Chứng Kiến Thần Thám

Chương 159: Người vô tội




Shanny Fox cảm nhận được trên mặt mình có thứ nước ấm ấm chảy xuống. Nước mắt thi nhau lăn dài trên má cô nàng. Nhưng, cô nàng mặc kệ. Bởi, giờ phút này trái tim Shanny Fox cảm giác được sự giải thoát và vui sướng.

“Trước nay tôi chưa từng hối hận.”

Shanny Fox vừa nói, trong đầu đã lóe lên cảnh tượng đêm hôm qua.

Cô nàng vẫn nhớ y nguyên cảm giác lạnh lẽo lúc đứng ở vách núi vào ban đem. Gió gào thét tựa con dã thú. Nó há to cái mồm đầy máu về phía Shanny Fox như đang trực chờ cô nàng phạm sai lầm để hưởng thụ bữa ăn ngon.

Có điều, nó đâu biết, giây phút ấy Shanny Fox không còn biết cái gì gọi là sợ hãi nữa. Một người mang trái tim chết lặng, sao biết sợ hãi đây?

Mãi cho đến khi cô nàng đút được viên thuốc độc cho Joseph Gerstein, mới cảm nhận được tim mình đập trở lại.

Được sống thật tốt!

Shanny Fox mỉm cười trong đêm tối. Vậy sao Carolyn Fox không hiểu chứ?

“Chị, em xin lỗi.”

Shanny Fox vẫn còn nhớ rất rõ khung cảnh lúc Carolyn Fox nói lời đó với mình. Cô mặc váy trắng tinh khiết đứng trên nóc tòa nhà cao tầng, dường như cả thế giới đang bị dẫm dưới chân cô.

“Carolyn, chị xin em đấy! Em xuống đi được không? Chúng ta về nhà, chúng ta về nhà thôi!”

Shanny Fox khẩn khoản mà cầu xin. Đó là khoảnh khắc cô nàng thấy sợ nhất trong cuộc đời.

“Chị, tại sao thế? Em không sai mà. Tại sao chứ?”

Carolyn vẫn rất hoài nghi. Cô không hiểu rõ mọi chuyện, rõ ràng mình chẳng làm sai cái gì nhưng lại nhận rất nhiều lời chửi rủa. Vì sao? Người bị thương là cô nhưng sao cô phải chịu sự chỉ chỏ của hàng nghìn người?

Carolyn rất sợ. Cô không thể nào đối mặt với thế giới này nữa. Cô chính là kẻ nhát gan, một tên đào ngũ. Chẳng màn đến những thứ tốt đẹp, chỉ cần có thể rời khỏi thế giới này, cô nguyện ý trả bất cứ giá nào.

“Chị ơi, em xin lỗi…”

Carolyn biết Shanny Fox rất đau lòng nhưng không còn cách nào khác. Từ trước đến nay, cô không phải người thông minh. Cô muốn làm diễn viên nên đặt chân đến Hollywood. Bạn trai nói, anh ấy rất yêu cô, cho nên cô cho phép anh ấy quay đoạn video kia.

Cô không chỉ không thông minh mà còn rất nhát gan.

Sau khi bị cưỡng hiếp, Carolyn rất sợ Joseph Gerstein trả thù. Phải mất một thời gian rất dài cô mới đủ can đảm đi phanh phui sự thật. Ấy là khoảnh khắc dũng cảm nhất trong cả cuộc đời cô. Nhưng cuối cùng, kết cục lại cười nhạo hành động ngu xuẩn của cô.

Giờ đây, cô muốn từ bỏ với thương tích đầy mình. Từ nhỏ cô đã yếu đuối. Cho nên, giờ cô cũng đành làm một quăng mũ cởi giáp mà đào ngũ.

“Chị à, em xin lỗi. Xin lỗi đã chị ở lại một mình.”

Khoảnh khắc ấy, thế giới của Shanny Fox mất đi màu sắc. Cô vẫn nhớ khung cảnh mình đứng trên sân thượng, nhìn bóng hình Carolyn nhỏ dần. Shanny Fox đã nhìn rất rõ cảnh tượng chiếc váy trắng tinh khôi của cô dần bị nhuộm đen.

“Từ trước tới nay, tôi chưa từng hối hận.”

Ký ức tan biến. Shanny Fox chân thành nhìn Trì Trừng, lặp lại câu nói.

“Cô nói mình đã giết 37 người ở bệnh viện, có thật không?” Trì Trừng phải thừa nhận, anh có hơi thương cảm cho Shanny Fox. Hơn nữa, vì chuyện này mà anh sinh lòng nghi ngờ hành vi phạm tội trước đó của cô nàng.

“Trì Trừng tiên sinh, tôi biết anh rất tốt bụng nhưng tôi thật sự là một tên tội phạm.”

Shanny Fox thản nhiên nói, nụ cười không có vẻ gì là bất thường, trông còn khá bình tĩnh nữa.

