____________
Tự tin bước đi, Ôn Tần Khê sải bước tới ngồi cạnh Phúc Y Căn, lộ ra cặp đùi săn chắc.
Điều này quá cám dỗ Phúc Y Căn, đến nỗi gã đưa tay ra định chạm vào làn da như sứ như ngọc và nghĩ rằng mình thật ngu ngốc khi không tận dụng cơ hội tuyệt vời như vậy.
Vừa định chạm xuống thì cánh tay của gã bất ngờ bị nắm lấy và đâm một cách đau đớn, đóng đinh vào tay gã trên quầy.
Người đàn ông hét lên một tiếng, khiến đám lính canh chạy tới nhưng con dao đâm xuyên qua tay gã đã bị rút ra một cách tàn nhẫn và nằm ngay trên cổ gã, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Ông biết phải làm gì nếu không muốn chết.
."
Giọng nói quen thuộc khiến Phúc Y Căn tạm thời quên đi nỗi đau trong lòng, cẩn thận quan sát khuôn mặt đó.
Ánh mắt của gã đột nhiên rơi vào cánh tay của người đó và tất cả những gì gã có thể lẩm bẩm là, "Chết tiệt!" nhận biết hình xăm Phượng Hoàng cách nào đó gã đã xúc phạm đến Phượng Tử ngay khi gã hồi phục sau khi xúc phạm Phượng Vũ.
"Ông biết tôi là ai, phải không?" Ôn Tần Khê nói khi lưỡi dao đâm sâu hơn vào da Phúc Y Căn để lại một vệt máu nhẹ.
"Tôi biết...tôi biết...tôi biết chết tiệt.
Dừng lại đi lũ ngốc," Phúc Y Căn hoảng sợ nói và ra lệnh cho người của mình hạ vũ khí xuống.
***
Một nụ cười thỏa mãn đến rợn người hiện lên trên khuôn mặt Phượng Tử khiến ông già khiếp sợ.
Dựa sát vào người ông nói: "Ông thích buôn bán các cô gái trẻ phải không? Ông cũng muốn biến tôi thành nô lệ tình d*c à?" giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đối với Phúc Y Căn, điều đó khiến máu gã lạnh đi vì sợ hãi.
Sự kinh hoàng của Phúc Y Căn chắc chắn là có cơ sở khi con dao trên cổ gã đâm thẳng vào đùi gã khi mặt Phượng Tử rất gần gã.
Người đàn ông bịt miệng ngăn chặn tiếng hét đầy máu của Phúc Y Căn.
Con dao xoắn vào xương của gã khiến Phúc Y Căn cảm thấy muốn ngất đi nhưng điều đó là vô nghĩa vì Phượng Tử bằng cách nào đó đã giữ gã tỉnh táo.
"Phượng thiếu gia, xin hãy suy nghĩ lại.
Tôi sẽ rời khỏi công việc kinh doanh và bồi thường cho các cô gái trước khi để họ đi miễn là ngài tha mạng cho tôi," Phúc Y Căn cầu xin ngay khi miệng gã được giải thoát.
Rõ ràng người đàn ông này sợ Phượng Tử hơn Phượng Vũ.
Gã thậm chí còn dám chạm vào con quỷ này, một tội ác có thể bị trừng phạt bằng cái chết.
"Được rồi, vậy thì tốt.
Sắp xếp những gì cần thiết," Ôn Tần Khê trả lời chỉ con dao dính máu vào tay phải của Phúc Y Căn.
Người đàn ông lực lưỡng lao ra khỏi phòng với cái đuôi kẹp giữa hai ch@n, không dám trì hoãn thêm một phút nào.
"Không-bây giờ ngài có thể để tôi đi được không?" hỏi Phúc Y Căn, người có ý định bỏ qua thị trấn sau chuyện này.
"Thật ư...!không," Ôn Tần Khê lau máu trên người Phục Căn nói, "Tôi cần biết tung tích của Phượng Vũ.
Ông có biết lão ở đâu không?"
Phúc Y Căn lắc đầu mạnh mẽ.
Gã thực sự không biết Phượng Vũ ở đâu và gãcũng không muốn biết, đặc biệt là sau trận đánh dữ dội đó.
Gã không khỏi cảm thấy mình thật xui xẻo khi gặp được cặp cha con này.
"Vậy ông đối với tôi không có ích lợi gì, tôi cũng có thể giết ông." Ôn Tần Khê uy hiếp nói, khiến Phúc Y Căn hoảng sợ.
"Không, không, không...!đừng giết tôi.
Tôi biết một người biết anh ta ở đâu," Phúc Y Căn gần như bật khóc, "là cô gái đó, Nữ Trầm.
Cô ấy biết....!.cô ấy biết hắn ta ở đâu.
Cô ấy vẫn ở vùng biên giới."
Ôn Tần Khê cười thật lòng, tiến lại gần vỗ nhẹ vào má Phúc Y Căn nói: "Làm tốt lắm.
Ông vừa có được lợi thế dẫn trước.
