Chứng Kiến Thần Thám

Chương 113: Quanh co




Edit: Cải Trắng

“ Nạn nhân thứ tư mới được phát hiện vào sáng hôm nay, sao truyền thông lại biết chuyện này? ” Chúc An Sinh đưa ra vấn đề: “ Có cảnh sát trong cục tiết lộ chuyện này ra ngoài sao? ”

Sắc mặt Trì Trừng trở nên nghiêm trọng. Có điều, suy nghĩ hiện tại của anh và Chúc An Sinh không giống nhau.

“ An Sinh, anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến. ”

Trì Trừng dứt lời liền dùng khăn giấy lau miệng. Trong khi Chúc An Sinh còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng dậy rời khỏi quán ăn.

Chúc An Sinh nhanh chóng quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, ở bên ngoài, Trì Trừng đã đứng ra ven đường để vẫy taxi.

Vừa ngồi vào xe xong, Trì Trừng nhận được cuộc gọi từ Chúc An Sinh. Anh nhìn thoáng qua màn hình đang hiển thị cuộc gọi rồi lập tức tắt máy, sau đó, anh báo với tài xế địa chỉ cần đến.

Nhận được địa chỉ cần đến, tài xế taxi khởi động xe. Rồi bỗng nhiên tài xế bắt gặp được một chút gì đó kỳ quái tới từ vị khách này, nhìn sắc mặt của Trì Trừng thôi tài xế đã đoán nhất định trong lòng anh có tâm sự.

Tài xế cảm thấy có thể Trì Trừng gặp chuyện gì đấy khó khăn nên ông mở chút nhạc trên xe lên cho anh thư giãn. Nhưng trong lúc ông đang điều chỉnh radio trên xe thì có lướt qua một kênh đang phát sóng talk show liên quan tới Vlad Borman, họ trò chuyện bằng tiếng Anh, vì thế anh bảo tài xế dừng lại ở kênh đó để nghe.

Lúc Trì Trừng và tài xế chọn được chương trình này thì nó cũng đang dần đi vào hồi kết. Sau khi nghe xong chương trình đó, tài xế taxi còn cảm thán một câu: “ Thật là đáng sợ, không nghĩ tới ở nước Áo của chúng tôi lại có tên hung thủ giết người hàng loạt ma quỷ như thế này. ”

Trì Trừng chú ý tới câu nói của tài xế, vì vậy anh chủ động bắt chuyện: “ Ông cảm thấy người này rất đáng sợ sao? ”

“ Đương nhiên là đáng sợ rồi. Tính thêm cả người bị hại vào 20 năm trước thì Vlad Borman đã giết năm mạng người rồi. ”

“ Nhưng hiện tại cảnh sát vẫn chưa bắt được hắn, họ chưa tìm ra được bằng chứng xác thực dùng để chứng minh hắn là hung thủ. Sao ông lại có thể chắc chắn hắn là kẻ giết người chứ? ”

“ Vừa rồi trên chương trình người MC đã nhắc qua rồi đấy, nạn nhân bị sát hại vào 20 năm trước cũng bị siết chết giống hệt như những nạn nhân bị sát hại trong thời gian này. Hơn nữa, khi nào xuất hiện người bị hại thì Vlad Borman đi qua thành phố đó, chẳng lẽ những việc này đều là trùng hợp sao? ”

Tài xế nói một cách vô cùng nghiêm túc, ông đang thể hiện rằng ý kiến của mình và Trì Trừng lúc này là không giống nhau. Trì Trừng nghe vậy thì chỉ cười mà không nói. Anh không biểu hiện gì là ủng hộ với suy nghĩ của người tài xế vì anh không thể nào thuyết phục phần lớn người trên toàn thế giới chỉ bằng suy nghĩ này.

Đương nhiên Trì Trừng có nghi ngờ Vlad Borman, nhưng anh hiểu việc nghi ngờ và chắc chắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ít nhất là trước khi tìm được nhiều chứng cứ hơn, anh vẫn giữ khả năng Vlad Borman là người vô tội.

Tài xế đưa Trì Trừng tới dưới nhà Heidi. Anh hào phóng gửi cho tài xế chút tiền boa, cứ xem như anh đang cảm ơn việc tài xế đã nói chuyện phiếm với mình suốt quãng đường.

Một lần nữa Trì Trừng xuất hiện trước cửa nhà Heidi. Lúc này, tâm trạng anh khác hoàn toàn so với lần đầu tiên đặt chân tới đây. Do dự mất một lúc, cuối cùng anh cũng gõ cửa.