“Carolyn đi rồi, tinh thần tôi thường rơi vào trạng thái hoảng hốt. Vì vậy, tôi đã phạm sai lầm. Tôi mang đến cho một gia đình bình thường một nỗi đau không thể xóa nhòa. Tôi vì sợ hãi đã che giấu tất cả. Thế nên tôi có tội, tôi biết.”

Trì Trừng mang theo tâm trạng tiếc nuối nghe xong câu chuyện của Shanny Fox. Anh thật sự hi vọng cô nàng sẽ là người vô tội, có như vậy anh mới bảo vệ được người con gái bất hạnh ấy.

Đồng thời, thông qua lời thú tội của Shanny Fox, Trì Trừng vấp phải khó khăn mới.

Hiện giờ chỉ còn năm người. Trước mắt, anh đã xác nhận được Nicole Chez và Shanny Fox không phải người vô tội. Vậy, chẳng còn lẽ người vô tội thật sự nằm trong số ba người còn lại Max Copeland, Amanda Willy và Peter Bryant sao?

Trì Trừng không ngừng quan sát kỹ ba người họ. Nhưng, anh chẳng nhìn ra ai là người vô tội trong ba người cả.

Peter Bryant đã giúp Shanny Fox báo thù nên Trì Trừng rất muốn hỏi xem nguyên nhân nào khiến anh ta đồng ý giúp. Có thể, anh ta chính là người vô tội.

Có điều, ngay lúc Trì Trừng định mở miệng nói chuyện thì Peter Bryant lại giành nói trước.

“Trì Trừng tiên sinh, giờ chúng ta có thể nâng thi thể của Joseph Gerstein đi rồi chứ?”

Peter Bryant lên tiếng nhắc nhở mọi người. Thi thể của Joseph Gerstein nằm đây đã lâu. Chẳng qua khi nãy trên người cậu ta được phủ tấm thảm nên mọi người mới xem nhẹ sự tồn tại.

“Đương nhiên.”

Dứt câu, Trì Trừng với Peter Bryant chia ra một người nâng đầu, một người nâng chân thi thể Joseph Gerstein. Lúc nâng, bọn họ không vạch tấm thảm ra nhưng độ dốc của cầu thang lúc đi lên lại khiến màn phủ bên trên bị dốc xuống. Trì Trừng và Peter Bryant lần nữa thấy được tình trạng khủng bố của cậu ta khi chết.

Có lẽ, để có thể nhanh chóng chào tạm biệt Joseph Gerstein nên Trì Trừng với Peter Bryant đều âm thầm bước nhanh hơn. Bọn họ đặt Joseph Gerstein trở về lại trên giường phòng cậu ta rồi nhanh chóng rời khỏi.

Vốn Peter Bryant đứng ở sau Trì Trừng nhưng có vẻ anh ta còn sợ nhìn thấy thi thể của Joseph Gerstein hơn cả. Cho nên, anh ta lập tức đi lướt qua Trì Trừng, trở thành người đầu tiên rời khỏi phòng.

“Hình như anh rất sợ?”

Trì Trừng khóa cửa xong, bắt chuyện với Peter Bryant.

Nói xong, Trì Trừng nhận ra mình đã mắc sai lầm. Bởi vì dáng vẻ của Peter Bryant chỉ là nhìn thoáng qua giống sợ hãi, cảm xúc chân thật của anh ta phải là luống cuống mới đúng.

“Người bình thường ai lại muốn ở cạnh thi thể chứ?” Peter Bryant cười tươi sáng lạn tựa ánh mặt trời, từ hàm răng trắng tinh đến cơ bắp của anh ta đều hoàn mỹ.

“Nhưng trong bảy người các anh, có ai là người bình thường đâu?” Trì Trừng nói hùa theo khiến sắc mặt Peter Bryant nhanh chóng thay đổi.

“Đúng thế, chúng ta có ai là người bình thường đâu?” Có vẻ Peter Bryant rất có hứng thú với đề tài này: “Anh thấy Nicole không. Cô ấy quả thật là báu vật trời sinh. Người thường dễ bị lãng quên, còn báu vật như cô ấy thì trời sinh mình gai.”

Peter Bryant đột nhiên nhắc tới Nicole Chez là vì bọn họ vừa đi ngang qua phòng cô ta. Lời nói đó như một lời nhắc nhở Trì Trừng và đồng thời anh cũng buông bỏ ngay ý định dò hỏi anh ta.

“Peter, anh đi trước đi, tôi muốn ở đây một lát.”

Peter Bryant khó hiểu nhìn Trì Trừng. Cuối cùng, anh ta trở về đại sảnh trước, trên hành lang tầng hai chỉ còn mình Trì Trừng.

