Vừa nói, cô vừa đưa tay vuốt v e cánh tay Phượng Tử, nhưng chưa kịp chạm vào y, Khước Nhiên Triết đã đặt súng lên bàn, trừng mắt nhìn cô như một con thú vừa bắt được một con thú yếu đuối xâm phạm lãnh thổ của nó.
Trong thâm tâm hắn không thể chịu đựng được một người phụ nữ th ô tục như vậy nhưng bản thân lại không hề hay biết, hắn đang uống phải một ít giấm nặng.
"Trời ạ, Phượng Tử kiềm chế con chó điên của anh lại đi.
Em chỉ đùa thôi mà," cô nói, đưa tay vào áo lót lấy ra một phong bì.
Thực ra trước đây cô không hề nói đùa.
Phượng Tử có thể được coi là vua của niềm vui.
Y thực sự rất giỏi trong việc chăm sóc bất cứ ai may mắn được nằm trên giường y vào thời điểm đó.
Dù dễ mất hứng thú vì trái tim đã thuộc về Triệu Hoàng Mỵ, phụ nữ vẫn giật tóc nhau chỉ để có một ngã rẽ.
Kể từ khi bị đá, cô nghe nói Phượng Tử không thành công với Triệu Hoàng Mỵ, trái tim y tan vỡ nên cô cố gắng ngọ nguậy trở lại giường của y, nhưng ai ngờ cô lại gặp phải sự phản kháng như vậy.
Đợi đã, cô nghĩ khi nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông ngồi gần nhau với cơ thể của Phượng Tử nghiêng vào như thể bị thu hút bởi Thượng tướng và cuối cùng cô cũng nhận ra.
"Ahahaha...ôi trời.
Hahahaha...Em không ngờ chuyện này sẽ xảy ra," cô nói, vỗ tay và bật cười.
Hai người đàn ông rời mắt khỏi phong bì và nhìn chằm chằm vào cô, một người bối rối còn người kia hoàn toàn nhận thức được cô đang nghĩ gì.
"Tử Tử thân ái anh không nghiêm túc, càng không có khả năng bắt được Triệu Hoàng Mỵ.
A-.”
"Nói thêm một lời nữa và tôi thề sẽ bắn nát óc cô," với giọng đe dọa.
Cô đã biết trước phải bỏ cuộc nên vẫn im lặng nhưng Khước Nhiên Triết lại càng tò mò hơn.
Hắn muốn biết cô đang nói về điều gì.
Có liên quan gì đến người mà Phượng Tử thích không?
Tò mò, hắn dự định cử thuộc hạ của mình đến thẩm vấn người phụ nữ này sau đó và tìm hiểu xem Phượng Tử đang che giấu điều gì.
Ôn Tần Khê không có phát giác được tình hình hiện tại, sự chú ý của y đều dồn vào chiếc phong bì có nét chữ quen thuộc.
Cái này chắc chắn là do Phượng Vũ viết nhưng tại sao người đàn ông đó lại không gọi điện hay làm gì?
Phượng Vũ đang giấu giếm điều gì mà thậm chí không dám đối mặt với Phượng Tử?
Y vẫn thắc mắc tại sao Phượng Vũ lại đánh cắp viên pha lê đó ngay từ đầu khi nó rất quan trọng cho sự sống còn của hành tinh.
Nhà khoa học điên thậm chí còn không yêu cầu tiền chuộc hay bất cứ điều gì khi tinh thể biến mất khỏi bề mặt trái đất.
Gãi đầu bối rối, y đọc đoạn văn ngắn nhất y từng đọc.
Đó là một mảnh giấy được tạo thành từ bốn chữ có chữ Đừng đi tìm cha.
"Cái quái gì vậy?" Ôn Tần Khê lẩm bẩm trước khi đưa tờ giấy cho Khước Nhiên Triết và đối mặt với cô gái đang mím môi.
"Lão già đó ở đâu?"
"Tôi không biết bây giờ ông ấy ở đâu.
Ông ấy không nói gì ngoại trừ việc tôi nên đưa cái này cho anh.
Sau đó ông ấy biến mất," cô vội vàng giải thích kẻo bị hiểu lầm.
“Ông ấy đưa cái này cho cô ở đâu?” Khước Nhiên Triết yêu cầu sẵn sàng triển khai người của mình nhưng Phượng Tử đã bác bỏ ý định đó.
Lúc này Phượng Vũ chắc chắn đã đi được nửa tỉnh.
"Vô ích thôi.
Ông ấy đã đi rồi.
Theo dấu vết mà Phúc Y Căn đã chỉ cho tôi ngày hôm qua.
Chúng ta có cơ hội tốt hơn để tìm thấy ông ấy theo cách đó", Ôn Tần Khê giải thích trước khi đứng dậy rời đi.
Khước Nhiên Triết lại liếc nhìn người phụ nữ một cái đầy đe dọa rồi cũng đứng dậy rời đi.
Vừa tới cửa, người phụ nữ đột nhiên gọi Phượng Tử nói: “Anh có cơ hội đấy.”