Tôi sẽ phái chó săn đuổi theo ông, ông hãy tận dụng thời gian một cách khôn ngoan nhé," nhưng đúng lúc y chuẩn bị đứng dậy.
Bàn tay đang đặt trên má Phúc Y Căn đột nhiên bị giữ lại.
Bối rối, Ôn Tần Khê ngẩng đầu lên tự hỏi ai là người có bóng để chạm vào mình nhưng y thấy thoải mái khi nhìn thấy Khước Nhiên Triết nhưng vị tướng này có vẻ không ổn.
Hắn như mất trí, kéo Phượng Tử lên và nổ súng mà không cần suy nghĩ kỹ.
Trong chớp mắt, Phúc Y Căn đã chết khiến tất cả mọi người ngay cả Ôn Tần Khê cũng phải giật mình.
Cái quái gì vậy! Ôn Tần Khê trong lòng kêu lên.
Khước Nhiên Triết bằng cách nào đó đã xoay xở được mọi việc khi các lính canh bất ngờ rút vũ khí nhắm vào hai người họ khi những vị khách đang hoảng sợ chạy ra khỏi hộp đêm.
"Nghiêm túc mà nói, anh ngu ngốc hay anh bị mất trí rồi?" Ôn Tần Khê hỏi, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Khước Nhiên Triết.
Họ thực sự đã bị áp đảo về số lượng và người đàn ông cơ bắp không có não này vừa gi3t chết tấm vé rời khỏi đây của họ.
Không có đòn bẩy, họ chắc chắn sẽ chết.
Khước Nhiên Triết không trả lời, kéo Phượng Tử ra phía sau trong tư thế phòng thủ.
Hắn không biết tại sao vừa rồi mình lại bốc đồng như vậy, nhưng hắn rất ghét Phúc Y Căn và biết rằng người đàn ông đó không nên sống sót rời khỏi đây.
“Tôi không thể ngăn được,” cuối cùng hắn nói với vẻ hối hận.
"Đương nhiên là không thể." Ôn Tần Khê có chút bất mãn nói.
Người chỉ huy thứ hai của Phúc Y Căn cuối cùng không thể chịu đựng được cuộc cãi vã của cặp đôi này và nói: "Cuộc cãi vã của người yêu đã xong rồi nên cuối cùng chúng ta cũng có thể kết thúc chuyện này phải không?"
"Cẩn thận cái mồm chết tiệt của mày đấy," một giọng nói quen thuộc vang lên ngay khi một nhóm đàn ông và phụ nữ bước vào hộp đêm từ mọi phía.
Người của Phúc Y Căn bất ngờ bị bao vây trong khi Airen bóp cò gi3t chết người đàn ông mồm mép đã cả gan coi thường Phượng Tử trước đó.
Ôn Tần Khê chưa bao giờ vui mừng như vậy khi gặp Airen và y thể hiện điều đó bằng cách lao tới chỗ cô khiến vị tướng này cau mày bất mãn.
Airen bật cười không kiềm chế được khi nhìn thấy Phượng Tử trong bộ váy thậm chí còn đi xa đến mức bóp đỉnh ngực hỏi:
Tay cô đột nhiên bị đánh, Ôn Tần Khê vừa đi ra vừa nói: “Việc còn lại lo liệu đi.”
Y đang rất cần một chút không khí trong lành và rất hào hứng với hộp đêm trong khi cởi bộ ng ực tạm bợ của mình, thứ cũng có thể dùng làm một đôi tất đẹp vào mùa đông.
"Boss, đợi đã, tôi có chuyện xin lỗi-," Airen chạy theo Phượng Tử nhưng cô chưa kịp nói hết câu thì Khước Tạ Lăng bất ngờ chạy tới chỗ Phượng Tử và ôm lấy y.
Ôn Tần Khê, "...."
"Đó là điều tôi đang cố nói với ngài," Airen nói.
Khước Tạ Lăng vốn định ở lại nhưng cô đang đùa ai vậy, cậu bé đã lẻn vào và trốn được.
Họ chỉ phát hiện ra cậu giữa cuộc hành trình.
Đến lúc đó thì đã quá muộn để quay lại.
"Baba có nhớ con không...a, baba trông xinh quá," Khước Tạ Lăng ôm lấy đùi Ôn Tần Khê cười rạng rỡ nói:
"Baba?" Khước Nhiên Triết, người đã xuất hiện lúc nào đó chỉ để chứng kiến một khung cảnh hài hòa như vậy, hỏi.
Hắn đứng chôn chân tại chỗ trong sự hoài nghi.
Phượng Tử là baba của ai?
Ôn Tần Khê căng thẳng một chút, nói: "Sao cháu lại vô liêm sỉ như vậy? Airen dạy cháu nói như vậy à?" trước khi quay lại nhìn Thượng tướng với một nụ cười cứng nhắc.
Y nhanh chóng bế Khước Tạ Lăng lên, nhỏ giọng nói với thiếu niên: “Cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy chàng trai,” mông phóng đi như lửa đốt.
Bối rối, Khước Nhiên Triết bị bỏ lại đứng đó trong bóng tối nhìn hai bóng người biến mất trong màn đêm..