Hắn vừa đáng sợ vừa gợi cảm khiến Triệu Hoàng Mỵ nhất thời phải trầm trồ ngưỡng mộ người đàn ông trong mộng của mình.
Ả lập tức gật đầu đồng ý nên Khước Nhiên Triết đã đặt câu hỏi.
"Có phải Phượng Tử đã cố gắng tấn công tình d*c cô không? Ồ...!nhớ những gì tôi đã nói trước đó đề phòng cô định nói dối tôi," hắn hỏi với ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát vào môi dưới.
Cơ thể Triệu Hoàng Mỵ căng cứng lên, ả cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ.
Ả rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan không thể quyết định phải làm gì.
Nếu ả nói sự thật, Khước Nhiên Triết sẽ không bao giờ tin tưởng ả nữa khi vạch trần bản chất thật của ả nhưng nếu ả nói dối và hắn phát hiện ra thì cái kết sẽ tệ hơn nhiều.
Không còn lựa chọn nào khác, ả phải làm ra vẻ mặt đáng thương và nói dối để thoát khỏi chuyện này.
Khả năng Khước Nhiên Triết phát hiện ra sự thật rõ ràng là rất nhỏ nên ả cố gắng rơi nước mắt và yếu ớt đầu gối, giả vờ mất sức.
Ả vốn tưởng rằng Khước Nhiên Triết sẽ đở được ả, nhưng người đàn ông thậm chí còn không nhấc một ngón tay lên, lạnh lùng nhìn ả thực hiện một hành động xứng đáng với giải Oscar.
"Triết ca, huhuhuh, sao anh không tin em? Người đàn ông đó đã làm những điều kinh tởm với em.
Anh ta muốn đối xử với em như những gì lũ lợn bẩn thỉu đó đã làm với mẹ anh.
Triết ca an-," ả nói nhưng Khước Nhiên Triết tức giận đến mức cầm chiếc đèn ngủ ném vào tường tạo ra tiếng Bang!
"Đừng nhắc đến mẹ tôi nữa.
Cô nghĩ tôi không biết cô đang cố làm gì à?" Khước Nhiên Triết nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như xưa nhưng trong lòng đang tức giận.
Đây là khoảnh khắc cuối cùng hắn cũng nhìn thấy mọi thứ rõ ràng giống như khi những đám mây đen xám đột nhiên quang đãng trên bầu trời để lộ ra mặt trời tuyệt đẹp.
"Chúng ta chia tay đi.
Tôi không muốn có quan hệ với cô nữa," hắn nói trước khi đứng dậy, "Cô sẽ khởi hành đến Trụ sở chính vào sáng mai và đó là lệnh."
Cứ như vậy, Khước Nhiên Triết bước ra khỏi căn phòng trông như vừa trải qua một trận động đất mạnh 9,1 độ richter.
Triệu Hoàng Mỵ muốn cầu xin ngăn cản hắn rời đi, nhưng ả phát hiện mình không thể cử động.
Toàn thân ả run rẩy, cắm rễ xuống đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Làm sao mọi chuyện có thể kết thúc theo cách này?
Nó không có ý nghĩa gì?
"Phượng Tử, đúng.
Tất cả là lỗi của Phượng Tử.
Anh ta đã làm Triết ca của mình chống lại mình.
Đây là kế hoạch của anh ta...!kế hoạch của anh ta...!kế hoạch của Phượng Tử," ả lẩm bẩm với chính mình như một kẻ điên cuồng.
"Aaaahhh!" ả hét lên trong khi kéo tóc mình có vẻ loạn trí.
Sau khi khóc đến chết, cuối cùng ả cũng lấy lại được bình tĩnh.
Làm sao ả có thể để tên tội phạm đó chiếm thế thượng phong được chứ?
“Mình là Triệu Hoàng Mỵ mà,” ả rửa mặt trong phòng tắm nói, “Mình không thể bị một tên nông dân tầm thường lật đổ được.”
Sau khi lau khô mặt, ả cầm điện thoại ngồi lên giường rồi bấm số.
Đã đến lúc phải dùng súng lớn và hạ gục Phượng Tử một lần và mãi mãi.
Sau một vài hồi chuông, người ta nghe thấy một giọng nói khàn khàn ném điện thoại hỏi: "Dù ngươi là ai, ngươi chắc chắn đang muốn chết khi gọi cho tôi vào giờ này."
"Bố chồng, là......!là con đây.
Con gọi muộn thế này vì con có chuyện muốn nói với bố," ả nói với một nụ cười gượng gạo.
"Nói đi," ông già ở đầu bên kia cuộc gọi nói, sau đó là những âm thanh lê lết như thể vừa ra khỏi giường.
Ả quyết định phớt lờ lời nhận xét của bố vợ và để ả tiếp tục.
"Là về Phượng Tử...!Hắn đang thao túng Thượng tướng...”
***
Sau khi đối phó với Triệu Hoàng Mỵ, Khước Nhiên Triết cảm thấy như một gánh nặng khổng lồ được trút bỏ khỏi vai mình.