Tại sao anh lại muốn ở lại? Đó là vì Trì Trừng đột nhiên nhớ tới một chuyện. Anh đã điều tra gần hết phòng của mọi người, còn dư lại mỗi phòng của Amanda Willy và Nicole Chez, ấy vậy mà chưa thấy thuốc mê. Đến nước này, hẳn chỉ còn hai trường hợp xảy ra.

Người giết Ricky Reward là phụ nữ? Các cô ấy làm thế nào? Trì Trừng nghĩ không ra.

Lời biện bạch của Amanda Willy trước đó khá có lý. Dù có thuốc mê nhưng ba người phụ nữ trong lâu đài cổ vẫn không thể thoải mái chế ngự Ricky Reward ngay, cho nên hung thủ phải là đàn ông mới đúng.

Nhưng sao Trì Trừng lại không phát hiện ra thuốc mê ở phòng mọi người? Nếu hung thủ sử dụng thuật che mắt thì chứng minh hắn không muốn đầu mối thuốc mê bị bại lộ. Hắn không muốn để bại lộ là vì hắn muốn sử dụng thêm lần nữa, cho nên chắc chắn thuốc còn nằm trong phòng hung thủ. Thế sao anh tìm không ra?

Không lẽ Amanda Willy với Nicole Chez hợp sức giết Ricky Reward?

Vì để làm rõ vấn đề, Trì Trừng ghé phòng Nicole Chez trước.

Khác với sự đơn giản ở phòng Shanny Fox, ở chỗ Nicole Chez, Trì Trừng thấy rất nhiều đồ trang điểm và nước hoa. Anh mở từng lọ ra để kiểm tra nhưng chẳng có thu hoạch gì.

Trì Trừng cẩn thận rà soát từng góc một trong phòng Nicole Chez nhưng kết quả chả khác trước là bao.

Phòng Nicole Chez không có thuốc mê. Giờ chỉ còn mỗi phòng của Amanda Willy là anh chưa kiểm tra thôi. Chẳng lẽ, Amanda Willy mới là hung thủ giết Ricky Reward?

Trì Trừng mang theo nghi ngờ chuẩn bị bước ra khỏi phòng Nicole Chez. Nhưng cũng chính vào lúc đó, anh nhớ ra một khía cạnh khác, đột ngột xông vào WC phòng cô ta.

Đứng ở cửa nhà vệ sinh, Trì Trừng khó tin nhìn chằm chằm bồn cầu.

Đúng vậy! Thứ ở bồn cầu trong phòng Nicole Chez đã hấp dẫn Trì Trừng. Anh có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ thấy màn này.

Bởi vì cái nắp bồn cầu này nhấc được lên.

Trì Trừng khiếp sợ há to miệng, trái tim đập thình thịch mãnh liệt.

“Ôi Chúa ơi!”

Trì Trừng kinh ngạc vô cùng.

“Sao có thể chứ!”

Bởi vì kích động mà Trì Trừng vò loạn tóc mình.

Trì Trừng bắt đầu hồi tưởng lại tất cả các chi tiết từ lúc mình đặt chân vào lâu đài cổ đến giờ. Mọi thứ như một màn lội ngược dòng trong phim điện ảnh, trở lại từ ánh mắt đầu tiên lúc gặp Nicole Chez. Sau đó, anh bắt đầu tua chậm lại gấp tám.

Thả chậm tốc độ, chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất, cuối cùng anh cũng thông suốt mọi chuyện.

Cuối cùng Trì Trừng cũng đã biết người vô tội là ai rồi!

Hóa ra anh đã sai ngay từ lúc bắt đầu! Sai quá đà, sai đến nát bét!

Giờ thì anh hiểu tại sao mình nhìn không ra ai là người vô tội trong ba người Max Copeland, Amanda Willy và Peter Bryant rồi. Bởi vì người vô tội đâu nằm trong số đó.

Ai có thể ngờ được, vị khách cuối cùng của lâu đài cổ, người bỏ mạng đầu tiên – Ricky Reward lại là người vô tội chứ!

Nhưng đấy không phải toàn bộ chuyện ngoài ý muốn khiến Trì Trừng khiếp sợ. Cái làm anh xúc động hơn cả là bản thân đã tìm được hung thủ giết Ricky Reward.

Lại một lần nữa, anh thấy được khung cảnh Ricky Reward ngồi ngay ngắn trước bàn viết cái gì đó trước khi chết. Ánh đèn hắt vào khuôn mặt dịu dàng của hắn, nét bút hắn như nhảy múa trên từng trang giấy.

Đấy là điệu múa của riêng mình Ricky Reward. Giây phút này, anh đã thấy rõ nội dung hắn viết trong lá thư.

Đó là một bức di thư, một bức thư chào tạm biệt. Bởi vì không lâu sau đó, Ricky Reward sẽ tự giết bản thân.

Đêm đến, yên lặng như một người đẹp ngủ say, khiến người ta không nỡ đánh thức “cô ấy” khỏi giấc mơ đẹp.

Có người gõ cửa phòng Ricky Reward.