Chứng Hồn Đạo

Chương 110: Chương 110: Dịch Hồn




Chứng Hồn Đạo
Chương 11 0: Dịch Hồn
Dịch và biên tập: Zeroman
Nguồn: tangthuvien
Vốn Lệnh Hồ chẳng muốn bắt Tiêu Đỉnh Thiên làm gì. Bọn họ chẳng qua chỉ là những người gặp nhau trên đường, nhưng vận mệnh lại đùa giỡn bọn họ. Lúc trước chỉ là hai người xa lạ, nhưng hiện tại lại thành đối thủ không chết không thôi.
Tiêu Đỉnh Thiên vô lễ mạo phạm Nạp Lan Bạch Y, Lệnh Hồ cũng chỉ muốn hắn nói lời xin lỗi với Nạp Lan Bạch Y. Nhưng Tiêu Đỉnh Thiên lại không biết tốt xấu, chẳng những muốn khống chế mình làm nô lệ tùy tùng của hắn, mà còn muốn bắt cả Nạp Lan Bạch Y nữa!
Tuy Lệnh Hồ không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối không phải là người hiền lành. Hành động của Tiêu Đỉnh Thiên đã chạm đến nghịch lân của hắn!
Lệnh Hồ cũng biết một điều, nếu như Tiêu Đỉnh Thiên đánh bại hắn, thì kết quả của hắn và Nạp Lan Bạch Y sẽ vô cùng thê thảm.
Thật ra, Tiêu Đỉnh Thiên thực sự nghĩ rằng khi đã thua rồi, rồi dùng danh hiệu đạo tôn của Yêu Thân đạo Đông Thắng châu là có thể làm mình sợ hãi? Mình sẽ bỏ qua cho hắn? Rồi làm như không có gì đã phát sinh ư?
Đúng là chuyện vô cùng buồn cười!
Đúng vậy, chắc chắn Lệnh Hồ sẽ không giết hắn, nhưng Tiêu Đỉnh Thiên sẽ trở thành vật thí nghiệm đầu tiên cho thần thông Dịch thần của Linh Tuệ phách.
Đúng như những gì Lệnh Hồ đã mỉa mai Tiêu Đỉnh Thiên ban đầu, hắn muốn Tiêu Đỉnh Thiên trở thành tôi tớ để cho hắn tùy ý sai khiến!
Nếu như oán hận song phương đã hình thành, cho dù ngoài mặt có biến chiến tranh thành tơ lụa thì chắc chắn trong lòng vẫn còn hận thù. Mà đã như thế thì chắc chắn ngày sau không thể không có chuyện đâm ngang lẫn nhau, nếu đã như thế, không bằng trực tiếp dùng thần thông Dịch hồn khống chế đối phương đi.

Tuy nói một khi người của Yêu Thân đạo biết mình khống chế Đạo tôn của bọn hắn, tuyệt đối sẽ xảy ra xung đột khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng Lệnh Hồ là người sợ hãi sao?
Nếu như đã quyết định, chắc chắn hắn sẽ không cố kỵ điều này hoặc sợ hãi điều kia.
Những tia linh hồn màu đen quấn quanh Tiêu Đỉnh Thiên do Trung Khu phách quấn ra đã bao phủ cả thân thể của Tiêu Đỉnh Thiên lại, nhưng thật ra, nguyên thần của Tiêu Đỉnh Thiên lúc này cũng không khác gì cả, bị vô vàn tia linh hồn màu đen quấn lại tạo thành một cái kén màu đen.
Giờ phút này, trừ tư tưởng ra, không còn thứ gì thuộc về Tiêu Đỉnh Thiên nữa cả. Hắn không cách nào khống chế được thân thể của mình, ngay cả nguyên thần do linh hồn cùng Nguyên Anh hợp lại cũng thế, mặc cho người khác chém giết!
Mặc dù tư tưởng còn hoạt động, nhưng tư tưởng và thần niệm lại là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Vì nguyên thần đã bị khống chế bên trong vô vàn tia linh hồn màu đen, nên thần niệm không thể nào sử dụng được. Cho dù Tiêu Đỉnh Thiên muốn khu động tiên khí để thủ hộ nguyên thần của mình, nhưng vì không có thần niệm nên tiên khí lúc này cũng chỉ là một vật chết.
