Cùng Khước Tạ Lăng thành công chạy trốn, Ôn Tần Khê cảm thấy bụng cồn cào, theo sau là một cơn đau quằn quại.
Y vừa uống một ngụm vodka khi bụng đói, điều đó không tốt nên y đã tìm kiếm một nhà hàng nhưng tình cờ gặp một khách sạn.
Nhìn bề ngoài thì có thể đánh giá cao nhất là ba sao, nhưng Ôn Tần Khê không để ý, ôm Khước Tạ Lăng vào trong.
Nhìn thấy hai mẹ con bước vào, mọi người thân thiện đều mỉm cười, các nữ nhân viên đang nhướng mày trước chiếc bánh bao đáng yêu Khước Tạ Lăng.
"Cậu bé thật đáng yêu.
Cậu bé bao nhiêu tuổi rồi?" nhân viên tiếp tân hỏi với vẻ ngưỡng mộ và cố gắng không nhéo vào đôi má phúng phính của cậu bé dễ thương.
Ôn Tần Khê nhìn chằm chằm bánh bao có vẻ nghe lời đang vòng tay qua cổ Ôn Tần Khê, chợt có chút ý thức.
Trước đây y đã hiểu sai tất cả.
Nếu y muốn thu hút sự chú ý của phụ nữ, tất cả những gì y cần là một đứa trẻ hoặc thú cưng đáng yêu và tất cả họ sẽ vây quanh để nói chuyện với y.
Thật tiếc là y đã bị uốn cong rồi.
Liệu phương pháp đó có hiệu quả với Khước Nhiên Triết trong thế giới thực không, y nghĩ với một nụ cười ranh mãnh.
"Cháu sáu tuổi, baba cũng không phải tiểu thư." Khước Tạ Lăng vẻ mặt không vui sửa lại.
Cậu không thích baba mình bị nhận diện là phụ nữ dù baba đang mặc váy.
Cô nhân viên lễ tân mở to mắt ngạc nhiên, không rõ cô đang nghĩ gì.
Nụ cười chân thật một thời đã trở nên cứng ngắc khi nhìn chằm chằm vào bộ ng ực phẳng có vẻ rắn chắc đó.
"Xin lỗi ngài.”
Ôn Tần Khê không quan tâm người phụ nữ này đang nghĩ gì, lập tức yêu cầu một bàn trong nhà hàng của họ.
Nhân viên lễ tân gọi người đưa bọn họ đi, Ôn Tần Khê vừa rời đi liền bắt đầu nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
"Làm sao một người đàn ông có sở thích như vậy lại có thể nuôi dạy một đứa trẻ? Anh ta sẽ có ảnh hưởng gì đến nó?" nhân viên tiếp tân chỉ về hướng phòng ăn nói.
"Việc nuôi dạy trẻ con như vậy đáng lẽ phải là bất hợp pháp," người quản lý hay nói chuyện trả lời với vẻ khinh thường.
May mắn cho họ là Ôn Tần Khê không nghe thấy những gì họ nói nếu không họ sẽ cùng chết với Phúc Y Căn.
Y đã ngồi cùng Khước Tạ Lăng và xem thực đơn.
"Lăng nhi cháu đừng gọi chú là baba nữa." Ôn Tần Khê che mặt thực đơn nói.
Y thực sự không ngại được gọi là baba vì điều đó tốt hơn nhiều so với việc được gọi là chú nhưng đứa trẻ này quá giống Khước Nhiên Triết, điều đó sẽ chỉ mang lại những rắc rối không đáng có.
"Gọi chú là Tử ca ha, cùng chú thử đi." Y vừa nói vừa đặt thực đơn xuống, nhưng lại gặp phải đôi mắt nai đầy nước, khiến bộ dạng của Khước Tạ Lăng càng thêm đáng thương.
"Chú không muốn làm baba của cháu à?" Khước Tạ Lăng hỏi, môi nhếch lên, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Ôn Tần Khê thấy vậy cảm thấy áy náy, trong lòng như bị một vết xước thật sâu để lại sẹo.
Y không nghĩ tới Khước Tạ Lăng sẽ khóc.
Không cần suy nghĩ kỹ, y ôm lấy Khước Tạ Lăng và nói: "Được rồi.....!được rồi, đừng khóc.
Chú xin lỗi là chú đã sai," đột nhiên cảm thấy như một bà mẹ có đứa con đang khóc trên máy bay cùng mọi người đưa ra cái nhìn phán xét.
"Vậy...!vậy là chú không muốn cháu? Cháu quá xấu để gọi chú là baba à," Khước Tạ Lăng nói trong nước mắt và sụt sịt nhưng thực ra cậu đang cười toe toét như Grinch sau lưng Ôn Tần Khê.
Nghệ thuật thao túng là tài năng bẩm sinh của Khước Tạ Lăng và thật may mắn cho cậu là Ôn Tần Khê vẫn chưa phát hiện ra nó.
"Không sao, cháu có thể gọi chú là baba, được chứ.
