Edit: Cải Trắng
[ Q2 ] Chương 15: Chân tướng (1)
" Đừng nhúc nhích. "
Chúc An Sinh cố làm ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, cô thật sự ngừng động tác trong tay lại. Ngoại trừ sự cử động của cổ họng ra thì cô không có thêm một hành động nào khác.
Chúc An Sinh cũng không hề quay đầu lại nhìn, cô biết người đang cưỡng chế cô là Mã Tân Văn. Cô có thể cảm nhận được sau cổ mình truyền tới cái đau như bị kim chích, đó là vì dao găm quá sắc nên vô ý tạo ra một vết thương.
Mã Tân Văn vô cùng hài lòng với sự phối hợp của Chúc An Sinh. Hắn cẩn thận lấy đi điện thoại trong tay cô, ngay lập tức ngắt kết nối cuộc gọi với Trì Trừng.
" Thật lợi hại. "
Sau khi ngắt điện thoại, Mã Tân Văn lập tức khóa luôn màn hình lại, sau đó vươn tay ra để điện thoại ngang với tầm mặt cô, coi nó như gương mà soi mặt cô.
" Ngày hôm qua nghe Trì Trừng khen ngợi suy luận của cô, tôi còn tưởng cô là khắc tinh lớn nhất của tôi, chỉ dựa vào một cái hình xăm trên thi thể vô danh mà đoán được, thật lợi hại. "
" Cảm ơn đã khen ngợi. "
Chúc An Sinh nhìn thẳng vào điện thoại mà mỉm cười đáp lại Mã Tân Văn.
" Cô không sợ chút nào sao? Tôi hiện tại chỉ cần hơi dùng sức, máu của cô sẽ cứ thế mà trào ra, cô đã gặp qua người nào bị cắt đứt động mạch cổ, máu tươi phun trào chưa? "
Mã Tân Văn nói, trong khi đó còn để lộ ra một chút biểu tình, như là hắn hồi tưởng về một quang cảnh gì đó rất xinh đẹp.
" Đây là mục đích của anh sao? Chứng kiến một người vô tội quằn quại đau khổ? Thấy bộ dáng sợ hãi của nạn nhân anh liền cảm thấy thỏa mãn sao? Anh quả nhiên là rất đáng thương. "
Mã Tân Văn nhìn chăm chú vào gương mặt Chúc An Sinh thông qua màn hình điện thoại. Nhan sắc tuyệt mỹ của Chúc An Sinh, đáy mắt cô hiện lên vẻ lạnh nhạt khinh thường, nhưng đối với vẻ mặt khinh thường của cô, không hiểu sao hắn có cảm giác si mê thật quỷ dị.
" Cô thật sự là một người đặc biệt, đáng tiếc, thời gian chúng ta ở chung không nhiều. "
" Cô biết không? Những suy luận của cô làm tôi vô cùng sợ hãi. Chỉ một hình xăm mà cô có thể tìm được danh tính của thi thể, tôi rất sợ hãi nếu cô bắt được tôi, cho nên tôi mới tìm tới đây để giết người diệt khẩu. Mà không ngờ, hóa ra người phát hiện ra chân tướng lại là Trì Trừng, cô và hắn đúng là quái vật mà, tôi thua cũng không có gì không phục cả. Nhưng tôi đúng là rất may mắn khi lúc này có thể tự tay chấm dứt cuộc sống của một cô gái xinh đẹp. "
" Cảm ơn cô. "
Mọi thứ đều kết thúc sao? Chúc An Sinh có chút không cam lòng, rõ ràng mới đây cô được thực hiện ước mơ của mình, mà giờ cô phải kết thúc tất cả sao? Cô sẽ phải chết ở trong tay một tên sát nhân biến thái sao?
Tuyệt đối không! Cho dù chết, cô vẫn muốn làm chủ sinh mệnh của mình.
Chúc An Sinh dường như đã quyết định tất cả, nhưng trên mặt cô vẫn ra vẻ thản nhiên.