Không bao lâu sau thì Anna đi ra mở cửa, nhìn thấy người tới là Trì Trừng, cô ấy hết sức ngạc nhiên, cười hỏi: “ Sao hôm nay chỉ có một người tới đây thế? An Sinh đâu rồi? ”

“ An Sinh còn chuyện cần phải làm, lần này tôi tới đây là muốn ôn chút chuyện với cô. ”

Anna phì cười thành tiếng, nhưng Trì Trừng có thể cảm nhận được đằng sau tiếng cười đó là sự hoảng hốt.

“ Không để tôi đi vào nhà ngồi sao? ” Trì Trừng chủ động hỏi, nhờ thế mà Anna mới nhớ ra là hai người còn đang đứng ở ngoài cửa. Anna nghiêng người sang một bên để Trì Trừng đi vào trong.

“ Doris đi học rồi sao? ”

Trì Trừng quan sát quanh nhà, anh cảm thấy trong nhà giờ hơi trống trải. Anh không muốn để Doris nghe thấy cuộc trò chuyện giữa anh và Anna, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh không để Chúc An Sinh đi cùng mình. Đây là một lần ôn chuyện cũ giữa anh và Anna.

“ Đúng rồi, sao một mình anh lại đi tới đây? Vụ án có tiến triển mới rồi? ” Anna hỏi vào chủ đề một cách rất tự nhiên, giống như là cô không hiểu tại sao một mình Trì Trừng lại đi tới đây.

“ Anna, không lẽ cô không biết vụ án tiến triển như thế nào sao? Ngày hôm nay vụ án đó đã trở thành chuyện mà người dân nước Áo quan tâm nhất, chẳng lẽ cô không biết chút gì sao? ”

Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Anna cứng đờ, cô nhìn Trì Trừng nhưng lại không nói được câu gì.

“ Anna, tôi không muốn truy cứu cô về việc người cô cài vào trong cục cảnh sát là ai, nhưng tôi hy vọng cô có thể để người đó từ chức. Người đó sao chép tài liệu về vụ án rồi gửi cho cô, điều này tôi không để bụng, nhưng việc cậu ta tiết lộ người đang bị tình nghi ra bên ngoài là làm trái với chức nghiệp của một người cảnh sát. Hơn nữa, người đang bị tình nghi còn chưa chắc đã là hung thủ. ”

“ Thế nên hôm nay anh tới đây là để chất vấn tôi sao? ” Anna hỏi với giọng mất kiên nhẫn.

Trì Trừng nhìn Anna đầy vẻ kinh ngạc. Ngay lúc này, anh cảm thấy Anna là một người hoàn toàn xa lạ.

“ Anna, còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, cô là một người có tinh thần chính nghĩa rất cao. Tôi có thể hiếu được tâm trạng của cô, cô muốn nhanh chóng bắt được hung thủ, nhưng sao cô lại đi tiết lộ một sự việc chưa chắc chắn với giới truyền thông chứ? Chẳng lẽ cô không biết sức ép của giới truyền thông lớn như thế nào sao? Nhỡ đâu có khả năng, trong vụ việc này Vlad Borman là người vô tội thì sao? Hành động của cô bây giờ là đang đẩy người khác tới vách đá đấy. ”

“ Tôi không quan tâm! ” Anna nhìn thẳng vào mắt Trì Trừng, trong mắt cô ấy chẳng có chút sợ hãi nào: “ Cứ cho là giờ anh ta vô tội đi, nhưng 20 năm trước anh ta cũng chưa nhận được hình phạt thích đáng. ”

Anna nói, cô cũng từng bước tiến tới gần Trì Trừng hơn. Sau đó, cô vươn tay ra chạm vào phần tim anh, lúc đó trái tim cũng nhảy lên thình thịch tựa như có lửa đốt vậy.

“ Trì Trừng, anh nên nhìn thẳng vào lương tâm của mình đi. Anh nói được đường hoàng như thế, nhưng anh thử hỏi chính mình xem, trong lòng anh, Vlad Borman có thực sự vô tội không? ”

Trì Trừng nhìn khuôn mặt của Anna. Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy tràn ngập sự tức giận, nhìn vào, Trì Trừng lại chỉ cảm nhận được vẻ đau lòng.

“ Cô biết tôi có thể giúp cô, cô biết tôi sẽ không từ bỏ việc truy tìm hung thủ, nhưng tại sao cô không tin được việc tôi có thể xét xử hung thủ? ”

“ Xét xử? ” Nhìn bộ dáng Anna lúc này như thể vừa nghe được một câu chuyện hài hước nhất thế giới: “ Anh nói tới việc giúp tôi phẫu thuật thẩm mỹ à? Hay là nói tới việc Vlad Borman chỉ bị tù 10 năm vì giết người? ”

Trong nháy mắt, Trì Trừng ngây người ra.

