữa là bị hất văng ra ngoài, cho nên trên tay cô ấy mới xuất hiện vết cắt, có lẽ lúc đó Ninh Vũ Nhu đã biết mình không còn khả năng được cứu nữa. Khi đó, cô ấy đã chọn cách thức không để cho mình bị chìm xuống biển. "
Đó sẽ là một hình ảnh như thế nào chứ? Khi Ninh Vũ Nhu ra sức chống lại sức chuyển động của cánh quạt thì cô ấy phải tiếp nhận một sự thật là mình không thể sống được nữa. Lúc ấy, vết cắt trên cánh tay chẳng còn đau đớn nữa, trong lòng Ninh Vũ Nhu chỉ xuất hiện duy nhất một ý nghĩ.
Cô không thể chết như này được! Cô không thể mãi mãi ngủ say dưới đáy biển được! Cô muốn được về nhà!!
Khi Ninh Vũ Nhu cột chặt mình vào lưới đánh cá, khi cánh quạt đó chuyển động khiến cô dần mất đi ý thức, khi cô có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực ở lồng ngực, khi cô hiểu rõ sinh mạng của mình không thể cứu được nữa, cô chỉ có thể hướng lên trời mà cầu nguyện.
Ôi thần linh!! Con không muốn để cho bố mẹ con phải đau khổ, con càng không muốn con phải ôm sự tiếc nuối mà rời khỏi thế giới này, con vẫn còn muốn được gặp bố mẹ con lần cuối. Mong người tha thứ cho sự ích kỷ của con, mong người có thể đem con trở về, con sẽ mãi mãi biết ơn người.