Nhưng có thể là ý trời, đúng lúc này, Trì Trừng một lần nữa gọi điện thoại tới. Màn hình di động sáng lên, cô còn cảm thấy dường như chuông điện thoại đã phá tan sự yên ắng của đêm khuya.
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, quả thực Mã Tân Văn có hơi hoảng loạn, chớp lấy thời cơ này, không chút do dự, cô thúc khủy tay đánh ngược trở lại.
Mã Tân Văn bị đau liền lảo đảo lui về sau mấy bước, Chúc An Sinh xoay người, theo quán tính mà đánh về phía trước, một tia rét lạnh xẹt qua.
Như là đã luyện qua động tác này tới trăm lần, bản năng sinh tồn như trỗi dậy, thúc giục cô làm ra những động tác hoàn mỹ.
Qua chiêu vừa rồi có thể thấy rõ, Chúc An Sinh chỉ thực hiện một động tác đã thoát khỏi sự khống chế của Mã Tân Văn. Mã Tân Văn vì cái thúc khuỷu tay bất ngờ của cô mà lảo đảo ngã về sau. Nhân lúc hắn vẫn còn chưa hoàn hồn thì Chúc An Sinh đã nắm được lấy lưỡi dao của hắn, giây tiếp theo chỉ thấy Chúc An Sinh xoay người, lúc đó cả hắn và cô đều ngã xuống.
Sự việc xảy ra trong nháy mắt, dù thế nhưng nó lại quyết định được sự sống còn.
Chúc An Sinh chậm rãi đứng dậy, còn Mã Tân Văn, cũng không biết vì sao con dao vốn hắn đang cầm ở tay phải lúc này lại đang cắm trên ngực mình.
Mã Tân Văn có chút khó khăn nhìn qua con dao đang cắm trên ngực mình, tay hắn từ đầu tới cuối không hề rời khỏi con dao, vậy sao hiện tại con dao lại đang cắm trên ngực hắn?
Hắn hấp hối, lúc này hắn nhịn không được bật ra nụ cười yếu ớt, quả nhiên là hắn thua. Còn thua một cách triệt để. Hắn có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim đang dần dần yếu đi.
Mã Tân Văn chết, nhưng khi chết hắn lại cười. Không chỉ cười nhạo chính bản thân mình, mà trong một giây cuối cùng, hắn nhìn ra được trên cổ Chúc An Sinh có vệt đỏ tươi.
Chúc An Sinh đứng dậy không được bao lâu liền khụy xuống, trên cổ cô, máu vẫn không ngừng chảy ra ngoài, máu cô chảy xuống, chảy xuống cả mặt đất, dần dần loang thành một vũng máu trông còn khiếp đảm hơn của Mã Tân Văn. Nhưng bỗng trong thời khắc này cô lại cảm thấy vui vẻ.
Ông trời đối xử với cô không tệ, còn mở cho cô một con đường sống.
Chúc An Sinh lúc này tuy rằng mất máu nhiều nhưng có thể nhận ra cô không bị vỡ động mạch cổ. Cô nhanh chóng tìm được miệng vết thương trên cổ mình, cô dùng tay phải ngăn chặn vết thương đó, cô để tay phía trên, cách vết thương khoảng 1cm, ngăn không cho máu chảy ra ngoài.
Xem ra sự việc đúng như suy đoán của cô, cô bị cắt vỡ tĩnh mạch, dùng tay phải để bịt vết thương lại quả nhiên tốc độ máu chảy đã chậm đi.
Chúc An Sinh cảm thấy may mắn vì mình không bỏ mạng ở đây, nhưng giờ tình huống của cô cũng vô cùng nguy hiểm, cô cố hết sức cầm lấy điện thoại di động của mình, gọi tới cho Trì Trừng.
" An Sinh? An Sinh? "
Giờ phút này màn đêm lại khôi phục vẻ yên tĩnh, cho dù Chúc An Sinh không mở loa ngoài cũng có thể nghe được sự nôn nóng trong giọng anh rất rõ ràng. Nhưng cô không thể mở miệng nói thành lời, cô cần nằm xuống để ngăn không cho mình tiếp tục mất máu, may mắn duy nhất bây giờ của Chúc An Sinh chính bên tay trái cô có một hòn đá nhỏ, cô liền dùng hòn đá nhỏ này gõ gõ xuống mặt đất tạo mật mã Morse cho anh.