Đừng khóc." Ôn Tần Khê vuốt tóc đứa bé, vừa nói, Khước Tạ Lăng liền tách ra khỏi hắn nói: "Được rồi, ăn cơm đi, con đói bụng.”
Ôn Tần Khê, “…”
‘Tiểu tử này chơi ta sao? Y chắc chắn đang bị chơi’ Ôn Tần Khê nghĩ, lông mày nhíu lại khi nhìn chằm chằm vào Khước Tạ Lăng hiện đã bình tĩnh.
Ôn Tần Khê không có nhiều thời gian để thẩm vấn cậu vì Airen đột nhiên xuất hiện và cùng họ ăn tối, khiến y nhớ đến trò đùa gấu trúc của mình.
"Airen, để tôi hỏi cô một điều...hahaha...con người biến thành gấu trúc có được bảo vệ theo luật bảo tồn không?" y mạnh dạn hỏi rằng Airen sẽ thấy điều đó buồn cười nhưng trước sự ngạc nhiên của y, cô nói, "Boss, ngài là một con phượng hoàng kỳ dị.
Biến thành một loài thần thoại, vậy ngài có cần được luật bảo tồn bảo vệ không?"
Mẹ kiếp! Nghĩ rằng Ôn Tần Khê không đủ tự tin để đề cập đến trò đùa ngoại giao gấu trúc của mình.
"Cô thậm chí còn không thể cứu được mặt boss của mình hả!" Ôn Tần Khê chán nản nói, lại cầm thực đơn lên.
Đúng lúc đó y nghe thấy tiếng cười khúc khích như trẻ con của Khước Tạ Lăng đang ngồi bên cạnh y.
"Làm tốt lắm, Lăng nhi.
Con có một khởi đầu tốt để trở thành một người con hiếu thảo," Ôn Tần Khê vỗ đầu cậu nói.
Vừa lúc đồ ăn được dọn lên, Khước Nhiên Triết và Triệu Hoàng Mỵ tình cờ có mặt đúng giờ và không ngần ngại tham gia cùng họ.
Điều này ngay lập tức làm cho bầu không khí hòa hợp vốn dĩ trở nên căng thẳng, hai kẻ phá đám đang nhìn chằm chằm vào Khước Tạ Lăng một cách thích thú.
Giữa hai người, Khước Nhiên Triết là người bối rối nhất vì hắn biết hắn chưa từng lên giường với ai, làm sao lại có một đứa trẻ giống hệt mình.
Vẻ mặt ngơ ngác của hắn rơi vào tầm mắt của Phượng Tử như thể đang tìm kiếm một lời giải thích nào đó và Ôn Tần Khê hiển nhiên đã nhận ra.
"Triết ca đừng suy nghĩ nhiều, cậu bé giống anh chỉ là trùng hợp thôi.
Tôi tìm thấy cậu bé ở sa mạc, đem cậu bé đưa về." Ôn Tần Khê vẻ mặt lo lắng giải thích.
Y phải nói gì đây.
‘Thượng tướng đây là đứa con yêu của chúng ta đến từ thế giới khác nha.’
Chàng trai, trông y có vẻ ngu ngốc khi nghĩ điều đó.
Khước Nhiên Triết nhẹ nhàng hơn một chút.
Hắn thực sự nghi ngờ rằng Phượng Tử đã lấy trộm ti.nh tr.ùng của hắn và tìm một người thay thế và để họ sinh ra một đứa trẻ trông giống hệt hắn.
Nếu đúng như vậy thì Phượng Tử chắc chắn đã nhớ tình bạn của họ và quyết định sử dụng phương pháp này để lấy lại những gì họ đã mất.
Nhưng loại kịch bản đó sẽ là sự điên rồ thuần túy, phải không?
Phượng Tử điên nhưng không điên.
***
Nhìn thấy Khước Nhiên Triết không trả lời, Ôn Tần Khê bắt đầu có chút hoảng sợ.
Ai mà biết được vị CEO này đang nghĩ ra điều điên rồ gì trong bộ não nát bấy của mình.
Y quay sang Airen như thể đang tìm kiếm sự giúp đỡ và Airen ngay lập tức hiểu ra và nói: "Cậu bé có thể là doppelganger (người giống người) với ngài nên hãy yên tâm, Thượng tướng."
Khước Nhiên Triết có vẻ hơi bị thuyết phục nhưng hắn không đáp lại, liếc nhìn Khước Tạ Lăng đang được Phượng Tử chiều chuộng.
Ngoại trừ việc cho đồ ăn vào bát, Phượng Tử thỉnh thoảng còn đút cho cậu, để lại cho Khước Nhiên Triết một cảm giác phức tạp.
Thượng tướng có lẽ sẽ hiểu ý nhưng Triệu Hoàng Mỵ không hài lòng với câu trả lời này nên nói: "Cháu tên gì?" khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào cậu bé.
Khước Tạ Lăng cuối cùng cũng chú ý đến cô gái có khuôn mặt xấu xí, nói: "Cháu là Kh-", nhưng miệng cậu đột nhiên bị nhét một miếng thịt lợn quay.
Cậu giật mình quay lại nhìn Phong Tử.