Ôn Tần Khê biết rõ cô đang nói cái gì, nhưng cũng không có nán lại.
Tất nhiên, y có cơ hội, đó chỉ là vấn đề thời gian.
Khước Nhiên Triết không phải là người bận rộn, nhưng hắn không thể không hỏi Phượng Tử: "Cô ấy đang nói gì?" trong khi đưa lại phong bì cho y.
Ôn Tần Khê tùy ý trả lời: “Có cơ hội tìm được cha tôi,” nghiến răng nói dối.
Không đời nào y lại bộc lộ bản thân sớm như vậy.
Chẳng phải điều đó tương đương với việc tự sát trong mối quan hệ sao?
Tuy rằng y đã nói rõ ràng, nhưng Khước Nhiên Triết cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nên hỏi: “Hôm nay Lăng nhi nói gì vậy?”
Ôn Tần Khê bỗng nhiên dừng bước, hỏi: "Anh ăn kẹo mềm của Lăng nhi à? Sao hôm nay lại tò mò quá vậy?" đang cố gắng khiến Khước Nhiên Triết lùi lại.
Khước Tạ Lăng thực ra đã nói rằng Khước Nhiên Triết đang nhìn Phượng Tử như thể đang nhìn một viên kẹo và Phượng Tử nên cẩn thận vì kẹo được làm ra để ăn.
Lời nói của cậu thật ngây thơ khi lấy kẹo làm ví dụ nhưng não của Phượng Tử lại bay theo hướng ngược lại.
Khước Nhiên Triết có thể cảm nhận được sự bất an của Phượng Tử nên quyết định bỏ qua và dùng những cách khác để tìm hiểu.
Vì vậy, hắn đeo chiếc băng đô tai mèo lên tóc Phượng Tử, lạnh lùng nói: "Đẹp."
Má của Ôn Tần Khê ửng hồng khiến y trông giống như một bộ truyện tranh dễ thương với đôi má ửng hồng và đôi tai mèo.
"Phiền phức!" Ôn Tần Khê hét lên trước khi dậm chân bỏ đi.
"Hahaha...! lúc tức giận trông cậu còn dễ thương hơn.
Đợi tôi chụp ảnh đã," Khước Nhiên Triết chạy theo Phượng Tử như một cậu bé chạy tới dỗ dành bạn gái nhưng thay vì một cô bạn gái dễ thương thì lại giống hơn theo đuổi người yêu dữ dội.
Điều này càng rõ ràng hơn khi chiếc băng đô hình mèo dễ thương bất ngờ ném vào mặt Khước Nhiên Triết.
Khước Nhiên Triết, “…”
Hắn cảm thấy việc trêu chọc Phượng Tử rất thú vị.
***
Như người ta vẫn nói khi điều tốt xảy ra thì điều xấu sẽ xảy ra và đó chính xác là những gì đã xảy ra với hai người đàn ông ngay khi họ trở về khách sạn.
Mụ phù thủy độc ác đến từ phía Tây, cách đó nửa đường đất nước đang đứng ở lối vào khách sạn với hành lý được mang lên.
Khi Khước Nhiên Triết nhìn thấy ả, hắn như bị sét đánh.
Hắn đã ra lệnh hộ tống ả về trụ sở, vậy tại sao ả vẫn ở đây trái lệnh hắn?
Khước Nhiên Triết quay lại nhìn Phượng Tử cũng đang quẫn trí tương tự.
Hắn không khỏi có chút hoảng sợ.
Chẳng phải điều này sẽ khiến hắn trông giống như một kẻ nói dối sao?
Để tránh bất kỳ sự hiểu lầm nào, hắn bắt đầu giải thích nhưng trước khi hắn kịp nói ra lời, Phượng Tử đã nói: "Tôi hiểu.
Đi lo những việc anh cần quan tâm đi" trước khi bỏ đi.
Khước Nhiên Triết cảm thấy một cảm giác mất mát không thể giải thích được.
Hắn không thể biết liệu Phượng Tử có buồn hay không.
Kể từ khi cắt đứt quan hệ với Triệu Hoàng Mỵ, hắn cảm thấy như tình bạn cũ của họ cuối cùng đã được khôi phục, khiến hắn có cảm giác bình tĩnh đã lâu không có.
Nhưng giống như một hồn ma báo thù, Triệu Hoàng Mỵ đã quay trở lại ám ảnh hắn và chiếm đoạt bằng mọi cách.
Làm sao hắn có thể để ả phá hỏng mọi thứ?
Ôn Tần Khê không hề khó chịu chút nào.
Trên thực tế, điều đó đã được dự đoán trước vì y biết rõ rằng Triệu Hoàng Mỵ sẽ không dễ bị loại bỏ.
Dù thế nào đi nữa, nếu ả chạm vào điểm mấu chốt của y một lần nữa, lần này y chắc chắn sẽ giết ả.
Không bận tâm đ ến sự hiện diện của ả, y tình cờ đi ngang qua ả vào khách sạn mà không nhận ra ả.