“ Ha ha, Trì Trừng, anh không cảm thấy buồn cười sao? Đây là ý nghĩ mà anh đang theo đuổi đấy. ”

“ Anh thử nhìn xem giờ tôi có xinh đẹp không? Tôi xinh đẹp tới mức có thể làm cho cả đàn ông lẫn phụ nữ đều yêu mình, mà đây chính là thứ mà ban đầu tôi luôn theo đuổi. ”

Anna tươi cười xán lạn. Nụ cười của cô ấy lúc này có thể làm cho cả thế giới chìm vào sự ảm đạm, thứ không hoàn hảo duy nhất chính là giọt nước mắt xẹt ngang qua gò má cô.

Trì Trừng nhìn những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống mặt đất, chúng cứ rơi chồng chéo lên cả nhau, cứ thế mà kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của một giọt nước mắt.

“ Cho nên cô… ” Trì Trừng nhìn Anna, đột nhiên anh nhớ tới cảnh tượng Anna nằm một mình trong bệnh viện. Lúc này, Trì Trừng mới phát hiện ra, khuôn mặt Anna sau khi phẫu thuật xong chỉ cần cười một cái thôi đã là một chiếc mặt nạ tinh xảo, hoàn hảo.

Trì Trừng mãi mãi không biết, sự tận tụy của các bác sĩ và y tá trong bệnh viện khi đó đều vô dụng. Bọn họ bỏ đi hết những món đồ có thể phản quang trong phòng bệnh nhưng lại quên rằng Anna có thể thấy được bộ dạng của mình ở gương trong nhà vệ sinh.

“ Trì Trừng, anh cảm thấy ai trên thế giới này cũng có thể giống như anh sao? Cứ như là thánh nhân vậy, theo đuổi cái chính nghĩa và chân lý mà anh muốn. ”

“ Anh đáng lẽ phải sớm hiểu được, thật ra, anh mới là người ngốc ngếch, ngây thơ nhất trên thế giới này. ”

Bỗng nhiên Trì Trừng cảm thấy rất rối bời, anh muốn rời khỏi nơi này. Có điều, khi anh chuẩn bị mở cửa rời khỏi đây thì Anna gọi giật anh lại.

“ Trì Trừng, tôi thật sự rất vui khi được làm bạn với anh. ”

Trì Trừng dừng bước lại, quay sang nhìn Anna. Lúc này Anna đang đứng trước khung cửa sổ gần đấy, ánh mặt trời bên ngoài đang hắt lên người cô, nó khiến cho cả người cô giờ phút này cũng tỏa ra vầng hào quang màu vàng kim ấm áp, nó làm Trì Trừng thấy chói mắt, khiến anh không nhìn rõ được khuôn mặt Anna.

Ngay lúc đó, dường như Trì Trừng lại nhìn thấy hình bóng cô gái lúc trước đã cứu mình khỏi nguy hiểm.

Lúc này, Trì Trừng có thể vui vẻ cùng cô chào hỏi một tiếng.

Rất vui khi được quen biết cô.

**

Nghe Aidan nói Trì Trừng đã quay về, Chúc An Sinh lập tức chạy ra khỏi phòng thí nghiệm để gặp anh. Tận mắt nhìn thấy Trì Trừng nguyên vẹn trở về, không thiếu mất một cánh tay hay cái chân nào Chúc An Sinh mới thả lỏng tinh thần. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã phát hiện ra vấn đề khác, tâm trạng Trì Trừng giờ có chút không ổn.

“ Trì Trừng, vừa nãy anh đi đâu thế? ” Chúc An Sinh hỏi, nhưng có vẻ Trì Trừng không muốn trả lời vấn đề này. Anh im lặng nhìn cô một cách chăm chú, sau đó, anh gắt gao ôm chặt lấy Chúc An Sinh.

Chúc An Sinh ngây người ra. Sau đó, cô cảm nhận được Trì Trừng đang cần sự an ủi nên cô cũng ôm lấy anh.

“ Anh làm sao thế? ” Chúc An Sinh cười, hỏi.

“ An Sinh, anh không xứng làm một người bạn tốt, đúng không? ” Trì Trừng nói, giọng anh mang theo chút ảo não. Giờ đây anh cảm thấy rất tự trách, thế mà anh không chú ý tới một điều, Anna chưa từng bước ra khỏi bóng ma cách đây năm năm trước.

Mà điều khiến Trì Trừng không cách nào tha thứ cho bản thân nhất là anh lại chạy tới chất vấn Anna.

“ Tại sao anh lại nói như vậy? ”

Chúc An Sinh buông Trì Trừng ra. Rốt cuộc anh đã làm cái gì? Chỉ là, Trì Trừng không muốn nói thêm về cuộc trò chuyện khi nãy giữa anh và Anna.

