" An Sinh, cô nói Lucas đang nói dối sao? " Kiều Trì Na hoang mang hỏi lại, cô thật sự không hiểu tại sao Chúc An Sinh lại biết được Lucas đang nói dối.
Chúc An Sinh thấy Kiều Trì Na không hiểu, cô tua lại đoạn video một lần nữa, rồi bắt đầu giải thích.
" Cô thấy không, trong đoạn video này, phần đầu là phỏng vấn Lucas về trận đấu sắp diễn ra, biểu hiện của cậu ấy vô cùng tự nhiên, điều này chứng minh rằng tâm trạng của cậu ấy đang được thả lỏng. Nhưng mà tới khi người phóng viên đó hỏi về việc Emma bị giết hại, Lucas có một động tác lui về phía sau rất nhỏ, cô nhìn thấy vai trái của cậu ấy không? Vai trái của cậu ấy không hướng về cùng một phía với phóng viên, đây là biểu hiện tâm lý cậu ấy đang kháng cự, thể hiện rằng rất muốn rời khỏi đây. "
Chúc An Sinh vừa nói vừa điều chỉnh đoạn video cho Kiều Trì Na xem. Lần này xem lại cộng thêm lời giải thích của Chúc An Sinh, Kiều Trì Na cuối cùng cũng nhận ra được chi tiết đó, điều mà khi nãy cô hoàn toàn xem nhẹ.
" Mà không chỉ có như thế, cô chú ý thêm động tác Lucas làm sau khi trả lời phỏng vấn xong này. Cậu ấy vô cùng tự nhiên dùng tay phải ôm lấy cánh tay trái, đây được coi là một loại hành động tự vệ. Rồi cô lại nhìn kỹ thêm một chút, khi mà cậu ấy nói cậu ấy vẫn thích Emma như lúc ban đầu, ánh mắt cậu ấy nhìn chăm chăm vào camera, đây là một loại hành động muốn người khác tin tưởng vào mình, nhưng những việc cậu ấy làm theo bản năng đã tự bán đứng bản thân. "
" Cô thấy tay phải của cậu ấy không? Tuy rằng tay phải đang ôm lấy cánh tay trái, nhưng ngón tay phải lại không tự chủ được mà chỉ về một hướng, bởi vì khi nói dối thì tứ chi con người không thể phối hợp với nhau được, đồng thời nội tâm cậu ấy cũng bộc lộ rằng cậu ấy muốn đi khỏi đây. "
Chúc An Sinh một hơi nói xong toàn bộ sơ hở của Lucas khi nói dối. Thế nhưng cô không chú ý tới Kiều Trì Na đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Cổ họng Kiều Trì Na hơi di chuyển một chút, giống như là cô đang có suy nghĩ. Chẳng lẽ tới lúc cô đứng cùng với Chúc An Sinh thì cô không che giấu được bí mật gì cả?
" An Sinh, hình như cô rất hiểu biết về tâm lý học? "
" Cũng không thể coi là hiểu biết được. Chỉ là trước kia học đại học có hứng thú với nó nên tới nghe vài tiết thôi, sau đó thì rảnh rỗi có xem qua một chút. Cho nên cũng chỉ coi như là tốt hơn người bình thường một xíu. Vừa nãy nếu không phải tập trung xem đoạn video đó, và Lucas thì không phải là một người giỏi nói dối, thì có lẽ tôi cũng không nhận ra đâu. "
Nghe thấy Chúc An Sinh giải thích như vậy, trong lòng Kiều Trì Na yên tâm hơn chút. Cô thế mà còn tưởng rằng Chúc An Sinh sẽ biểu hiện giống như các diễn viên trong phim, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được tâm tư của người khác. Cô không muốn trở thành người đứng trước mặt người khác, mình lại là một người không có bí mật gì.
Nhưng mà Kiều Trì Na không biết. Tuy Chúc An Sinh không phải là người liếc mắt một cái nhìn thấu được tâm tư người khác, nhưng vừa nãy khi Kiều Trì Na thở phào nhẹ nhõm một hơi cô vẫn có thể bắt được cảm xúc khi đó. Chúc An Sinh không nhịn được cười cười, Kiều Trì Na đúng là một người rất đáng yêu.
Trì Trừng cũng nhìn thấy được biểu tình của Kiều Trì Na. Nhưng cuối cùng ánh mắt anh lại dừng ở khóe môi đang hơi cong lên của Chúc An Sinh, anh không cảm nhận được rằng mình đang nhìn cô tới xuất thần.
" Trì Trừng? Trì Trừng? "
Chúc An Sinh gọi liên tục vài lần thì Trì Trừng mới hoàn hồn trở lại. Chúc An Sinh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, mà ngay cả Trì Trừng cũng cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, sao tự dưng lại ngồi ngẩn ra vậy?
" Làm sao thế? " Trì Trừng nói xong liền xấu hổ mà ngồi thẳng dậy.
