Edit: Cải Trắng
Bởi vì Trì Trừng và Lyon nói chuyện với nhau khá lâu nên lúc hai người quay lại khách sạn đã là mười giờ tối rồi. Nhưng mà trước khi đi Trì Trừng cũng đã nhớ được địa chỉ nhà riêng của Lyon rồi.
Lyon dường như không thích những đồ quá hiện đại, ngay cả điện thoại ông cũng không dùng. Về sau chắc là Trì Trừng còn cần làm phiền tới Lyon đi làm chứng cho vụ án của Ninh Vũ Nhu, vì vậy anh cần chuẩn bị trước.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Chúc An Sinh đã thức dậy và rời giường. Có lẽ Trì Trừng không dậy sớm như cô đâu, anh mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, cộng thêm tối hôm qua còn uống rượu nữa, mà anh cũng không có thói quen dậy sớm. Vì thế sau khi rửa mặt xong cô quyết định tới nhà ăn của khách sạn để chờ anh, hơn nữa cô đã dùng điện thoại gửi tin nhắn qua cho Trì Trừng rồi.
Đi vào trong nhà ăn, Chúc An Sinh vừa ăn bữa sáng nhạt nhẽo của mình, vừa chăm chú tra kiếm cái gì đó trên di động. Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đồng hồ đã chỉ bảy giờ bốn mươi phút, lúc này Trì Trừng mới đi xuống nhà ăn, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chúc An Sinh đang cúi đầu.
" Cô đang xem gì vậy? Ngay cả trứng chiên cũng lạnh rồi. "
Nghe thấy tiếng Trì Trừng, lúc này Chúc An Sinh mới phát hiện ra là anh đã tới, đồng thời Chúc An Sinh cũng cúi xuống nhìn phần đồ ăn sáng lạnh băng nằm trên đĩa đã được giải quyết một nửa của mình.
" Vừa rồi tôi thấy cô hơi thất thần, cô có khỏe không đấy? "
Trì Trừng xoa xoa huyệt thái dương của mình, quả nhiên anh không phải người có thể uống rượu. Lúc này, vừa đúng lúc người phục vụ đi ngang qua, Trì Trừng liền thuận miệng gọi luôn một phần ăn sáng cho mình: " Một ly café đặc, một phần sandwich thịt xông khói. "
Sau khi ghi đơn xong người phục vụ chuẩn bị rời đi, nhưng mà Chúc An Sinh lại gọi giật hắn lại.
" Ngại quá, làm phiền một chút, làm phiền anh đổi ly café đặc thành sữa bò nhé. "
Người phục vụ nhìn thoáng qua Trì Trừng, thấy anh không có phản ứng gì thì hắn cúi đầu xuống sửa thực đơn trong tay mình.
Chúc An Sinh thấy người phục vụ đi xa rồi thì định cúi xuống tiếp tục xem điện thoại, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị cúi đầu xuống thì cô bắt gặp nụ cười kỳ quái của Trì Trừng.
" Trên mặt tôi có vết bẩn sao? " Trì Trừng cứ nhìn chằm chằm vào Chúc An Sinh mà cười, Chúc An Sinh theo bản năng sờ sờ khuôn mặt mình, nhưng mà mặt cô có dính cái gì kỳ lạ đâu chứ.
" Vừa rồi là cô đang quan tâm tôi sao? "
Đột nhiên Trì Trừng hỏi một câu không đầu không đuôi. Giờ thì cô hiểu Trì Trừng đang suy nghĩ chuyện gì rồi, theo thói quen thì Chúc An Sinh đang định cãi lại anh nhưng cô bỗng ý thức được rằng, đúng là cô đang quan tâm anh mà.
" Đương nhiên rồi, tôi sợ ông chủ của tôi uống nhiều café đặc quá thành ra trái tim không được khỏe mạnh. Nhỡ một ngày nào đó tim không chịu nổi mà đình công, không phải tôi sẽ thất nghiệp sao? "
" Lời cô nói cũng có đạo lý đấy. "
Chúc An Sinh mạnh miệng thoái thác cho mình, thế mà Trì Trừng không hề tức giận, ngược lại, vẻ mặt anh giống như là đang cố nín cười vậy.