Vốn tiên khí Định Hồn bài có năng lực thủ hộ nguyên thần của chủ nhân mình, nhưng vì hàng rào do mảnh linh quang màu xanh biếc tạo thành bị tổn hao, nên nguyên thần của Tiêu Đỉnh Thiên cũng bị tổn hao theo. Cũng vì lý do này mà nguyên thần do Tiêu Đỉnh Thiên lưu lại trong tiên khí Định Hồn bài bị tổn hao nặng nề, lâm vào trạng thái không ổn định. Do đó mới bị Trung Khu phách thừa dịp, chẳng những bắt lấy Tiêu Đỉnh Thiên, mà còn bị Linh Tuệ phách trực tiếp khống chế nguyên thần của Tiêu đỉnh Thiên, làm cho hắn tạm thời mất đi liên lạc với tiên khí Định Hồn Bài. Nếu không, Lệnh Hồ sẽ không dễ dàng khống chế Tiêu Đỉnh Thiên như bây giờ được.
Cũng may tất cả mọi việc đều tiến hành thuận lợi theo những gì ba phách của Lệnh Hồ đã mưu tính, không có gì ngoài ý muốn cả.
Tuy tiên khí Định Hồn Bài vẫn huyền phù trên đỉnh đầu của Tiêu Đỉnh Thiên, nhưng linh quang do tiên khí tỏa ra lúc này lại rất nhạt, không có chút linh tính nào cả. Chỉ cần không cho thần niệm của Tiêu Đỉnh Thiên tiếp xúc với tiên khí Định Hồn Bài, Lệnh Hồ cũng không cần lo lắng tiên khí sẽ có làm gì tổn hại đến hắn.
Những tia linh hồn màu đen đã hoàn toàn bao phủ nguyên thần của Tiêu Đỉnh Thiên lại, vô số ấn ký thần kỳ hiện lên bên trên những tia linh hồn màu đen, sáng tắt liên tục.
B.ạ.n..Đ.a.n.g..Đ.ọ.c..T.r.u.y.ệ.n..T.ạ.i..W.e.b.s.i.t.e..T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Ngay lúc này có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang kéo lấy nguyên thần của Tiêu Đỉnh Thiên đang ở bên trong cái kén đen từ trong thức hải của hắn ra ngoài cơ thể.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Tuệ phách lúc này vô cùng trang nghiêm cùng ngưng trọng. Vô số đạo pháp quyết huyền ảo không ngừng được hắn đánh ra vào trong cái kén nguyên thần màu đen to lớn trước mắt này. Đủ loại ấn ký kỳ dị không ngừng sáng lên rồi tắt đi bên trên cái kén đen đó, chuyển động qua lại. Dường như cảm nhận được cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, cái kén đen đó không ngừng run lên. Mà cỗ nguyên thần trong cái kén màu đen to lớn ấy lại không ngừng phát ra ý niệm hoảng sợ van xin ra, cầu Linh Tuệ phách tha cho.
Đến giờ phút này, Tiêu Đỉnh Thiên làm gì còn dám ỷ vào thân phận của mình nữa! Tuy không rõ Lệnh Hồ rốt cuộc muốn làm gì, nhưng nguyên thần của chính mình đã bị người ta nắm giữ trong bàn tay rồi, giống như là thịt cá vậy. Chỉ cần đối phương muốn thôi, lúc nào mình cũng có thể bị hồn phi phách tán đi. Lâm vào tình cảnh nguy cơ vô vàn như thế, hỏi thử Tiêu Đỉnh Thiên còn để ý đến thân phận đạo tôn của mình mà không cầu xin buông tha sao?
Cái gì là tôn nghiêm mặt mũi bây giờ không còn trọng yếu nữa, chỉ có sinh mạng mới là quan trọng nhất!

Một khi đã chết đi, thì mấy cái tôn nghiêm mặt mũi ấy còn chỗ dùng sao?
