Edit: Cải Trắng
[ Q3 ] Chương 34: Chân tướng (3) Món ăn ngon trên trên đời này hóa ra là bánh cookie
Tới cục cảnh sát, Chúc An Sinh gặp được trợ lý trước của Trì Trừng, Hanham Cross.
" Cô là Chúc An Sinh sao? Chào cô, tôi là Hanham. "
Hanham thấy cô thì lập tức thân thiện chào hỏi, Chúc An Sinh cũng mỉm cười đáp lại.
" Chào anh, tôi cũng chúc mừng anh đã được làm bố. "
Chúc An Sinh nhớ Trì Trừng đã nói với cô rằng, Hanham giờ đã có con, hắn không muốn đi đi lại lại công tác ở nhiều nơi, nên đã xin anh chuyển tới phòng phân tích vật chứng ở viện nghiên cứu.
Trì Trừng im lặng nhìn hai người chào hỏi nhau xong, sau đó, anh đưa túi vật chứng sang cho Hanham.
" Giờ anh lập tức về phòng thí nghiệm, phân tích cho tôi mấy sợi dây này rồi tiến hành so sánh kết quả. Sau khi có kết quả phân tích thì lập tức gọi điện thoại cho tôi. "
Hanham chào tạm biệt Chúc An Sinh, sau đó hắn cầm lấy túi vật chứng, rời khỏi cục cảnh sát.
" Tiếp theo chúng ta làm gì đây? " Hanham đi rồi, bỗng Chúc An Sinh cảm thấy hơi hoang mang.
" Đợi. Trên đường tới đây tôi đã gọi điện thuyết phục cảnh sát trưởng ban lệnh điều tra xuống, hiện giờ chỉ cần chờ có kết quả từ viện nghiên cứu thôi. Có lệnh điều tra là có thể trực tiếp đi bắt người, tới lúc đó cục cảnh sát sẽ cử người tới bắt Lucas Levitt, rồi còn lấy chứng cứ là đệm oto như cô nói. Còn chúng ta sẽ đi nói chuyện với bố mẹ Emma Bert, cho chúng ta khám nghiệm tử thi lần thứ hai. "
Chúc An Sinh khẽ thở dài một hơi, cô thật sự không biết nên đối diện với bố mẹ Emma như thế nào. Việc Emma mất đã đủ để bọn họ đau lòng rồi, giờ cô và Trì Trừng còn đi xin bọn họ cho quật mộ lên để khám nghiệm tử thi lần thứ hai. Chúc An Sinh cảm thấy dường như bọn cô đang yêu cầu rất quá đáng.
" Đừng nghĩ nhiều quá, tới lúc đó cô chỉ cần đi theo tôi thôi, tôi sẽ thuyết phục bọn họ. "
Chúc An Sinh cúi đầu tự suy nghĩ lung tung, mà ánh mắt Trì Trừng thì như nhìn thấu được nội tâm cô vậy. Một từ thôi cũng đủ để nói rõ tâm tư của cô, Chúc An Sinh ngẩng đầu lên, cô bắt gặp được vẻ mặt chân thành của anh.
Đột nhiên, trong khoảnh khắc này, Chúc An Sinh cảm nhận được có dòng nước ấm chảy qua. Mà sau đó dòng nước ấm này như lan ra khắp người cô, chắc cũng vì nguyên nhân này mà mặt cô mới nóng lên, nhỉ.
Chúc An Sinh chột dạ mà tự an ủi chính mình, cô có thể cảm nhận được mặt cô đang nóng như phát sốt vậy. Mà vì cái phản ứng kỳ lạ này, nó làm cho cô không dám nhìn thẳng vào Trì Trừng.
Sao hôm nay lại có cảm giác Trì Trừng không giống như trước nữa nhỉ? Trong lòng Chúc An Sinh bỗng nảy lên một cảm giác kỳ lạ. Không hiểu sao cô cảm thấy trên người Trì Trừng như có ma lực, nó khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng cũng làm cho ánh mắt cô không thể rời khỏi anh. Chúc An Sinh chỉ có thể nhìn vào người anh nhưng nhất quyết không nhìn vào khuôn mặt anh.