" Kiều Trì Na muốn biết là anh hiểu tâm lý học như thế nào? Hơn nữa, anh chắc chắn lợi hại hơn tôi rất nhiều, tôi tuy rằng hiểu một chút bề nổi, nhưng trên thực tế thì tôi ít khi ý thức được rằng phải quan sát biểu cảm người khác. Mà lúc đó anh chỉ đứng một chỗ xem mà phát hiện được Lucas nói dối, từ đây đã khẳng định là anh rất giỏi rồi. "
Chúc An Sinh nói xong, cả cô và Kiều Trì Na đều vô cùng mong chờ đáp án của Trì Trừng.
" Hồi học đại học tôi có học mấy môn chuyên cùng một lúc. Vốn dĩ là tôi có thể lấy được bằng tiến sĩ về tâm lý học, nhưng lúc đó tôi cảm thấy vốn kiến thức về tâm lý học của mình đủ rồi, mà hơn nữa chuyên môn của tôi không phải là ngành tâm lý học tội phạm. Thế nên là tôi đã bỏ không lấy bằng tiến sĩ về tâm lý học, đổi lại lấy được hai bằng tiến sĩ chuyên ngành của tôi. "
Trì Trừng nhẹ nhàng nói, nhưng những lời này lọt vào tai Chúc An Sinh với Kiều Trì Na thì chẳng khác nào đâm phải một bức tường. Cái gì gọi là đủ rồi, cái mà kêu là từ bỏ? Ý của Trì Trừng là, nếu như anh thi, thì anh có thể đạt được cả ba bằng tiến sĩ sao? Sao lại có kẻ nghịch thiên như thế chứ?!
Đặc biệt là Chúc An Sinh, cô đột nhiên nghĩ tới bằng thạc sĩ chuyên ngành cảnh sát hình sự của mình, rồi lại sinh ra cảm giác tự ti. Rõ ràng là cô cũng chỉ là một nhân vật bé nhỏ nếu đem so với con nhà người ta, quả nhiên là do câu nói đó, người mà đi so với người khác thì tự khiến bản thân tức chết.
Chỉ một chốc sau, bầu không khí trong phòng họp trở nên vô cùng quỷ dị. Trì Trừng nhìn chăm chú hai người trước mặt, nhưng lúc này anh phát hiện ra hình như phần tâm lý học anh đã được học không áp dụng được trong trường hợp này.
Nét mặt của Chúc An Sinh và Kiều Trì Na đang thể hiện điều gì đây? Ghen ghét? Tức giận? Khổ sở?
Trì Trừng không phân biệt được, nhưng đột nhiên anh lại có một cảm giác khác, cảm giác này nói cho anh biết rằng, hiện tại anh đang rất nguy hiểm.
" Đúng rồi, hai người muốn xem cái này không? "
Bản năng sinh tồn nhanh chóng thúc đẩy anh mau chuyển đề tài, anh nhanh tay cầm lấy chiếc túi vật chứng trong suốt ở trên bàn, bên trong hình như trống không.
" Xem cái gì thế? "
Kiều Trì Na phản ứng đầu tiên, cô tò mò cầm lấy túi vật chứng. Sau đó cô nhìn túi vật chứng mà nghi hoặc hỏi lại, cả ba người ăn ý đồng thời quên luôn cuộc nói chuyện vừa rồi.
Chúc An Sinh không hiểu tại sao Trì Trừng lại đưa cho bọn cô xem ba túi vật chứng trống không thế này. Nhưng mà trong lúc đang nghi ngờ thì cô cũng phát hiện ra được điều bất thường trong ba cái túi.
" Kiều Trì Na, cô xem này. "
Chúc An Sinh kinh ngạc nói, đồng thời cô còn đưa tay chỉ cho Kiều Trì Na nhìn theo. Kiều Trì Na lúc này mới nhìn thấy, ba túi vật chứng trong suốt tưởng chừng như trống không kia, thật ra bên trong chỉ có mấy sợi dây mảnh được làm bằng plastic.
Chúc An Sinh cầm lấy hai túi vật chứng từ trong tay Kiều Trì Na, để nó gần hơn rồi quan sát. Nhưng mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì đây thực sự là sợi dây mảnh được làm bằng plastic. Chỗ khác nhau duy nhất có thể là trong hai túi vật chứng mà Chúc An Sinh cầm thì có hai sợi dây trong đó còn pha chút màu đỏ và màu lam, mà màu sợi tóc giả này đúng ra là màu xanh biếc.
" Đây là cái gì? " Chúc An Sinh giơ túi vật chứng lên hỏi Trì Trừng.
" Tôi đoán rằng sau khi Lucas nói dối thì cậu ta chắc chắn sẽ không nói sự thật cho tôi biết nên tôi dứt khoát quay lại đây. Khi trở về tôi nhờ cảnh sát trưởng tìm giúp cho tôi vật chứng liên quan tới vụ ám sát Emma Bert. Tôi kiểm tra lại toàn bộ vật chứng một lần nữa, đại khái là cũng không khác mấy so với lần đầu chúng ta đọc hồ sơ vụ án. Nhưng đúng là tôi đoán không nhầm, sau khi tìm được mũ của kẻ lang thang và khóa chặt được đối tượng tình nghi thì khâu kiểm tra vật chứng khá lỏng lẻo. Cuối cùng, trên chiếc váy bò của Emma tôi đã tìm thấy được ba sợi này. "
Nghe Trì Trừng nói xong, phòng họp lại một lần nữa rơi vào im lặng. Cho dù có Trì Trừng đích thân làm, thì anh cũng mới tìm được ba sợi dây mảnh trên chiếc váy bò mà thôi. Muốn thông qua ba sợi này tóm được hung thủ, có khả năng đấy sao?