Nhưng sắc mặt Linh Tuệ phách lại không có chút thay đổi, bàn tay nhỏ khẽ vẫy một cái, ngay lập tức nguyên thần bên trong cái kén của Tiêu Đỉnh Thiên càng run rẩy kịch liệt hơn, phảng phất như đang nhận một loại tra tấn vô cùng thống khổ vậy. Nguyên thần ở bên trong phát ra tiếng thét vô cùng chói tai.
Lúc này, cái kén đen bỗng nhiên phát sáng lên. Bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được bên trong cái kén đen có một nguyên thần đang thống khổ giãy dụa Cùng lúc đó, có trăm tia linh hồn màu đen xuyên thấu qua cái nguyên thần ấy, từ từ kéo một vật gì đó từ bên trong ra. Dưới sự giãy dụa vô lực của nguyên thần ấy, có một nguyên thần khác rất nhỏ, chỉ khoảng một phần mười cái nguyên thần ở bên ngoài bị những tia linh hồn màu đen từ từ kéo ra ngoài.
Cái nguyên thần nhỏ này chính là linh hồn bổn mệnh của nguyên thần Tiêu Đỉnh Thiên, cũng chính là Mệnh hồn trong ba hồn bảy phách của linh hồn.
Lúc này, cái nguyên thần nhỏ Mệnh hồn ấy đã bị các tia linh hồn màu đen quấn quanh, rồi bị kéo ra ngoài.
Linh Tuệ phách tay bấm pháp quyết, miệng niệm chú, rồi đưa một ngón tay chỉ về nguyên thần nhỏ Mệnh hồn bị bao vây lại kia. Ngay lập tức, nguyên thần nhỏ Mệnh hồn này liền bị Trung Khu phách há mồm nuốt vào, nhanh chóng bị đưa tới trong tinh thần thức hải của Lệnh Hồ, phiêu đãng ở chỗ linh khí màu xanh của Mệnh hồn Lệnh hồ. Cùng lúc đó, Mệnh hồn khổng lồ còn chưa thoát khỏi trạng thái bóng đen cũng phân một tia linh hồn của mình ra, từ trong miệng của Trung Khu phách mà đưa ra bên ngoài cơ thể.
Linh Tuệ phách lại tiếp tục đánh ra vô số pháp quyết phức tạp đầy huyền ảo. Tia linh hồn của Mệnh hồn Lệnh Hồ liền xâm nhập vào bên trong cái kén màu đen trước mặt, rồi dung nhập vào bên trong nguyên thần Tiêu Đỉnh Thiên, bổ sung Mệnh hồn còn thiếu trong linh hồn của Tiêu Đỉnh Thiên!
Đến lúc này, thần thông Dịch thuật đã được thi triển thành công. Trong ba hồn bảy phách của Tiêu Đỉnh Thiên, trừ Mệnh hồn ra, hai hồn bảy phách khác vẫn là của Tiêu Đỉnh Thiên. cho nên hắn vẫn có thể làm chủ trí khôn của mình.
Nhưng vì Mệnh hồn của Tiêu Đỉnh Thiên đã bị một tia linh hồn của Mệnh hồn Lệnh Hồ thay thế, mà Lệnh Hồ lại là linh hồn chúa tể của bảy phách, cho nên Tiêu Đỉnh Thiên cũng phải chịu lấy sự ảnh hưởng của Mệnh hồn Lệnh Hồ, hoàn toàn bị ý chí của Lệnh Hồ khống chế. Đây chính là chỗ thần diệu của thần thông Dịch hồn!
Sau khi thi triển Dịch hồn thành công, khuôn mặt cổ sơ của Linh Tuệ phách nở nụ cười đắc ý. Bàn tay nhỏ lại được vung lên, cái kén màu đen được đưa vào lại bên trong thức hải của Tiêu Đỉnh Thiên. Sau khi nguyên thần trở về vị trí cũ, vô số tia linh hồn màu đen đang quấn quanh cũng được rút về rồi được Trung Khu phách nuốt vào trong miệng.
Linh Tuệ phách và Thiên Xung phách cùng mỉm cười, rồi biến mất khỏi bả vai của Trung Khu phách, trở về tinh thần thức hải của Lệnh Hồ.
Trung Khu phách cũng buông lỏng tay, thả Tiêu Đỉnh Thiên ra.