Giày Oxford hôm nay Trì Trừng đi trông rất đẹp, Chúc An Sinh yên lặng khen ngợi một câu. Không chỉ có thế, cô còn thấy bộ âu phục anh đang mặc cũng rất đẹp. Ví dụ như cái quần âu kia, mặc trên người anh chẳng thấy nó không hợp chút nào, còn hoàn hảo phô ra đôi chân dài của Trì Trừng.
Trì Trừng đương nhiên không biết cái suy nghĩ lung tung trong đầu cô, anh chỉ cầm điện thoại lên đọc thư điện tử vừa được gửi tới. Đồng thời, anh cũng nới cúc áo đầu tiên ra để cho thoải mái hơn, nhưng anh không biết, Chúc An Sinh nhìn theo động tác của anh mà hai tay hồng hồng đầy khả nghi.
Chúc An Sinh xấu hổ cúi đầu xuống. Nhưng cô mãi vẫn không quên được cảnh vừa rồi, khi mà Trì Trừng nới cúc áo ra, cô rõ ràng đã chú ý tới dáng người Trì Trừng, dáng người tuyệt đẹp kia ẩn sau bộ âu phục.
Rốt cuộc cô đang làm cái gì thế này? Chúc An Sinh yên lặng mà tự lắc lắc đầu khiến cho bản thân tỉnh táo lại. Tuy rằng đã kiềm chế lại, nhưng cô vẫn không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía Trì Trừng.
" An Sinh, cô muốn xem cái này không? "
Một lúc sau, cuối cùng Trì Trừng cũng xem xong thư được gửi tới, anh quay đầu lại nói với Chúc An Sinh.
" Được thôi. "
Cuối cùng Chúc An Sinh cũng làm mình bình tĩnh trở lại. Cô đột nhiên ý thức được, vừa rồi là cô bị Trì Trừng mê hoặc sao? Chúc An Sinh không muốn chấp nhận sự thật này, cô tự thôi miên mình là do cô ở nước ngoài một mình lâu quá, nên đối với sự quan tâm của Trì Trừng, trong phúc chốc cô bị mê hoặc mà thôi.
Tuy rằng, Chúc An Sinh phải thừa nhận, Trì Trừng đúng là quá ưu tú. Dáng người không tồi, lớn lên thì... Chúc An Sinh đang ngẫm nghĩ xem nên dùng từ nào mới hợp thì cô đột nhiên nhớ tới lúc anh bước vào quán café, cuối cùng vẫn không tự lừa bản thân được. Được rồi, Trì Trừng lớn lên cũng rất có khí chất.
Nhưng Chúc An Sinh càng hiểu rõ hơn, cô tới Mỹ là để làm việc, toàn thế giới này có mấy ai là theo đuổi được giấc mơ của mình? Chúc An Sinh tin rằng đây là sự may mắn mà bản thân cô có được, cô không muốn bỏ rơi cơ hội này.
" Chờ kết quả ở viện nghiên cứu chắc cũng phải mấy tiếng nữa, nhưng mà vừa lúc tôi lại nhận được thư về vụ án mới. Là vụ án phóng hỏa giết người ở Lowa, cảnh sát địa phương Lowa đã gửi thư tới yêu cầu tôi giúp đỡ. Tôi đã xem qua rồi, chờ xong vụ án này, vụ án tiếp theo của chúng ta là vụ án phóng hỏa giết người. "
" Vụ án phóng hỏa giết người? "
Nghe thấy mấy từ này, Chúc An Sinh lập tức hứng thú mà ngẩng đầu lên. Cô và Trì Trừng mượn máy in ở cục cảnh sát để in thư và tài liệu được gửi tới, sau đó hai người lại mượn một cái bàn ngồi nghiêm túc xem hết đống tài liệu đó. Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã trôi qua năm tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Trì Trừng cũng nhận được điện thoại từ viện nghiên cứu. Chúc An Sinh thì liên tục nhìn về phía anh, đợi anh nói chuyện xong, không bao lâu, anh đã cúp máy.
" Kết quả thế nào? " Chúc An Sinh sắp gấp tới không chịu được nữa.