" Trì Trừng, anh có biết sợi này là sợi gì không? " Chúc An Sinh hỏi thêm lần nữa.
" Ở đây thiết bị kiểm tra quá đơn giản, nhưng mà tôi dùng kính hiển vi quan sát thì có thể bước đầu xác định chúng cùng một nơi sản xuất. Nhưng mà hình dáng của chúng cũng hơi lạ, nếu bây giờ tôi phán đoán thì chắc là chúng là mấy sợi dây dùng để làm thảm cỏ nhân tạo, hơn nữa cô chú ý tới màu sắc của nó chút, đây có thể một tấm thảm màu xanh biếc. "
" Đúng rồi, nói tới màu sắc. Trì Trừng, anh có thấy được trên mấy sợi này có dính chút màu đỏ và màu lam? " Chúc An Sinh nghe tới đây liền nhớ ra chi tiết mà mình vừa phát hiện.
" Tôi cũng chú ý tới điều này, sợi dây này màu đúng của nó là màu xanh biếc. Ở bên trên là bị dính một chút màu đỏ và màu lam. "
" Màu đỏ này, là máu sao? Tôi nhớ là lúc đó Emma bị thương ở phần đầu, nhất định sẽ chảy máu, thế còn màu lam là cái gì? "
" Điều này cần phải phân tích thêm mới biết được, nhưng ở thị trấn Tanto thì quá hẻo lánh, máy giám chứng ở đây không có. Tôi quyết định mang sợi này trở về viện nghiên cứu để phân tích, thiết bị được lắp đặt trong viện nghiên cứu chắc chắn sẽ giúp tôi phân tích được màu đỏ và màu lam trên này là cái gì. "
Chúc An Sinh gật gật đầu. Phân tích vật chứng đúng là phải cần thiết bị có độ chính xác vô cùng cao, mà những thiết bị như thế thì thường rất đắt. Rất nhiều vụ án để treo không phá được là do không có thiết bị kỹ thuật cao để phá án.
" Bây giờ phải đi luôn sao? "
" Ừm, nếu bây giờ tôi đi thì chắc là tới tối có thể về tới nơi. Đến lúc đó tôi sẽ tăng ca cả đêm để phân tích ba sợi này, hơn nữa cũng nhờ cô trợ giúp, cho dù tối nay tôi muốn ngủ cũng không ngủ được. "
Trì Trừng đang nói thì đột nhiên chuyển đề tài. Anh có chút buồn cười nhìn về phía Chúc An Sinh. Cô thì thiếu chút nữa quên luôn vụ việc về cốc cà phê kia, đột nhiên anh lại nhắc tới nó, cô lập tức thấy mình thật giống một đứa bé đang phạm lỗi, mặt đỏ tới tận mang tai.
" Tôi xin lỗi. "
Chúc An Sinh cúi đầu, nhẹ giọng nói. Kiều Trì Na đứng bên cạnh cũng vừa xấu hổ vừa bối rối, cô không dám ngẩng lên nhìn Trì Trừng. Hai người ban đầu cho rằng Trì Trừng đang dở thói lười biếng, đẩy công việc nhàm chán này sang cho hai người, nhưng ai mà ngờ được, việc anh làm còn khó hơn cả việc của hai người.
Chúc An Sinh cảm thấy, đây có thể coi là khoảnh khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời cô.
" Cô không cần để chuyện này trong lòng. Cô mới trở thành trợ lý của tôi nên không biết, tiệm café ngay bên cạnh viện nghiên cứu thực ra tôi đều tới đó mua café đặc để uống. Cho nên về sau nếu cô muốn chỉnh tôi thì tìm thử biện pháp mới đi nhé. " Trì Trừng nói xong còn tự giễu, rồi cười hai tiếng.
Vui đùa xong, Trì Trừng rất nhanh chóng tiếp tục công việc. Anh lập xem những tập hồ sơ đó, hy vọng có thể tìm thêm được một số manh mối nữa. Nhưng mà giờ anh không chú ý tới, Chúc An Sinh đang nhìn anh chằm chằm, tựa như muốn đem hình ảnh anh khắc sâu vào trong trí óc.
Cho tới khi chớp mắt một cái, cuối cùng Chúc An Sinh cũng hiểu ra. Cô hiểu ra vì sao giáo sư của cô lại hâm mộ một hậu bối trẻ tuổi như vậy, Chúc An Sinh cũng hiểu rằng, tại sao Trì Trừng lại trở thành một thần thám nổi tiếng như vậy.