____________
"Đợi đã...!Tôi không thể chiến đấu," Giáo sư nói, cảm thấy hơi bị bỏ rơi.
Anh thực sự không thể chiến đấu mặc dù anh đã thiết kế vô số máy móc.
"Yên tâm, đội trưởng không có hứng thú với vị trí này, chị ấy sẽ thay anh chiến đấu." Ôn Tần Khê đáp, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện vô nghĩa này.
"Mẹ kiếp không! Cap quá hung ác.
Cuộc cạnh tranh này thật không công bằng", Tiêu Hoa phàn nàn nhớ lại mỗi lần cậu phải chịu thất bại trước bàn tay tàn nhẫn của Đội trưởng Vân Hương.
Ôn Tần Khê trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm nói: "Cậu thích tớ làm thay sao?"
Tất cả mọi người ngoại trừ đội trưởng và giáo sư đều đồng thanh hét lớn: Không!
Việc lôi kéo Triệu Hiệp Thư sẽ là một chiến thắng chắc chắn cho giáo sư vì họ không có cơ hội nếu chiến đấu một chọi một với Triệu Hiệp Thư.
Ngay cả người đội trưởng đã trải qua vô số trận chiến cũng không thể so sánh với Triệu Hiệp Thư, vậy còn họ thì sao?
Họ thà nắm lấy cơ hội của mình với đội trưởng.
"Vậy thì đi luyện tập đi.
Trận đấu sẽ diễn ra vào trưa ngày mai," Ôn Tần Khê nói trước khi kết thúc cuộc gọi.
Ngay khi y cuối cùng đã đóng cửa thế giới bên ngoài và cố gắng dùng điện để mở chiếc hộp, y đã giật mình vì giọng nói của Hạ Bạch đang tự giật mình.
"Chết tiệt...," y nói, một dòng điện nhỏ chạy qua cánh tay trước khi buông ra, "tốt nhất là nên khẩn cấp đi Hạ Bạch, nếu không thì anh sẽ chết." Y hướng cơn tức giận của mình hướng về phía Hạ Bạch, y không thể tức giận như một dòng điện không có đầu óc.
"Nghe nói cậu có một đêm tuyệt vời." Hạ Bạch hưng phấn nói, tò mò muốn biết hai người này làm sao tiến bộ nhanh như vậy.
Anh đang tìm kiếm sự khôn ngoan từ tổ tiên này, người đã khiến CEO của họ phát điên ở hai thế giới.
Có lẽ một số lời khuyên từ Ôn Tần Khê sẽ giúp anh bắt được con mồi.
Ôn Tần Khê, ".
.
.
"
***
Thời xa xưa, khi gia đình cô dâu không chấp thuận sự kết hôn của họ, chú rể đã phải dùng đến cách bắt cóc cô dâu.
Vào ngày cưới, chú rể phải chọn một người đàn ông giỏi sử dụng kiếm nhất và đánh bại gia đình cô dâu nếu họ gây khó khăn khi cố gắng giành lại con gái của họ, do đó, thuật ngữ phù rể.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Ôn Tần Khê lại có những người bạn omega của mình tranh giành vị trí tương tự.
Trên thực tế, cuộc đọ sức này không hẳn là một điều xấu vì nó sẽ quyết định ai sẽ là phù rể giỏi nhất đề phòng trường hợp ai đó cố cướp cô dâu của y hay còn gọi là Nguyên soái nên y đã chứng kiến năm người họ chiến đấu ở cấp độ quân sự máy móc ở giữa sa mạc.
Đúng như dự đoán, A Đồng là người đầu tiên bị loại và thật buồn cười khi cậu bị loại bởi A Đằng - người chị song sinh của mình, người có thể nghe thấy tiếng hét trong bộ Mecha màu tím của cô, "Em tệ quá nha Đồng Đồng! HAHAHAHA!" theo sau là một chuỗi tiếng cười tà ác nhưng cô quá mải mê với chiến thắng của mình nên không nhìn thấy Hoài Đan đang đến, "...AAAAAHHH!...Ai đã làm hả?"
Phần cuối được nói khi cô ngã úp mặt bên ngoài đấu trường sau khi bị loại.
“Ăn bụi của tôi đi, haha,” Hoài Đan nói trong bộ máy màu ngọc lam trước khi bay đi tìm mục tiêu mới.
Ôn Tần Khê không khỏi bật cười trước cảnh hài hước này, thậm chí còn chế nhạo A Đằng, người vẫn đang nằm trong nhóm không thể chấp nhận thất bại.
“Đằng Đằng à, nghiệp nó quật nhanh quá ha?” y nói với nụ cười chế giễu khi xem trên màn hình khổng lồ ở căn cứ.
"Thư Thư không phải là cậu vô liêm sỉ khi hả hê trước sự bất hạnh của tôi.
Tôi thậm chí sẽ quyết định trở thành một cô gái rải hoa hay gì đó miễn là cậu cho phép tôi tham gia," cô nói và được A Đồng đỡ dậy.
