Chứng Kiến Thần Thám

Chương 102: Điều kinh sợ trong căn nhà nhỏ




Edit: Cải Trắng

“ Đây là da người. ”

Giọng nói của Trì Trừng không lớn nhưng đủ để làm kinh sợ cả Chúc An Sinh lẫn người dẫn đường, hai người họ sợ tới mức quên cả hô hấp. Trong nháy mắt, cả căn phòng bị bao trùm bởi bầu không khí im lặng tới đáng sợ, chỉ còn lại ánh lửa chập chờn vẫn còn đang nhảy nhót bên trong lò sưởi, ngẫu nhiên sẽ có tiếng củi đốt lách cách vang lên.

Chúc An Sinh đưa mắt nhìn cái đèn bàn, cuối cùng cô cũng nhận ra được nét hoa văn không bình thường trên đèn.

Lúc dẫn Chúc An Sinh và Trì Trừng đi vào trong này, người dẫn đường hoàn toàn không biết mục đích của hai người là gì. Có điều, hắn biết rõ thân phận của Trì Trừng, thế nên sau khi nghe anh nói chiếc đèn bàn kia được chế tác bằng vật liệu là da người thì trong lòng hắn dâng lên xúc động muốn rời khỏi đây. Nhưng mà sợ làm mình mất mặt nên hắn cố gắng khống chế hai chân mình để không chạy đi, dù thế hắn vẫn không nhịn được mà hơi nhích người về phía cửa.

Trong lúc Chúc An Sinh quan sát kỹ chiếc đèn bàn thì Trì Trừng đứng dậy đi quan sát xung quanh phòng. Cuối cùng, anh dừng chân lại trước một bức tranh được treo trong phòng.

Trì Trừng yên lặng ngắm nhìn bức tranh đó. Mắt anh vẫn luôn nhíu chặt từ đầu tới cuối, đặc biệt là khi anh nhận ra được những đường cong màu đen trong bức tranh hợp lại thành hình vẽ.

Chúc An Sinh kiểm tra xong đèn bàn thì đi tới bên cạnh Trì Trừng. Cô nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn về phía bức tranh. Nhìn chằm chằm hồi lâu thì cô phát hiện ra những đường cong màu đen này hợp lại với nhau sẽ ra hình vẽ gì, cô đưa tay bịt miệng mình lại, không cho bản thân hét lên thành tiếng. Hít sâu một hơi, cuối cùng tâm trạng Chúc An Sinh cũng tốt hơn.

“ Đây là một vật có cả hình xăm trên da người. ”

Chúc An Sinh giúp Trì Trừng nói ra những suy nghĩ trong đầu anh. Sau đó, cô đưa mắt nhìn những vật trang trí khác được bày biện trong phòng, giờ phút này, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi trong căn phòng này còn bao nhiêu đồ được làm từ da người nữa. Mà sau lưng những vật dụng được làm bằng da người này thì có bao nhiêu người vô tội bị hại đây?

Trì Trừng nhắm mắt lại, hít thở sâu một hơi. Anh biết ngay lúc này mình cần phải duy trì sự bình tĩnh, cho dù lúc này trong lòng anh đã bừng bừng lửa giận.

“ Xem ra tiếp theo đây chúng ta sẽ có rất nhiều việc. ” Trì Trừng nói với Chúc An Sinh xong thì quay ra nói tiếp với người dẫn đường: “ Làm phiền anh đi báo cảnh sát hộ tôi, để cho bọn họ đưa nhiều cảnh sát tới đây một chút, nhớ là phải trang bị tốt vũ khí chiến đấu. Người chúng ta phải đối mặt bây giờ rất có thể là một tên ác ma điên cuồng giết người lột da. ”

“ Anh đang nhắc tới bác sĩ Herdman sao? ” Người dẫn đường vẫn cảm thấy không thể tin được. Hắn nhớ là mọi người trên trấn đều rất yêu quý và kính trọng bác sĩ Herdman đấy, tất cả mọi người đều nói bác sĩ là người tốt. Một người tốt luôn hết lòng chữa bệnh cho bệnh nhân sao có thể là tên ác ma điên cuồng giết người lột da được?