Chúc An Sinh cảm thấy xấu hổ, vì thế cô vội vàng chuyển đề tài sang chuyện khác: " Khụ khụ, đúng rồi Trì Trừng, anh còn nhớ cuộc nói chuyện hôm qua giữa anh và Lyon không? Anh cảm thấy trên thế giới này thực sự có mỹ nhân ngư sao? "
" Ai biết được đây? Lyon là người tốt, nhưng mà tôi là người chỉ tin tưởng vào khoa học thôi. Nếu một ngày nào đó tôi tận mắt nhìn thấy được mỹ nhân ngư thì tôi sẽ tin rằng trên thế giới này thật sự có mỹ nhân ngư. "
" Mỹ cái đầu anh ý. " Chúc An Sinh liếc mắt nhìn Trì Trừng một cái, cô còn đang muốn tận mắt nhìn thấy mỹ nhân ngư đây, nhưng mà liệu có ai đã từng gặp được mỹ nhân ngư đây: " Nhưng mà nói tới chuyện này tôi lại có lời muốn nói, tôi cảm thấy, nếu trên thế giới này thật sự có mỹ nhân ngư thì chắc chắn nó phải ở vịnh Nhân Ngư. "
" Sao lại nói thế? " Lòng hiếu kỳ của Trì Trừng nhanh chóng bị gợi lên.
Chúc An Sinh đắc ý lấy di động của mình ra, sau đó cô giơ ra cho Trì Trừng xem toàn bộ tài liệu cô tra được trong lúc ăn bữa sáng.
" Sau khi tra thông tin trên mạng tôi mới biết được, hóa ra ở vịnh Nhân Ngư có truyền thuyết về mỹ nhân ngư từ một trăm năm trước hay thậm chí còn lâu hơn thế nữa. Hơn nữa nó còn kéo dài mãi cho tới khi trên vịnh Nhân Ngư bắt đầu có con người sinh sống. "
" Bắt đầu từ lúc ấy, trên vịnh Nhân Ngư luôn lưu truyền câu chuyện xưa về mỹ nhân ngư. Tất cả mọi người đều nói rằng mỹ nhân ngư chính là con gái của thần biển cả, người có khả năng điều khiển sấm chớp và mưa lũ. Hơn nữa các cô ấy còn là người sở hữu giọng hát hay nhất trên thế giới này, thậm chí, vào năm 1932 còn có người chụp được ảnh mỹ nhân ngư! Tuy rằng ảnh được chụp ở khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng, bóng dáng trong bức ảnh đó thật sự rất giống mỹ nhân ngư, mà câu chuyện này cũng từng làm xôn xao vịnh Nhân Ngư một thời gian đấy. "
" Sau đó thì không biết ra sao nữa. Tuy rằng khoa học kỹ thuật càng ngày càng phát triển tiên tiến hơn, nhưng vẫn không ai có khả năng chụp lại được bức ảnh giống như năm 1932. Nhưng mà cho tới bây giờ, cứ qua một đoạn thời gian là lại có người nói rằng mình đi tới vịnh Nhân Ngư và đã gặp được mỹ nhân ngư. "
Trong lúc Chúc An Sinh giải thích cho Trì Trừng hiểu thì anh cũng đang xem bức ảnh mà cô vừa nhắc tới. Bức ảnh này đúng là quá cũ rồi, nhưng đúng là có thể thấy được bóng đen nhỏ bé phản chiếu hình ảnh rất giống với mỹ nhân ngư, cái bóng đen đó đang nằm trên mỏm đá ở đằng xa xa.
" Vốn dĩ tôi cũng khá tin tưởng Lyon, nhưng sau khi xem được tấm ảnh mà cô tìm này, ngược lại tôi lại không tin nữa. " Trì Trừng đem điện thoại trả lại cho Chúc An Sinh, sau đó cười khổ một tiếng: " Thời đó máy ảnh còn thô sơ đã chụp được một bức ảnh như thế này rồi, chẳng lẽ bây giờ máy ảnh hiện đại hơn lại không chụp được tấm khác rõ nét hơn sao, qua nhiều năm như vậy rồi, cô tin rằng chuyện này là thật sao? Tôi thấy, bức ảnh này có tới tám phần là giống câu chuyện quái vật ở hồ Loch Ness. "
Chúc An Sinh cầm lấy di động của mình, cô thừa nhận, lời Trì Trừng nói rất có lý, cái mà mỹ nhân ngư gì gì đó, cũng chỉ là hư cấu lên mà thôi.