Lúc này, bởi vì nguyên thần vừa được trở về vị trí cũ, lại thêm Mệnh hồn trong ba hồn bảy phách bị thay thế nên thần trí của Tiêu Đỉnh Thiên vẫn chưa thanh tỉnh lại. Vì thế, mặc dù đã được thả ra rồi, nhưng vẫn không có phản ứng gì quyết liệt cả.
Trung Khu phách khẽ mỉm cười, thân thể cao lớn trăm trượng dần được rút nhỏ lại. Chỉ qua một chút thời gian, lại biến thành một người nhỏ bé như lòng bàn tay, biến mất khỏi đỉnh của bản mệnh thụ, trở về trong tinh thần thức hải. Sau đó, mảnh linh quang màu xanh như mưa lất phất trên đỉnh ngọn cây bản mệnh thụ cũng được bản mệnh thụ thu lại, bản mệnh thụ hoàn thành xong việc đó cũng từ từ trở về tinh thần thức hải của Lệnh Hồ qua Nê Hoàn cung, rồi dung nhập vào Mệnh hồn khổng lồ còn trong trạng thái bóng đen đang khoanh chân ngồi tựa như một tòa núi lớn.
Sau khi toàn bộ dị cảnh thần kỳ trên đỉnh đầu được thu vào trong thức hải, Lệnh Hồ cũng dần mở hai mắt ra, vươn người đứng dậy.
Đúng lúc này, Tiêu Đỉnh Thiên đã thanh tỉnh lại, thần trí hoàn hoàn khôi phục! Nguyên thần trong nháy mắt đã liên hệ với tiên khí Định Hồn Bài ở trên đỉnh đầu, tiên khí Định Hồn Bài một lần nữa bùng phát linh quang chói mắt, một màn linh quang màu xanh nước biển rủ xuống thân của Tiêu Đỉnh Thiên, bảo vệ hắn.
- Ghê tởm!
Tiêu Đỉnh Thiên trong bộ dáng thân thể Yêu tộc khổng lồ mỏ to đôi mắt tràn đầy hung quang ra, dữ tợn nhìn vào Lệnh Hồ tựa như một con kiến hôi nhỏ bé dưới thân thể khổng lồ của hắn, ầm ầm nói:
- Khi nãy ngươi đã làm gì với nguyên thần của ta?
Lệnh Hồ còn chưa trả lời thì bỗng nhiên Tiêu Đỉnh Thiên chớp chớp mắt, trong lòng khẽ động. Hắn phát hiện Lệnh Hồ đã thu thần thông Đạo hồn lại, mà người khổng lồ trăm trượng làm cho hắn kinh hãi cũng đã biến mất. Ngay cả cái nguyên thần nhỏ bé cầm pháp bảo có lực phòng ngự bi3n thái cũng biến mất khỏi đỉnh đầu cảu Lệnh Hồ. Thấy được điều này, hắn vô cùng vui mừng.
Lúc này Lệnh Hồ không còn thần thông Hồn đạo hộ thân nữa, đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất để giế t chết sao?
Thần thông Hồn đạo của Lệnh Hồ làm cho Tiêu Đỉnh Thiên cảm nhận được một sự uy hiếp vô cùng lớn, như một mũi nhọn để ngay trên cổ của mình. Cho dù là đi ngủ hay ngồi xuống, đều làm cho hắn rất khó chịu.
Lúc này Tiêu Đỉnh Thiên không còn muốn thu phục Lệnh hồ nữa, bởi vì việc lưu lại một cường địch như Lệnh Hồ là một việc vô cùng nguy hiểm, đó là hành vi nuôi hổ mà để lại tai họa về sau!
Sát khí hiện lên, con mắt màu đỏ của Tiêu Đỉnh Thiên mở to ra, cười lớn nói:
- Bây giờ ngươi không còn thần thông Hồn đạo hộ thân nữa, xem thử làm sao ngươi tránh được thần uy của bản đạo tôn. Đi chết đi!
Cự trảo vung lên, lực lượng mạnh mẽ của thân thể liền ngưng tụ lại. Sau đó đập xuống Lệnh Hồ, giống như muốn dùng một chưởng để đập chết Lệnh Hồ vậy!