Trì Trừng không trả lời câu hỏi của người dẫn đường, bởi vì anh đã gặp qua rất nhiều tên hung thủ xây dựng cho mình vẻ ngoài bình thường. Và khi đối mặt với những tên hung thủ như thế, họ cần phải có chứng cứ xác thực mang tính quyết định nhất để lột trần được lớp mặt nạ ghê tởm đó. Những người bình thường đương nhiên không thể tưởng tượng được mọi chuyện lại diễn ra như thế.

Người dẫn đường thấy Trì Trừng không nói gì nữa thì định nghe theo sự phân phó của anh, đi gọi điện báo cảnh sát. Nhưng khi hắn chuẩn bị bước ra khỏi đó thì Chúc An Sinh gọi giật hắn lại.

“ Từ từ. ”

Người dẫn đường quay đầu lại nhìn Chúc An Sinh bằng ánh mắt khó hiểu, hắn không hiểu sao cô lại gọi hắn quay lại làm gì.

“ Chúng ta không thể đi ra ngoài. Lò sưởi trong căn phòng này vẫn được bật chứng tỏ có người đang ở xung quanh đây, chúng ta cứ đơn độc hành động thì sẽ rất nguy hiểm, anh cứ đứng đây báo cảnh sát luôn đi. ”

Nghe Chúc An Sinh nói thế, Trì Trừng mới nhớ ra lò sưởi sát tường trong phòng này vẫn được đốt lửa. Vừa nãy, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt lên trên chuyện đồ vật được làm bằng da người, vì thế anh đã xem nhẹ chi tiết lò sưởi này. Cũng may là có Chúc An Sinh nhớ tới. Trì Trừng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn về phía cô.

Người dẫn đường nghe Chúc An Sinh nói thế thì lập tức dừng bước chân lại, hắn nhớ là trong mấy bộ phim kinh dị thường có cái cảnh nhân vật chính lạc đoàn sau đó bị sát hại. Hắn không muốn mình chết đi một cách ngu ngốc như vậy.

Sau đó, người dẫn đường lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát, Chúc An Sinh và Trì Trừng thì tiếp tục quan sát căn nhà này. Và trong khoảnh khắc đó, tiếng súng vang lên phá vỡ sự im lặng của rừng cây lẫn căn nhà.

Người dẫn đường kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất. Chúc An Sinh phản xạ có điều kiện, túm lấy cổ áo của Trì Trừng, hai người ngã sấp xuống mặt đất, tiện thể cô kéo anh trốn ra phía sau ghế sofa.

Tìm được chỗ nấp an toàn rồi hai người mới đưa mắt nhìn nhau, sau khi xác định đối phương không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi Chúc An Sinh đưa mắt liếc về phía cửa, nơi đó người dẫn đường đã ngã xuống, sau lưng hắn là một vũng máu. Hắn cứ nằm bất động trên vũng máu đó, không ai biết hắn sống chết ra sao.

Mắt vừa thấy tình huống như thế thì một tiếng súng nữa lại vang lên bên tai cô, cô vội vàng quay trở lại chỗ sofa để nấp. Vách tường cách đó không xa vì có súng bắn vào đã vỡ một mảng lớn.

Phải làm sao bây giờ? Người khiến Chúc An Sinh lo lắng nhất bây giờ là người dẫn đường, cô không biết hắn còn sống hay đã chết. Nhưng có một điều cô luôn chắc chắn, nếu như bây giờ hai người không cứu hắn thì sẽ ‘chết’ thật.

“ Trì Trừng, chút nữa anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên tầng hai, còn em sẽ đi cứu người, có được không? ”

Trì Trừng biết Chúc An Sinh đang muốn anh làm mồi nhử thu hút sự chú ý của hung thủ, tuy có hơi nguy hiểm nhưng đây là cách cứu người duy nhất. Anh không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng gật đầu. Anh hít sâu một hơi, có lẽ đây là tốc độ chạy nhanh nhất cả đời này mà anh đạt được, cứ thế nhắm thẳng về phía hành lang mà chạy. Ở phía cuối hành lang có hai căn phòng, mà cầu thang dẫn lên tầng hai nằm ở chính giữa hai căn phòng đó, đối diện với phòng khách.