" SOS, bệnh viện, nhà. "
Trì Trừng cũng không hề tốn sức để phá được mật mã Morse cô để lại, tựa như trong nháy mắt anh liền hiểu được mật mã của Chúc An Sinh, anh gọi 120, mà gọi xong lại thấy không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Phương Trọng Bình.
Cùng Phương Trọng Bình nói chuyện một lúc thì Trì Trừng mới biết được, hóa ra tiểu khu chỗ cô đang ở ngay bên cạnh nhà cô ấy là một bệnh viện tư, ngay lúc đó ông liền liên hệ với bên bệnh viện tư đấy.
Vài phút sau, cô có thể nghe thấy được tiếng còi xe cấp cứu, Chúc An Sinh bỗng nhiên nở nụ cười. Lúc đó cô gọi điện cho Trì Trừng đúng là số mệnh an bài, rốt cuộc, cô thắng rồi!
***
Một ngày sau, cô đang nằm trên giường bệnh xem phim [ CSI: Florida ], cổ cô phải khâu tới bảy mũi, bác sĩ điều trị cho cô còn khen ngợi cô nữa, nếu lúc đấy cô không nhanh trí cầm máu thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sinh mạng.
Tới bây giờ thì cũng không còn gì ảnh hưởng tới cô nữa rồi, nhưng Phương Trọng Bình vẫn căn dặn bác sĩ băng bó cẩn thận phần cổ của cô. Chúc An Sinh biết lần này cô thật sự đã khiến ông lo lắng nên cô cũng không phản đối ý của ông, tất cả đều để mặc ông sắp xếp.
Sau đó Chúc An Sinh được đẩy tới phòng bệnh.
Trong lúc nằm dưỡng thương Phương Trọng Bình lúc nào cũng tới chăm sóc cô, Chúc An Sinh vẫn luôn an phận ngoan ngoãn nghe lời, một phần cô cũng sợ ông vì sự việc lần này mà cấm luôn cô tới làm việc ở viện nghiên cứu của Trì Trừng. Nhưng may mắn thay, chắc là do ông quá lo lắng cho Chúc An Sinh nên nhất thời quên luôn cả việc đó, Chúc An Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đáng tiếc là Chúc An Sinh không biết, chút tâm tư này của cô đã sớm bị ông nhìn thấu, chỉ là Phương Trọng Bình hiểu rõ, con gái nuôi của ông đã trưởng thành rồi, cô không còn là một cô gái nhỏ luôn luôn ỷ lại nữa. Cô đã trưởng thành rất nhiều, trở nên ưu tú hơn, cũng dũng cảm hơn rồi.
Ở lại bệnh viện chăm sóc cho Chúc An Sinh cả đêm, tới sáng ngày hôm sau cô liền bảo ông trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Bị thương ở cổ, bị băng bó nên Chúc An Sinh không thể nói chuyện như bình thường được, cô chỉ có thể viết lên giấy thôi, cô phải viết rồi còn nhấn mạnh mấy dấu chấm than cuối câu mới có thể bảo ông về nhà nghỉ ngơi.
Sau đó Chúc An Sinh lại nằm trên giường bệnh tiếp tục xem [ CSI ], mãi cho tới khi Trì Trừng tới mới phân tán được sự chú ý của cô.
" Xem ra cũng không tệ lắm. "
Trì Trừng mỉm cười đi tới, hôm nay anh mặc một thân tây trang được thiết kế riêng đặc biệt tinh xảo, trong tay còn cầm một bó hoa sao. Hiển nhiên đây là quà tới thăm cô, chỉ là cô còn chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp này thì bị lời " thăm hỏi " của anh làm mất hết cả hứng.
