____________
“Đám cưới của Công chúa Hoàng Mỵ sẽ được tổ chức trong một tuần nữa và sự có mặt của cả ngươi và Triệu Hiệp Thư đều được mong đợi,” hoàng đế nói với tư cách là người hầu đưa cho Nguyên soái thiệp mời đám cưới, “Ta đương nhiên sẽ giao lại chi tiết an ninh cho ngài, vì vậy mong ngươi quan tâm mà tham dự."
"Lễ này không phải có chút vội vàng sao? Hoàng tử Hiệp Thư lớn tuổi hơn, đã hứa hôn với ta trước, đương nhiên không phải đám cưới của công chúa sẽ diễn ra sau đám cưới của chúng ta sao?"
Khước Nhiên Triết hỏi với vẻ mặt khó hiểu nhưng hắn đã biết câu trả lời cho câu hỏi đó và chỉ tò mò xem hoàng đế có thể nghĩ ra loại lý do nào.
“Con bé đó đã làm ô nhục cả gia tộc với những gì nó đã làm với ngươi, tốt nhất là nó nên kết hôn càng sớm càng tốt để không gây rắc rối cho hai đứa,” gã gần như toát mồ hôi lạnh nói.
Nếu Nguyên soái đào sâu thêm vào vấn đề này thì kế hoạch của gã có thể sẽ không được đưa ra ánh sáng.
"Tại sao lại là thái tử của Nibiru? Xét đến lịch sử của chúng ta với đế chế Nibiru, tốt nhất nên tìm một gia đình quý tộc khác ở Đế chế Valim để kết hôn với Công chúa chứ?" Khước Nhiên Triết nói mục đích của gã không rõ ràng.
Có lẽ hắn chỉ thích hành hạ hoàng đế thôi.
***
Dù lý do là gì thì hắn cũng không thể tận hưởng hết mình khi Công chúa Hoàng Mỵ quyết định bước vào ngay lúc đó với vẻ ngoài hốc hác.
Khước Nhiên Triết rõ ràng có thể nhìn thấu kế hoạch của ả và không có tâm trạng lảng vảng nữa nhưng Triệu Hoàng Mỵ làm sao có thể để hắn đi dễ dàng như vậy.
Ả lập tức lao vào vòng tay của Khước Nhiên Triết khóc lóc như một góa phụ vừa mất chồng.
"Triết ca, wuwuwuwu...Em rất vui vì anh-," nhưng ả không thể tiếp tục câu nói của mình khi một mùi hương omega xa lạ chạm đến giác quan của ả.
Vị Nguyên soái có mùi omega khác khắp cơ thể khiến ả sôi sục vì tức giận nhưng ả không còn cách nào khác ngoài việc kìm nén cơn thịnh nộ và nín thở nhiều nhất có thể.
Mỗi lần ả ngửi thấy mùi của omega, cơn giận của ả lại càng sâu hơn khiến ả khó có thể kìm nén được.
Khước Nhiên Triết cảm thấy rất khó chịu và không hề lịch sự chút nào khi vừa đẩy ả ra vừa khiển trách dọc đường.
"Công chúa, xin tự trọng.
Hành vi phù phiếm như vậy không tốt cho một omega sắp kết hôn," Khước Nhiên Triết nói, né tránh ả như tránh bệnh dịch.
Triệu Hoàng Mỵ cảm thấy đau lòng, c ắn môi dưới, đôi mắt đỏ hoe, chớp mắt lau nước mắt.
Sự xuất hiện này sẽ làm nảy sinh nhu cầu bảo vệ ả khỏi bất cứ ai bắt nạt ả nhưng nó đương nhiên sẽ không có tác dụng với Khước Nhiên Triết.
"A-anh biết à?" ả nhìn chằm chằm vào Nguyên soái với hy vọng thấy được phản ứng nào đó nhưng ả chắc chắn sẽ thất vọng.
Khước Nhiên Triết không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nào mà ả mong đợi mà thay vào đó là chúc mừng và chúc ả thành công, thậm chí còn mắng mỏ ả.
"Vâng, tôi mới biết.
Xin chúc mừng Hoàng thân và tôi chúc ngài hạnh phúc suốt đời.
Xét đến tình bạn trong quá khứ của chúng ta, tôi khuyên Công chúa không nên tùy tiện ôm người khác như thế này kẻo thái tử của Nibiru hiểu lầm và gán cho omega của Valim đế chế táo bạo và thiếu đạo đức," Khước Nhiên Triết nói, giọng điệu của hán càng trở nên trang trọng hơn với mỗi câu tạo ra khoảng cách giữa họ.
Khoảng cách mà trước đây không tồn tại.
Khước Nhiên Triết thậm chí không đợi câu trả lời ngay lập tức rời khỏi phòng, đi thẳng đến gian hàng của Triệu Hiệp Thư, nơi hiện là nhà mới của hắn.
"Thật thảm hại," hoàng đế nói và nhìn con gái mình với vẻ ghê tởm rõ ràng.
Gã tưởng mình đã nuôi dạy một cô con gái kiêu hãnh, không bao giờ than phiền với ai nhưng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng rõ ràng trong mắt cô bé, gã không khỏi đáp lại.