Kết thúc màn nói chuyện phiếm, đồ ăn sáng của Trì Trừng cũng đã được mang lên, anh nhanh chóng trong hai ba miếng giải quyết xong bữa sáng. Sau đó hai người bắt tay vào chuẩn bị hành lý để lên du thuyền. Hành trình trên du thuyền là ba ngày hai đêm, cho nên hành lý hai người mang theo không nhiều lắm, hơn nữa lúc mà lên du thuyền chắc chắn sẽ có kiểm tra an ninh, những công cụ điều tra đều bị bỏ lại đây cả. Cuối cùng, hai người chỉ mang theo một số đồ mà không khiến người khác hoài nghi theo.
Mà việc này cần phải nhắc tới sự nhanh trí của Chúc An Sinh. Trước đó Chúc An Sinh còn chuẩn bị một túi đồ trang điểm nữa, mấy thứ như là đồ để lấy dấu vân tay hay thuốc thử đều được cô thả hết vào trong túi đựng đồ trang điểm, mấy thứ này mà thả vào trong đống đồ trang điểm thì chả ai nghi ngờ gì cả, hoàn toàn không có gì bất thường.
Cuối cùng, sau khi hai người gửi lại những hành lý không mang theo xong, cả hai liền bắt đầu bước vào cuộc hành trình trên du thuyền Eros.
Lúc tám giờ ba mươi phút, du thuyền Eros phái xe chuyên dụng tới đón Trì Trừng và Chúc An Sinh tại khách sạn mà họ đang ở. Chúc An Sinh nhìn chiếc xe Rolls-Royce, chần chừ trong giây lát.
" Trì Trừng, anh chắc chắn là nó tới đón chúng ta sao? "
" Nếu cô biết được số tiền tôi bỏ ra mua vé tàu thì khi cô nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce cô sẽ không ngạc nhiên. "
Chúc An Sinh im lặng mà hít sâu một hơi, tuy rằng cô không phải người coi tiền như cặn bã, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng là người không thích theo đuổi danh lợi. Nhưng dù là như vậy, Chúc An Sinh vẫn bị cái ý nghĩ tư bản đánh sâu vào trong tâm hồn.
" Đừng có mà khiếp sợ, tôi tin rằng sau khi lên thuyền cô còn giật mình hơn nữa. " Trì Trừng tiếp tục nói.
" Rốt cuộc thì chúng ta đi trên một con thuyền như thế nào vậy? "
" Căn cứ vào tư liệu lần trước tôi tra được thì du thuyền Eros tổng cộng là có sáu tầng, nhưng mà chỉ có tầng thứ ba và thứ tư là nơi để cho khách nghỉ thôi, bốn tầng còn lại đều là những nơi vui chơi giải trí. Cũng chính vì nguyên nhân này mà du thuyền Eros có thể cung cấp được đủ mọi thứ cho chuyến đi ba ngày hai đêm này. Hơn nữa, trên du thuyền Eros còn có một điểm rất đặc biệt, phòng cho khách trên thuyền không sắp xếp theo cấp bậc gì cả, nhưng mà tôi tin rằng là do giá cả chúng ta bỏ ra đều bằng nhay đấy. "
" Đúng là tội ác của giai cấp tư sản. " Chúc An Sinh líu lưỡi, cô thở dài. Giờ thì cô hiểu tại sao Ninh Vũ Nhu lại đồng ý bước lên du thuyền này rồi.
Thử hỏi xem, liệu ai có thể tỉnh táo được với sự mê hoặc như thế này? Nhưng mà bây giờ vẫn còn điểm đáng ngờ, là ai đã tạo cơ hội cho Ninh Vũ Nhu bước lên thuyền? Là cái người mà tự xưng là bạn của Ninh Vũ Nhu sao?
Lần đầu tiên Chúc An Sinh cảm nhận rõ ràng được cái chống lưng khổng lồ đằng sau con du thuyền hào nhoáng mang tên Eros.
" Xuất phát thôi. " Cuối cùng, Trì Trừng nói.
***
Lúc chuẩn bị lên du thuyền, Chúc An Sinh có hơi khẩn trương. Cô sợ rằng cái vali đựng công cụ của cô sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, nhưng trên thực tế, kết quả lại ngoài dự đoán của cô và Trì Trừng. Nhân viên kiểm tra an ninh của du thuyền chỉ đơn giản dùng máy kim loại quét qua một chút, xác nhận hai người không mang theo các loại súng ống nguy hiểm thì cho đi qua luôn. Toàn bộ quá trình, cái vali đó cũng không mở ra.