Hắn vẫn còn thắc mắc tại sao hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm đến thế khi buông Triệu Hoàng Mỵ ra.
Có lẽ là vì hắn đã bỏ lại đằng sau vở kịch gắn liền với ả?
Dù lý do là gì đi nữa, Khước Nhiên Triết nóng lòng muốn tạo khoảng cách giữa họ.
Người đàn ông hoàn toàn chìm đắm trong khoảnh khắc yên tĩnh mà không hề nhận thấy đòn tấn công của Airen đang lao tới.
Hắn vừa bước xuống hành lang được ba bước, Airen vốn đang im lặng chờ đợi hắn đã lợi dụng sự lơ đãng của hắn và giáng một đòn cực mạnh vào mặt Khước Nhiên Triết.
Thượng tướng thực sự loạng choạng lùi về phía sau vài bước, khóe miệng có một vệt máu nhàn nhạt chảy ra.
Choáng váng, Khước Nhiên Triết dùng ngón tay chạm vào khóe môi bầm tím của mình, hung ác trừng mắt nhìn kẻ hèn nhát dám đánh lén mình.
Airen hoàn toàn nhận thức được sức mạnh của chính mình.
Cô sẽ không bao giờ có thể tấn công thành công vào đầu Thượng tướng và phải dùng đến một phương pháp ngầm như vậy để trả thù cho Phượng Tử.
Cô không quan tâm liệu hành động của mình có dẫn đến một cuộc đối đầu lớn hay không, mà cô chắc chắn sẽ thua, miễn là cô trả thù được.
Một vẻ hài lòng không thể che giấu hiện lên trên khuôn mặt cô khi cô nói: "Boss không ra tay với cô ta nhưng anh đã bắn ngài ấy vì một tội ác mà ngài ấy còn không phạm phải.
Nếu có ai bị ngược đãi thì ngài ấy sẽ làm như vậy.
Tôi nhìn một người đàn ông đàng hoàng chạy xung quanh giống như một con gà cụt đầu chỉ để đáp ứng những yêu cầu vô lý của con khốn đó.
Thủ đoạn của ngài ấy tuy cực đoan nhưng như vậy có đáng để ngài ấy nhận một viên đạn vào bụng không? Thượng tướng sao anh có thể mù quáng như vậy?”
Khước Nhiên Triết đứng thẳng lên, lấy lại bình tĩnh và nói: "Hy vọng cô trút hết cơn giận của mình bằng một cú đấm này vì đó là cú đấm miễn phí cuối cùng mà cô nhận được," giọng nói của hắn bình tĩnh nhưng lại mang một chút đe dọa.
Airen cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi Khước Nhiên Triết đi ngang qua cô và không biết đi đâu.
Cô đã ở trong quân đội nhiều năm trước khi bị sa thải vì không đủ sức khỏe để làm nhiệm vụ và đã nghe rất nhiều tin đồn về sức mạnh không thể tưởng tượng được của Khước Thượng tướng.
Tin đồn chỉ là tin đồn, trừ khi bạn trực tiếp trải nghiệm nó và bây giờ đã có, cô phải nói rằng Khước Thượng tướng là một người đàn ông không thể coi thường.
Khước Nhiên Triết thực sự không đi xa, hắn đã thấy mình ở ngoài cửa Phượng Tử.
Dù biết đối phương có thể đã ngủ nhưng hắn vẫn vô liêm sỉ gõ cửa.
Nếu không làm vậy tối nay hắn sẽ không ngủ được nên hắn vẫn kiên trì.
Khước Nhiên Triết gõ cửa và đợi ba mươi giây nhưng không có phản hồi.
Trong phòng thậm chí còn không có một chút tiếng động nào, rất có thể Phượng Tử đang ngủ nhưng Khước Nhiên Triết vẫn không bỏ cuộc.
Hắn gõ lần nữa rồi lần nữa nhưng vẫn không có phản hồi.
Phải đến lần thử thứ năm sau khi đứng bên ngoài mười phút, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, mái tóc ẩm ướt của Phượng Tử ló ra.
"Anh đang làm cái quái gì vậy? Nếu anh thức dậy Lăng nhi, tôi sẽ đá vào mông anh.”
Vừa rồi Ôn Tần Khê đang tắm không nghe thấy tiếng mở cửa.
Mãi đến khi đóng vòi nước lại mới nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, y đã nhìn thấy Khước Tạ Lăng đang ngủ yên bình, trằn trọc với đôi mắt nhắm chặt.
Y lập tức an ủi tiểu tổ tiên trấn tĩnh lại, nhưng ai ngờ cửa lại bị gõ một lần nữa.
Với bước chân vội vã, y mở cửa và mắng ai đã ở bên kia.
Trước sự ngạc nhiên của y, đó là Khước Nhiên Triết đang đứng bên ngoài với cái mồm há hốc trông như một con thú bị thương.