"Và đó là lỗi của ai hả?" Ả nói trước khi vung tay áo và sải bước ra khỏi phòng trong cơn tức giận.
Hoàng đế ước gì có thể chặt đầu ả và trưng bày trong chính điện như một lời cảnh báo cho những người anh em còn lại của ả đừng bao giờ coi thường gã nhưng Triệu Hoàng Mỵ vẫn còn có ích cho gã khi đầu của ả vẫn còn nguyên.
Ít nhất đứa trẻ rắc rối này sẽ sớm rời khỏi cung điện, nói chính xác hơn là rời khỏi hành tinh và trở thành vấn đề của người khác.
***
Trong khi bộ phim máu chó đang phát sóng, Ôn Tần Khê đã bị sốc khi tìm thấy thêm một bộ mọi thứ trong toàn bộ gian hàng của mình.
Thêm dép, thêm bàn chải đánh răng, thêm áo choàng, thêm mọi thứ với nửa tủ quần áo không cửa ngăn của y chứa đầy quần áo của Khước Nhiên Triết.
Thực ra thì đây cũng không phải là vấn đề gì to tát nhưng gần đây tâm trạng của y không ổn đã thổi bùng mọi chuyện nhỏ nhặt thành chuyện lớn lao.
Có thể nói nguyên soái đã chọn sai thời điểm để gây sự với Ôn Tần Khê.
Nguyên soái hưng phấn đi tới cung của Triệu Hiệp Thư với bước chân uyển chuyển nhưng khi đến cửa và cố mở nó ra, hắn phát hiện ra rằng lối vào của mình đã tạm thời bị đình chỉ.
Hắn lo lắng gọi cho Triệu Hiệp Thư, sốt ruột đi tới đi lui với cảm giác đau đớn ở ngực, điều này càng trở nên tồi tệ hơn khi Triệu Hiệp Thư không nhận cuộc gọi của hắn.
Chỉ sau cuộc gọi thứ tư, Triệu Hiệp Thư mới trả lời thẳng vào vấn đề.
"Anh chuyển đến ở cùng em à?"
Khước Nhiên Triết cảm thấy lo lắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi trước câu hỏi nhưng vẫn giữ vững lập trường và chọn hành động không biết xấu hổ nói: "Anh đã mở chiếc hộp hình khối trong vòng một giờ và đây là điều ước duy nhất của anh", điều này không đúng vì hắn đã chuyển đồ của mình đi rồi.
Triệu Hiệp Thư thậm chí còn đề cập đến vụ cá cược đó trước đó nhưng tất nhiên, hoàng tử sẽ không bao giờ biết điều đó.
Ôn Tần Khê không nói nên lời khi đặt câu hỏi về tinh thần cờ bạc của hắn, điều này chắc chắn đã khiến Khước Nhiên Triết mất nhiều thời gian để cho Nguyên soái len lỏi vào cuộc sống của y mà không cần hắn phải chiến đấu.
"Anh đúng là một tên khốn đấy, anh biết không?" Ôn Tần Khê cảm thấy cực kỳ ngu ngốc và thề rằng sau này sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.
"Ừ, ừ, anh biết rồi.
Giờ Bé cưng, mở cửa ra đi." Khước Nhiên Triết nói, tay đặt trên tay nắm cửa, sẵn sàng trừng phạt omega dám nhốt hắn ở bên ngoài.
"Được thôi," Ôn Tần Khê mở cửa nhưng lập tức hối hận, Khước Nhiên Triết đột nhiên đẩy cửa ra, nắm lấy cổ tay y rồi ấn mạnh vào tường, "Bảo bối, em gọi anh là gì?"
Hắn nói cởi qu@n của Triệu Hiệp Thư bằng một tay, tay kia giữ cổ tay y.
Cảm nhận được nguy hiểm sắp xảy ra, Ôn Tần Khê cố vùng vẫy nhưng chợt dừng lại khi nhớ lại cảm giác bị Khước Nhiên Triết chơi sướng đến thế nào.
Khuôn mặt y đỏ bừng với cậu bé của mình không biết xấu hổ dựng lên nửa cột buồm chờ đợi.
Không phải sẽ rất nóng nếu anh ta đưa mình ngay trên bức tường này sao, y nghĩ và giả vờ tỏ ra khó chịu với Nguyên soái.
"Triết ca, em không...!trời ơi," y nói với đôi chân trần nhấc lên khỏi mặt đất và quấn quanh vòng eo vững chắc của Khước Nhiên Triết
Khước Nhiên Triết đã tụt quần xuống nửa chừng, thì thầm vào tai omega của mình: "Vậy là em không muốn nói à? Vậy thì anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thao em cho đến khi em thú nhận."
Nói như vậy, hai người đã vướng vào nhau mà không ai trong số họ sẵn sàng thừa nhận cung của mình vang vọng những âm thanh dễ thấy mà người ta chỉ có thể biết ơn vì khả năng cách âm nếu không toàn bộ cung điện sẽ nghe thấy mọi thứ đang diễn ra trong cung đó..