Chúc An Sinh không biết hiện tại bộ dáng của cô trông như thế nào, nhưng cũng may cô có kinh nghiệm từ buổi phỏng vấn với anh, biết anh chỉ đang nói nhảm thôi nên không thèm so đo. Đáng tiếc hiện tại cô không thể mở miệng nói chuyện được, nếu có thể thì chắc chắn cô sẽ cãi lại.
Trì Trừng đi tới bên cạnh giường bệnh của Chúc An Sinh, trao bó hoa sao đó vào tay cô, hình như anh không ý thức được vừa nãy mình nói sai rồi.
" Thật xin lỗi. " Trì Trừng trong chốc lát thu hồi vẻ tươi cười, lộ ra tâm trạng áy náy.
Anh hôm nay không mang kính, Chúc An Sinh có thể thấy rõ được đôi mắt trong veo kia, Trì Trừng giờ trông thật giống một cậu bé đang nhận lỗi về sai lầm của mình.
< Có ý gì vậy? >
Chúc An Sinh không hiểu được ý của anh, cô liền lấy bút viết ra giấy câu hỏi của mình.
" Mã Tân Văn đi tìm cô là bởi vì tối hôm đó sau khi cô đi tôi đã đem suy luận của cô nói với hắn, lúc đó tôi còn chưa biết hắn là hung thủ nên mới khiến cô bị thương nặng thế này, việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. "
< Thì ra là thế. >
Chúc An Sinh bỗng chốc nhận ra gật gật đầu, cô biết cô lúc này có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh nhưng nhìn thấy vẻ mặt áy náy của anh cô quả thật không làm được.
< Tôi muốn được tăng tiền lương, số tiền cược ban đầu tăng lên gấp đôi. >
Chúc An Sinh lập tức viết điều kiện với anh, lần trước anh dám lợi dụng tính hiếu kỳ của cô mà hôi của thì lần này cô phải đòi lại cho bằng được.
" Thành giao. "
Thấy Trì Trừng thoải mái đáp ứng điều kiện của mình làm cô thấy hơi nghi ngờ, đây là cái người mà suốt ngày tính toán chi li rồi bảo mình nghèo mấy ngày trước sao? Cô có chút hối hận khi không nhân cơ hội này kiếm lời thêm chút nữa. Nhưng mà Chúc An Sinh không biết, Trì Trừng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu anh còn lo lắng rằng sau khi khỏi bệnh cô sẽ lại sinh ra bóng ma tâm lý trong công việc.
Chúc An Sinh quả nhiên không làm Trì Trừng thất vọng. Cô là người con gái kiên cường, dũng cảm nhất mà anh từng gặp. Trì Trừng bỗng nhiên nghĩ rằng cô chính là người được định sẽ phải đi theo con đường này.
" Hiện tại vụ án đã kết thúc, ngày mai tôi phải quay trở lại Mỹ. Cô cứ yên tâm ở đây dưỡng thương cho tốt đi, tôi sẽ coi như đây là cấp giấy nghỉ phép cho cô, chờ cô khỏi rồi thì tôi sẽ về đưa cô đi. "
< Anh về gấp như vậy sao? >
" Viện nghiên cứu bên kia vừa nhận một vụ án mới, tôi cần trở về để xem. "
" Đúng rồi, còn có một việc nữa muốn nói cho cô, bọn tôi đã liên hệ với người nhà Giang Tuyết rồi, đã có người tới nhận thi thể Giang Tuyết, cô có thể yên tâm rồi. "
Nghe được lời Trì Trừng nói, đáng lẽ cô phải cao hứng vì suy luận của mình chính xác rồi. Nhưng không hiểu sao, giờ cô cao hứng không nổi.
< Nói một chút cho tôi nghe về Mã Tân Văn đi, sao hắn lại làm việc này? Tôi muốn biết chân tướng. >
Trì Trừng biết cô rất quan tâm tới vụ án nên anh đã chuẩn bị tinh thần kiên nhẫn ngồi kể lại cho cô nghe. Không ngờ chỉ mới nói câu đầu tiên anh đã khiến Chúc An Sinh nổi hết cả da gà.
" Thật ra, Mã Tân Văn không phải là Mã Tân Văn. "