" Đối chiếu thành công, chúng ta có thể xuất phát rồi. "
Trì Trừng nói rất ngắn gọn, nhưng Chúc An Sinh vẫn chìm đắm trong sự vui vẻ không ngừng được. Nhưng vui vẻ qua đi, trong lòng cô chỉ còn lại sự thê lương.
Kết quả đối chiếu sợi nhân tạo đã có, kẻ tình nghi Lucas Levitt có thể xác định chính là hung thủ giết người. Nhưng mặc kệ có ra sao đi chăng nữa, thì luôn có một sự thật là Emma không thể sống lại, đồng thời Chúc An Sinh vẫn không hiểu, Lucas giết Emma là vì lý dó gì chứ? Còn nữa, Emma cũng có những hành động rất kỳ lạ, tại sao cô ấy bị kẻ lang thang quấy rối tận hai lần rồi mà vẫn không báo cảnh sát? Giữa Lucas Levitt và Emma Bert có bí mật gì đây?
Còn rất nhiều sương mù đang bao vây lấy vụ án này, nghĩ tới đây, bỗng nhiên Chúc An Sinh có dũng khí đối mặt với bố mẹ Emma.
Trước đó, Trì Trừng còn đem kết quả phân tích cho cảnh sát trưởng. Nhưng cảnh sát trong cục dường như không có mấy ai tin vào kết quả này lắm. Bọn họ cũng là cư dân sinh sống ở thị trấn Tanto, cho nên mấy người cảnh sát này không hiểu, một nhân vật nổi tiếng như Lucas Levitt tại sao lại giết người, hơn nữa người bị giết còn là bạn gái hắn?
" Tôi đã bảo Hanham gửi bảng báo cáo kết quả về đây, nhìn báo cáo thì thẩm phán có thể phê chuẩn lệnh điều tra và lệnh bắt. Nhớ kỹ điều tôi đã nói với ông, những sợi nhân tạo này là từ oto của Lucas Levitt, và cuối cùng, tôi cần có người giúp đỡ. "
Cảnh sát trưởng đã nghe Trì Trừng nói rõ, nhưng trong thâm tâm ông vẫn không thể nào tin được một đứa trẻ như Lucas Levitt lại là tội phạm giết người. Mà chứng cứ đã bày ra trước mặt, ông không thể không làm theo, đồng thời ông còn cử thêm hai cảnh sát đi theo Trì Trừng.
Đi ra khỏi cục cảnh sát, Trì Trừng lại không để hai người này đi theo mình. Anh phân phó cho hai cảnh sát này đi xem xem có mượn được một cái máy đào đất người lái không. Hai cảnh sát nhận được nhiệm vụ lập tức đi làm, giờ chỉ còn lại Chúc An Sinh và Trì Trừng ngồi lên xe chuẩn bị tới nhà Emma Bert.
Hai mươi phút sau, tại phòng khách nhà Emma, bố Emma cũng từ phòng khám của mình trở về. Bốn người ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí của mình, cốc nước được để ở trước mặt, không khí nghiêm trọng dường như đang đọng lại.
" Cho nên, cậu muốn mở quan tài con gái tôi lên, tiến hành khám nghiệm tử thi một lần nữa? "
Bố Emma dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi lại một lần nữa, Chúc An Sinh cảm thấy người đàn ông trung niên này khi nói chuyện hai tay đều đang nắm chặt thành quyền.
" Chúng tôi phát hiện ra chứng cứ mới, chứng cứ mới nói cho chúng tôi biết, có thể hung thủ là một người khác. Mà tôi cũng tin rằng, trên người Emma vẫn còn lưu lại dấu vết của hung thủ, cho nên mong ngài cho chúng tôi một cơ hội, để Emma có thể thanh thản tự do trên thiên đường. "
" Vậy ngay từ đầu sao mấy người không nói vậy? Vì sao lúc trước mấy người không phát hiện ra điều đó? Cậu bảo tôi tin tưởng cậu thế nào đây!! "
Bố Emma bất thình lình nổi cơn tức giận khiến Chúc An Sinh bị dọa, cô chưa gặp qua trường hợp nào như này, cô chỉ biết im lặng cúi đầu. Chỉ có sắc mặt Trì Trừng là không đổi, anh vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bố Emma.