Khóe miệng Lệnh Hồ hiện lên nụ cười mỉa mai, hừ lạnh một tiếng. Ngay lập tức cự trảo của Tiêu Đỉnh Thiên liền dừng lại, không thể nào vung xuống được nữa.

Tiêu Đỉnh Thiên nhìn cự trảo của mình mà tràn đầy hoảng sợ. Rõ ràng là hắn muốn dùng một trảo đánh chết Lệnh Hồ, nhưng không biết tại sao bàn tay của hắn không còn bị khống chế nữa, cứ dừng ở không trung lại. Cho dù Tiêu Đỉnh Thiên có cố gắng thế nào, bàn tay đó vẫn không bị hắn khống chế, phảng phất như bàn tay của mình đã trở thành tay của người khác vậy.
- Đây...đây là...chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao có thể như thế? Sao như thế được? Tại sao ta không khống chế được tay của mình?
Tiêu Đỉnh Thiên hoảng sợ kêu lên.
Dĩ nhiên hắn không thể nào khống chế được thân thể của mình. Phải biết rằng mỗi một tánh mạng đều có linh hồn, mà mỗi linh hồn lại có ba hồn bảy phách. Trong đó, chính Linh Tuệ cùng Thiên Xung là hai phách chưởng khống tư tưởng và trí khôn; Khí phách, Lực phách, Trung Khu phách là chủ hành động; Tinh phách cùng Anh phách lại là chủ thân thể.
Mà bảy phách đều thuộc sự sai bảo của Mệnh hồn, lấy Mệnh hồn làm chủ.
Hiện nay Mệnh hồn của Tiêu Đỉnh Thiên đã bị một tia linh hồn của Mệnh hồn Lệnh Hồ thay thể, mà tất cả hành động đều phải được thông qua bởi Mệnh hồn. Nếu như Mệnh hồn không đồng ý thì cho dù tư tưởng Tiêu Đỉnh Thiên có muốn ra lệnh ra sao cũng là vô dụng, bởi vì quyền hành động là của Mệnh hồn.
Nếu Mệnh hồn vẫn là Mệnh hồn của Tiêu Đỉnh Thiên, tất nhiên hắn có thể thống nhất cả tư tưởng lẫn hành động. Nhưng hiện nay Mệnh hồn của hắn lại là một tia linh hồn của Mệnh hồn Lệnh Hồ, cho dù hắn có muốn làm gì đi nữa cũng là vô dụng.
Tuy Tiêu Đỉnh Thiên là tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ, nhưng cái chuyện thân thể không còn bị mình khống chế quỷ dị như thế này vẫn làm cho hắn run sợ không thôi, khủng hoảng vô cùng. Nếu như thân thể không còn được mình khống chế nữa, vậy thì mình có khác gì mấy cái cương thi chứ? Thậm chí hắn còn cảm thấy mình còn không bằng cả cương thi. Bởi vì mấy cái cương thi đó dù sao cũng không có suy nghĩ, nhưng Tiêu Đỉnh Thiên thấy mình vẫn có thể suy nghĩ rõ ràng, toàn bộ giác quan bao gồm cả tri giác vẫn có, cho nên hắn vẫn còn thất tình lục dục, vẫn có thống khổ.
Một cảm giác như thế, hỏi thử xem sao Tiêu Đỉnh Thiên không sợ hãi chứ?
- Khốn khiếp! Ngươi đã làm gì với ta, tại sao ta lại thành như vậy?
Tiêu Đỉnh Thiên cúi đầu xuống, nhìn Lệnh Hồ mà gầm thét liên tục.
Sắc mặt lạnh như băng của Lệnh Hồ nhìn Tiêu Đỉnh Thiên một cái, quát lên:
- Vả miệng!
Tiêu Đỉnh Thiên ngẩn ra, nhưng đột nhiên lại thấy bàn tay nãy giờ vẫn chưa động đậy của mình, bỗng nhiên đánh vào mặt mình. Một trảo khi nãy đã ngưng tụ rất nhiều sức mạnh để đánh chết Lệnh Hồ, nhưng lúc này lại từ trảo biến thành tát đánh vào chính mặt mình, lực đạo mạnh đến nỗi làm cho nhiều răng nanh trong miệng phải vỡ ra, máu tươi phun ra khắp nơi.