Ôn Tần Khê khò khè một chút rồi nói: "Tôi sợ quá cơ, muội muội của Nguyên soái sẽ không vui lắm, cậu nhất định phải thương lượng với nàng trước nha."
"Chết tiệt! Ý cậu là tôi cũng phải chiến đấu với một đứa trẻ tám tuổi để có được vị trí đó à? Tôi đoán tôi phải bắt nạt mình để được vào đám cưới này," Đằng nói, tự hỏi làm thế nào cô có thể mạnh mẽ nắm tay A Ân và trở thành cô gái rải hoa .
A Đồng vỗ vai chị gái động viên: "Đừng lo quá, nó chỉ là một alpha nhỏ thôi.
Chị nhất định sẽ kéo nhanh nó như ăn trộm kẹo của em bé vậy." Họ không hề biết rằng alpha nhỏ đó trên danh nghĩa không có quan hệ gì với Nguyên soái, chỉ có điều cô bé cứng đầu như hắn khi cho hai omega chạy đua vì tiền của họ.
Ôn Tần Khê biết quá rõ tính cách của A Ân nhưng không muốn cảnh báo họ vì điều đó sẽ làm hỏng một buổi diễn hay.
Trong khi than thở về điều này, y nhận được yêu cầu quay video từ Mạch Châu và không ngần ngại trả lời nó vì Đô đốc chưa bao giờ gọi cho y nên chắc anh nó rất quan trọng.
Ngay khi cuộc gọi kết nối, giọng nói căng thẳng của Mạch Châu lọt vào mắt y.
Vẻ mặt của Đô đốc nghiêm túc với khuôn mặt xám xịt với đôi mắt gấu trúc như thể anh đã không ngủ trong 24 giờ qua.
Anh đang vội vã chạy xuống một lối đi có vẻ như là một tàu chiến và chỉ bắt đầu giải thích mục đích cuộc gọi của mình sau khi đến cabin của thuyền trưởng.
"Hoàng tử Hiệp Thư, tôi xin lỗi, lẽ ra tôi nên gọi điện sớm hơn...!ừm....có cách nào chúng ta có thể nói chuyện riêng không?" y nói rằng đã chú ý đến một omega gầy gò đeo kính ngồi trên ghế làm việc phía sau Triệu Hiệp Thư.
Ôn Tần Khê theo tầm mắt của anh, chỉ thấy giáo sư đang chăm chú nghiên cứu một chuỗi số liệu.
Ôn Tần Khê thấy thế không khỏi khiển trách anh.
“Cap đang chiến đấu thay mặt anh nhưng anh thậm chí không thể cổ vũ cô ấy mà lại chơi với dữ liệu thống kê của anh,” y nói khi gặp một người nghiện công việc còn tệ hơn mình.
"Cái gì? Điều này còn thú vị hơn thế nữa, ngoài ra tôi đã biết thuyền trưởng sẽ thắng và tôi chỉ đang chờ nhận tiền thắng cược của mình.....Ồ, chào Đô đốc," Giáo sư trả lời trước khi dán mắt vào những con số một lần nữa .
Mạch Châu sửng sốt trước địa chỉ của người lạ, mắt anh nheo lại trong giây lát nhưng anh nhanh chóng hồi phục và nhớ lại tính khẩn cấp của cuộc gọi điện video của mình.
Ôn Tần Khê đi vào phòng làm việc, cửa đóng lại sau lưng.
Y đã biết Mạch Châu gọi điện để nói rằng anh chỉ không muốn tin Khước Nhiên Triết thực sự đã rời khỏi hành tinh mà không nói bất cứ điều gì với anh.
"Nó là gì?" y hỏi với giọng không vội vàng và thề sẽ đưa Nguyên soái vào chuồng chó ngay khi y đưa hắn trở về từ quân Trùng tộc.
Điều đó lẽ ra phải dạy cho Nguyên soái không được chạy lung tung mà không báo cho y biết.
Y thậm chí còn nghĩ đến việc trì hoãn việc giải cứu chỉ để dạy cho hắn một bài học nhưng lại sợ sẽ xảy ra tai nạn dẫn đến thiệt hại nặng nề hơn.
"Hôm qua Nguyên soái rời đi để mua...ahem...ừm...không, ngài ấy đang đi làm nhiệm vụ," Mạch Châu nhanh chóng thay đổi lời nói khi định phá hỏng sự ngạc nhiên mà quên mất rằng họ có thể còn rất xa.
Điều tệ hơn là làm hỏng sự ngạc nhiên nếu không tìm thấy Nguyên soái, "nhưng chúng tôi đã mất liên lạc với ngài ấy ngay sau đó.
Chúng tôi đã tìm kiếm vị trí được biết cuối cùng của ngài ấy trước khi ngài ấy biến mất nhưng không thể tìm thấy ngài ấy.
Điều tôi đang muốn nói là Nguyên soái đã MIA (mất tích) lúc 15h chiều theo giờ Valim ngày hôm qua."