“ Anh đúng là người hay làm người khác mất hứng. Thôi vậy, anh không muốn nói cũng không sao, em có tin tốt muốn báo với anh đây. ”

Chúc An Sinh không quên mất việc quan trọng.

“ Tin tốt gì? ”

“ Việc so sánh chất liệu của sợi đỏ đã có, quả nhiên nó cùng chất liệu làm ra cái khăn quàng cổ ấy. Tuy kết quả này không đủ để chúng ta buộc tội được Vlad Borman, nhưng nhờ nó mà chúng ta đã xin được lệnh bắt giữ hắn. ”

Nghe Chúc An Sinh nói đã xin được lệnh bắt giữ, tâm trạng Trì Trừng tốt hơn một chút. Giờ phút này, hy vọng tìm được càng nhiều chứng cứ hơn trong anh bùng lên mãnh liệt.

Vì thế, Chúc An Sinh và Trì Trừng đi theo mấy người cảnh sát khác tới nhà Vlad Borman. Điều khiến bọn họ kinh ngạc là Vlad Borman không có nhà, chỉ có một đám phóng viên chầu chực dưới nhà hắn ngênh đón bọn họ thôi.

“ Mấy tay phóng viên này đúng là đáng sợ, họ có thể ép cho Vlad Borman có nhà mà không thể về. ” Lúc Trì Trừng và Chúc An Sinh đi vào nhà Vlad, cô đã nói một câu như thế.

“ An Sinh, chúng ta chia nhau ra hành động đi. ” Trì Trừng dường như không nghe thấy những gì Chúc An Sinh nói khi nãy, giờ đây tâm tư của anh đã đặt cả vào việc lục soát nhà.

Chúc An Sinh cứ cảm thấy Trì Trừng có chỗ nào đấy không đúng lắm, có điều cô cũng không chạy đi hỏi Trì Trừng. Cô tin nếu như Trì Trừng muốn nói thì một ngày nào đó anh sẽ tự nói cho cô biết.

Sau đó, hai người chia nhau ra hành động. Chúc An Sinh kiểm tra ở phòng khách còn Trì Trừng thì đi vào phòng ngủ của Vlad Borman.

Mười phút sau, hai người gặp lại nhau ở trong phòng sách của Vlad Borman.

“ Có phát hiện gì không? ” Trì Trừng là người hỏi trước.

“ Tất cả mọi thứ đều bình thường, bên anh thì sao? ”

Trì Trừng lắc đầu. Cả hai người đều không tìm được bất cứ thứ gì ở hai phòng đó, nhưng họ không nhụt chí, họ tiếp tục cùng nhau kiểm tra phòng sách.

Lại thêm năm phút đồng hồ nữa trôi qua, thiếu chút nữa thì Chúc An Sinh lại nghi ngờ suy đoán của bản thân. Hai người đã tìm lâu như thế rồi mà chẳng tìm được chút manh mối nào. Nhưng, ngay vào lúc này, Chúc An Sinh lại nghe thấy Trì Trừng kêu lên.

“ An Sinh, em mau tới đây xem này. ”

Chúc An Sinh lập tức đi qua, đi gần tới nơi cô mới nhìn rõ được vật đấy. Trong tay Trì Trừng là một tập tài liệu. Có điều tập tài liệu này không phải vật quan trọng mà anh muốn cho Chúc An Sinh xem. Sau đó, Chúc An Sinh nhìn thấy anh lấy đồ để trong tập tài liệu ra, đưa cho cô xem hai thứ khác nhau.

“ Danh thiếp của cục cảnh sát Los Angeles và thẻ dành cho khách? ” Chúc An Sinh nhìn hai đồ vật trong tay, cảm thấy hoang mang: “ Sao trong nhà Vlad Borman lại có danh thiếp của cục cảnh sát Los Angeles và thẻ dành cho khách? ”

Trì Trừng lắc đầu, hiện tại anh không có câu trả lời cho câu hỏi Chúc An Sinh đưa ra. Mà thật ra, anh cũng có điểm nghi ngờ chưa có lời giải đáp.

Vlad Borman từng tới Los Angeles, Mỹ rồi sao? Chẳng lẽ hắn còn có buổi phỏng vấn với cục cảnh sát ở Los Angeles? Như thế thì có thể giải thích được việc tại sao trong nhà hắn lại có danh thiếp của cục cảnh sát Los Angeles và thẻ dành cho khách.

Nhưng mà đây không phải vấn đề cấp thiết mà Trì Trừng muốn biết. Điều Trì Trừng muốn biết lúc này là vì sao Vlad Borman lại đặt chân tới Los Angeles, Mỹ? Rốt cuộc hắn đã làm gì ở Los Angeles?