Ngay khi Trì Trừng đặt chân lên cầu thang, thì ở phía sau lưng anh lại vang lên tiếng súng. Mà lợi dụng lúc đó, Chúc An Sinh đã xông lên đóng cửa phòng lại, nhờ vậy mà tiếng súng cũng ngừng ngay sau đó.

Tiếng súng dừng lại thì bầu không khí trong căn phòng nhỏ còn yên tĩnh hơn lúc trước. Ban đầu, Chúc An Sinh muốn nhân cơ hội này xông ra nâng người dẫn đường lên, nhưng đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó.

Vừa nãy, theo bản năng cô đã nghĩ hung thủ dừng không bắn nữa là vì cô đã đóng cửa lại, hung thủ nhìn không thấy mục tiêu nên tạm thời ngừng bắn. Có điều, giờ Chúc An Sinh nghĩ tới một khả năng khác.

Vừa rồi hung thủ đã bắn mấy phát súng? Chúc An Sinh không đưa ra được con số chính xác, nhưng cô biết số lần bóp cò của hung thủ không phải là ít. Thế nên vừa rồi hắn ngừng bắn có phải là vì băng đạn đang dùng đã hết, hắn cần phải thay một băng đạn mới không?

Suy nghĩ này vừa lướt qua thì Chúc An Sinh đã nghe thấy những tiếng súng liên tiếp vang lên. Và cô thấy được trên cánh cửa mà mình mới đóng lại đã xuất hiện mười mấy lỗ nhỏ.

Chúc An Sinh cảm thấy da đầu mình tê rần, nếu lúc nãy cô cứ liều mình xông ra cứu người dẫn đường thì có phải cô đã bị bắn cho tan xác rồi không? May mà cái tính cẩn thận này có thể cứu cô một mạng. Sau đó, Chúc An Sinh nằm rạp xuống đất, cẩn thận kéo người dẫn đường về phía mình. Kéo được người dẫn đường vào tới chân tường, Chúc An Sinh mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau đó, Chúc An Sinh khom lưng đặt người dẫn đường nằm trên lưng mình, vòng đường đi ra phía sau sofa, đi qua cánh cửa tới thẳng cầu thang dẫn lên tầng hai.

Trên hàng lang tầng hai, Trì Trừng giúp Chúc An Sinh đỡ người dẫn đường đang hôn mê trên lưng cô xuống.

Lúc này, hai người mới có thời gian kiểm tra vết thương của người dẫn đường. Vết thương nằm ở phần đùi, Trì Trừng và Chúc An Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Có vẻ như nó cũng không gây tổn thương tới động mạch, bởi vì chỗ miệng vết thương ở phần đùi không còn chảy máu nhiều như trước nữa.

“ Trì Trừng, anh giúp anh ta băng bó lại vết thương này nhé, em đi ra ngoài kiểm tra tình hình xung quanh. ”

Chúc An Sinh nói xong thì đi vào phòng đầu tiên trên tầng hai, thông qua cửa sổ phòng cô cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài. Điều khiến cô bất an chính là cô không thể phát hiện ra tung tích của hung thủ.

Có điều, đi vào căn phòng này đã giúp Chúc An Sinh tìm được một thứ vũ khí khá tốt, gậy bóng chày được đặt trên giá.

Chúc An Sinh cảm thấy cái gậy bóng chày này là bác sĩ Herdman đã nhận từ ai đó, vì trên cây gậy có ký một cái tên khác, Robert Clement. Gậy bóng chày này có vẻ như là một vật rất quý giá, càng không phải nói tới việc bác sĩ Herdman còn để nó trên giá. Tuy nhiên, vào lúc này đối với Chúc An Sinh mà nói, nó chỉ là vũ khí cứu mạng thôi.