" Nếu biết trước là kiểm tra theo kiểu như này, chúng ta không nên vứt lại quá nhiều công cụ ở đó. " Chúc An Sinh vừa đi vừa ảo não nói.
" Điều này tôi cũng không nghĩ tới. Nhưng kiểu kiểm tra nhẹ nhàng như này tôi có thể hiểu được nguyên nhân của nó, người mà mua được vé lên du thuyền thì chắc chắn không phải người thường, có lẽ là nhân viên công tác cũng không muốn đắc tội với khách hàng. "
" Hẳn là như vậy rồi, đáng tiếc, những dụng cụ đó chúng ta không mang theo. " Chúc An Sinh vẫn canh cánh chuyện này trong lòng.
" An Sinh, cô không cần cảm thấy tiếc nuối, tôi cảm thấy những dụng cụ mà chúng ta đem theo ở đây là đủ rồi. Mặt khác, nếu chúng ta đem theo quá nhiều đồ lên thì sẽ khiến cho người khác chú ý tới, để tìm được chứng cứ đằng trước, chúng ta phải khiêm tốn hết mức có thể. "
" Ừm, tôi hiểu rồi. "
Trong lúc Chúc An Sinh và Trì Trừng nói chuyện với nhau thì hai người đã đi về phía boong tàu rồi. Hành lý của bọn họ đã được nhân viên công tác đưa tới phòng từng người một, vì thế nên bọn họ khá là nhẹ nhàng, giờ họ có thể đi tìm hiểu một chút về con tàu khổng lồ này rồi.
Lúc này, trên boong tàu đã có rất nhiều vị khách quý với những bộ cánh vô cùng đẹp đẽ. Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ tươi cười, hiển nhiên, họ rất chờ mong vào chuyến du lịch lần này. Nhưng mà đúng lúc đấy lại có một tiếng sủa hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Chúc An Sinh và Trì Trừng cũng bị tiếng sủa điên cuồng đó hấp dẫn, nương theo tiếng mà nhìn, hóa ra là một con chó dẫn đường không biết tại sao lại điên cuồng sủa như vậy.
Trì Trừng nhìn thấy thân thể con chó dẫn đường đó hơi cong lên, giống như là bất cứ lúc nào nó cũng có thể lao ra khỏi boong tàu vậy. Trì Trừng có thể hiểu được, nếu không phải nó vẫn còn mang theo trách nhiệm bên mình thì chắc chắn nó sẽ lao luôn ra khỏi boong tàu. Nhưng cho dù không thể tự ý hành động thì con chó dẫn đường đó vẫn không thể kiềm chế được, sủa như điên.
Rất nhanh, những nhân viên công tác ở xung quanh tiến tới hỗ trợ, người chủ của con chó dẫn đường cũng ngồi xổm xuống mà an ủi chú chó. Cuối cùng, con chó dẫn đường đó cũng không còn sủa như điên nữa, nhưng mà Chúc An Sinh và Trì Trừng vẫn cảm thấy được ánh mắt chú chó đó vẫn nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài.
" Chắc là chú chó dẫn đường này sợ nước rồi. "
Sau khi thấy tình huống phát sinh đột ngột được giải quyết xong, Chúc An Sinh mới quay đầu mà nói với Trì Trừng. Cô vừa nói xong thì phát hiện ra sắc mặt Trì Trừng có hơi kỳ quái. Là cái dáng vẻ như đang trầm tư suy nghĩ.
" Làm sao vậy? " Chúc An Sinh quan tâm, hỏi một câu.
" Không có gì, chỉ là tôi thấy con chó đó có chỗ hơi kỳ lạ thôi. "
Nghe vậy, Chúc An Sinh cười cười, nhưng mà vẻ tươi cười vừa qua đi, sắc mặt cô liền trở nên u ám.
" Tế bào khứu giác của con người là có khoảng 500 nghìn tế bào, mà khứu giác của chó lại có tới 300 triệu tế bào, khứu giác của chó nhạy hơn so với người tới 60 lần. Có lẽ, là nó sớm ngửi thấy mùi tội ác trên chiếc du thuyền này rồi? "
Chúc An Sinh vừa nói xong câu đó không bao lâu, còi trên du thuyền vang lên một hồi. Giờ phút này, Chúc An Sinh chỉ cảm thấy du thuyền Eros như đang co lại thành một cụm, nó bắt đầu lao về phía vực sâu của tội ác.