Đột nhiên, gân xanh trên cổ bố Emma biến mất, cả người như rời rạc hẳn ra, lưng ông hơi cong xuống, chớp mắt một cái trông ông già đi hơn mười tuổi.
" Mấy người có thể cho Emma chân tướng sao? "
Bỗng nhiên, bố Emma dùng ngữ khí gần như cầu xin hỏi Trì Trừng, thật khó tưởng tượng người giây trước vừa tức giận chính là ông.
" Tôi sẽ dùng hết sức lực của mình để trả lời. "
Trì Trừng không trả lời thẳng cho bố Emma biết, nhưng đột nhiên bố Emma lại bật cười.
Cuối cùng, Trì Trừng và Chúc An Sinh cũng được bố mẹ Emma đồng ý việc đó, nhưng mà lúc hai người rời đi, chuẩn bị tới phần mộ Emma, mẹ Emma lại gọi Chúc An Sinh quay lại.
" Cô gái, đây là bánh cookie tôi làm, cô cầm lấy một chút đi. "
Chúc An Sinh không biết phải làm thế nào, cô sinh ra và lớn lên tại Trung Quốc, ở đó cô không có thói quen nhận đồ của người khác. Cho nên, trong lúc Chúc An Sinh không biết phải đáp lại như nào, thì Trì Trừng đã tinh ý nhận ra điều đó, anh thay cô nhận lấy túi bánh cookie kia.
Nhận lấy túi bánh cookie, Trì Trừng lấy từ trong túi ra hai cái, đưa tới trước mặt Chúc An Sinh một cái.
Ánh mắt mẹ Emma dường như vô cùng mong đợi, Chúc An Sinh nhận lấy cái bánh từ trong tay Trì Trừng liền hiểu nó có nghĩa là gì, cô lập tức cầm cái bánh đó mà cắn một miếng.
" Ăn rất ngon. "
Ăn xong miếng bánh cookie này, Chúc An Sinh mới khen ngợi một câu, điều đó làm cho mẹ Emma hết sức vui mừng.
" Bánh cookie này Emma cũng rất thích ăn. Nhưng mà hồi trước tôi không thích làm lắm nên Emma tự học làm để ăn, nhưng mà con bé vẫn thích bánh cookie do tôi nướng nhất. Nướng xong bánh tôi chợt nhận ra là Emma không còn nữa, tôi chỉ có thể nhìn chỗ bánh cookie này mà nhớ tới nó. "
" Cái bánh cookie này ăn rất ngon. "
Trì Trừng lại cầm thêm một cái bánh cookie nữa, anh đã ăn xong một cái rồi, Chúc An Sinh bỗng nhiên phát hiện ra, nét mặt Trì Trừng là sự dịu dàng ấm áp trước nay chưa từng có.
Cuối cùng, Chúc An Sinh và Trì Trừng mỗi người cầm một túi bánh cookie rời khỏi nhà Emma. Mà trên đường tới mộ của Emma, cả hai người đều yên lặng ăn túi bánh cookie của mình.
Mãi cho tới khi thấy đáy túi, Chúc An Sinh mới dừng lại không ăn nữa. Cô không ngờ mình có thể ăn nhiều bánh quy như vậy.
" Trì Trừng, hôm qua anh uống nhiều café như vậy, lại chưa được ngủ, anh không mệt sao? "
Chúc An Sinh nhìn một bên sườn mặt Trì Trừng, sự bi thương trong lòng chậm rãi biến mất.
Trì Trừng nhìn liếc qua Chúc An Sinh một cái, trong mắt anh là sự dịu dàng đầy ý cười.
" Tất cả đều phải kết thúc thôi. "
Tác giả có lời muốn nói: Không có gì bất ngờ thì chương sau vụ án này sẽ kết thúc, thuận tiện tôi muốn thông báo một chút, vụ án thứ tư không phải vụ án phóng hỏa giết người được nhắc tới trong chương này, vụ án thứ tư rất ly kỳ, đáp án nằm ở phần văn án ~