Khi Chúc An Sinh cầm theo cây gậy bóng chày đi ra khỏi phòng thì bắt gặp cảnh tượng Trì Trừng đang dùng băng gạc băng bó vết thương cho người dẫn đường.

“ Anh tìm được băng gạc ở đâu thế? ”

“ Em quên chúng ta đang ở nhà trong nhà ai rồi sao? ” Trì Trừng cười cười, rồi anh chú ý tới gậy bóng chày mà Chúc An Sinh mang theo bên người: “Xem ra em đã tìm được đồ phòng thủ tốt, tình huống bên ngoài thế nào rồi? ”

“ Không biết, em không thấy ai bên ngoài cả. ”

Chúc An Sinh vừa mới dứt lời thì họ nghe thấy động tĩnh vọng từ dưới tầng một lên. Trong mắt cô và Trì Trừng đồng thời để lộ ra sự hoảng loạn, ngay sau đó, hai người mang theo người dẫn đường trốn đi.

Một người đàn ông trẻ tuổi nhàn nhã bước chân lên tầng hai. Cái đầu tiên hắn thấy được là vết máu của người dẫn đường lưu lại trên hành lang, ngay lập tức, khuôn mặt hắn nở một nụ cười tàn nhẫn.

Hắn nắm chặt súng trong tay rồi nâng bước đi theo vết máu tới trước cửa gian phòng nào đó.

Có vẻ như người đàn ông đó còn để ý xem có mai phục không vì sau khi đá văng cửa phòng ra, hắn không tiến vào ngay. Hắn quan sát kỹ tình huống trong phòng trước, dường như không có gì bất thường cả. Có điều, một góc quần áo trong tủ bị lộ ra không thoát được khỏi đôi mắt của hắn.

Người đó trực tiếp đi về phía tủ quần áo, vừa đi hắn vừa lên nòng súng. Làm xong tất cả mọi việc hắn mới yên tâm mở tủ quần áo ra, nhưng hắn vẫn còn sơ sẩy. Hắn không hề chú ý tới bóng người đang nhẹ nhàng trườn từ bên ngoài cửa sổ vào.

Ngay sau đó, Chúc An Sinh dồn hết sức vào một đòn tấn công, người đàn ông đó ngã xuống đất. Trì Trừng cũng đi ra từ một căn phòng khác.

“ Anh đưa người dẫn đường lên trên trấn cấp cứu đi, em sẽ ở lại đây trông coi Herdman. ”

Chúc An Sinh nói với Trì Trừng, từ giọng nói có thể nhận ra cô đang rất nôn nóng. Sau đó cô mở tủ quần áo lấy một chiếc chăn đơn ra trói Herdman lại. Anh đưa mắt nhìn Chúc An Sinh, dường như anh muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, người đưa người dẫn đường lên trên trấn cấp cứu vẫn là Trì Trừng.

Bận trói Herdman lại nên Chúc An Sinh vẫn chưa phát hiện ra súng mà hắn cầm theo đã bị Trì Trừng lặng lẽ nhặt lên sau khi hắn ngã xuống đất.

Cuối cùng, trong căn nhà nhỏ này chỉ còn lại Chúc An Sinh và Herdman. Cô đưa Herdman đã bị trói chặt xuống tầng một. Cô biết, chỉ một lúc sau thôi, Trì Trừng sẽ gọi cảnh sát tới chi viện, mà cô muốn trong khoảng thời gian chờ đợi này đi xem xét xung quanh nhà. Có điều, ý nghĩ này đã bị cô chặt đứt.

Chúc An Sinh thấy trong mấy phim điện ảnh thường người bị trói hay lợi dụng lúc người khác sơ hở để trốn thoát hoặc giết ngược lại. Cô không hy vọng mình sẽ phạm phải sai lầm cấp thấp này.

Vì thế, Chúc An Sinh ở lì dưới tầng một. Cô đưa mắt nhìn chằm chằm vào Herdman, cô tin rằng bản thân mình đã cẩn thận tới bước này rồi thì không còn sai sót gì có thể xảy ra nữa. Mãi cho tới khi, cô cảm nhận được sự lạnh băng của nòng súng khi nó chạm vào ót cô.