Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 125: 125: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên Soái





Đây chính là lý do bà ta nói xấu Triệu Hiệp Thư vì bà ta biết con riêng của mình là tình địch của cô con gái quý giá.
Kế hoạch của bà ta đã thành công hoàn hảo nhưng ai có thể ngờ rằng mẹ Khước lại tự nguyện đến đình của Triệu Hiệp Thư với ý định thu hẹp khoảng cách giữa bà và hoàng tử.
Những nỗ lực của Hoàng hậu có được tính là vô ích sao?
Điều này sẽ không được.
"Không sao đâu Khước phu nhân.

Dì cứ đi mua sắm đi ạ.

Cháu đã hứa với bạn cháu rằng hôm nay cháu sẽ đến thăm cậu ấy," Ôn Tần Khê nói, cảm thấy không gian của mình quá đông đúc và ngột ngạt.
Mẹ Khước có vẻ mâu thuẫn nhưng thấy bà cũng đến cửa nhà Triệu Hiệp Thư mà không báo trước nên bà miễn cưỡng đồng ý.
"A, vậy sao, vậy chúng ta đi thôi.

Ta cũng muốn cho cháu người xem bộ sưu tập mới của ta lần sau vậy...Nào, đi thôi.”
Ôn Tần Khê mỉm cười với mẹ Khước Nhiên Triết, nói: "Cảm ơn dì rất nhiều vì món súp.

Cháu sẽ cho dì biết suy nghĩ của cháu," khi họ đến gần cửa.

Ngay khi từ súp vừa ra khỏi miệng Triệu Hiệp Thư, Triệu Hoàng Mỵ đã cau mày với vẻ khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt.
"Súp? Súp gì?" ả nói nhưng Hoàng hậu đã kéo ả ra ngoài cũng không muốn trì hoãn nữa.
Ở trong cung của Triệu Hiệp Thư càng lâu, bà càng cảm thấy ngực mình thắt lại.
Đứa trẻ đó trông giống với cựu Hoàng hậu, một lời nhắc nhở thường xuyên rằng omega vẫn ngự trị trong miệng người dân mặc dù nàng đã chết.
Cửa vừa đóng lại, Ôn Tần Khê liền chạy tới hâm nóng hộp cơm mà bấy lâu nay hắn thèm muốn.
Y đứng bên lò vi sóng, sốt ruột gõ gõ chiếc thìa trong miệng lên quầy bếp và chăm chú nhìn đồng hồ đếm giờ.
Khi đồng hồ điểm 0:01 giây, Ôn Tần Khê mở cửa lò vi sóng, ăn một ngụm nước súp trong suốt, suýt chút nữa thì đốt lưỡi.
Hương vị thật tuyệt vời, một phương pháp chữa trị chứng nôn nao do thiên đường ban tặng.
Chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc này, y đã chụp ảnh món súp ăn dở, xóa Khước Nhiên Triết khỏi danh sách đen trước khi gửi cho hắn bức ảnh với chú thích cảm ơn.
***
Ở con phố trên, Khước Nhiên Triết đang bận khiển trách mẹ hắn vì việc ra ngoài mua sắm mà không hoàn thành nhiệm vụ.
Tất cả những gì bà phải làm là thuyết phục Triệu Hiệp Thư xóa hán khỏi danh sách đen nhưng ai biết bà sẽ chạy đi mua những thứ không cần thiết.
Bị con trai la mắng, mẹ Khước không khỏi xấu hổ, nhất là khi Hoàng hậu cứ đi vòng quanh như một con kền kền muốn nghe lén cuộc trò chuyện của họ nên đã cúp máy mà không cần suy nghĩ.
Hôm nay, Khước Nhiên Triết lần thứ hai bị cắt cuộc gọi một cách thô lỗ mà không có lời giải thích.
Lo lắng, hắn cố gắng tập trung vào tài liệu trước mặt nhưng điều đó tỏ ra vô ích khi hắn cứ nhìn thiết bị liên lạc của mình với ánh mắt mong đợi.
Tất cả những gì hắn có thể nghĩ là làm thế nào hắn có thể sống sót trong một tiếng rưỡi tiếp theo mà không giải quyết được mọi việc với Triệu Hiệp Thư, đó là nếu omega chấp nhận cuộc gọi của hắn sau khi hắn thoát khỏi danh sách đen.
Lo lắng gõ gõ lên bàn, mắt chăm chú nhìn đồng hồ như thể thời gian sẽ trôi nhanh hơn một cách kỳ diệu nếu nhìn chằm chằm vào nó, thiết bị liên lạc của hắn đột nhiên lóe lên thu hút sự chú ý của hắn.
Hình ảnh món súp ăn dở với dòng chữ cảm ơn xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Một luồng xuân ấm áp nảy mầm bên trong khi hắn nhanh chóng yêu cầu một cuộc gọi video kết thúc hai giờ ba mươi phút đau khổ của mình.
***
Yêu cầu gọi video vang lên ba lần trước khi Ôn Tần Khê bị buộc phải chấp nhận.
Miệng nhét đầy mì y chấp nhận yêu cầu cảm thấy sai lầm.
Nguyên soái không nhìn thấy trong ảnh rằng y vẫn đang ăn sao?
Khước Nhiên Triết rất vui khi nhận cuộc gọi mặc dù trên mặt hắn không thể hiện điều đó.
Hắn muốn duy trì thái độ nghiêm khắc khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt dễ thương đang tát vào mấy sợi mì, hắn không khỏi nhếch môi thích thú.

Ôn Tần Khê đang nuốt ngụm canh, cuối cùng cũng chú ý đến vẻ mặt ngốc nghếch của Khước Nhiên Triết, biểu cảm như đang cười nhưng đang muốn che giấu.
"Sao anh lại làm vẻ mặt đó?" Ôn Tần Khê hỏi, lấy khăn ăn lau khóe miệng.
Khước Nhiên Triết gãi đầu giấu đi nụ cười trưởng thành nói: “Trông em đáng yêu quá.”

Nghĩ đến bị ông chủ khen dễ thương, toàn thân Ôn Tần Khê cứng đờ.
Y đang nhìn chằm chằm vào Nguyên soái không chớp mắt như một ma-nơ-canh đáng sợ trong một cửa hàng quần áo.
Nếu đây là thử thách ma-nơ-canh thì Ôn Tần Khê chắc chắn đã vượt qua.
Y quá thuyết phục đến nỗi Khước Nhiên Triết gần như nghĩ rằng tín hiệu yếu khiến máy liên lạc của y bị đóng băng.
Không đúng, Valim Network nhanh hơn tốc độ ánh sáng, làm sao có thể đóng băng được?
"Triệu Hiệp Thư!" không có phản ứng, "Thư Thư!" vẫn không có tiếng trả lời: "A Thư!"
Ai biết được trong lòng Ôn Tần Khê đang nghĩ gì.
Mãi đến khi Khước Nhiên Triết gọi cho anh lần thứ ba, y mới chuyển động.
"Xin lỗi," y nói khi đột ngột đứng dậy với âm thanh chiếc ghế cọ vào sàn, vẻ mặt y không thể đọc được.
Khước Nhiên Triết không biết lần này mình đã làm gì sai, khôn ngoan ngậm miệng lại, tránh đổ thêm dầu vào lửa.
Điều hắn không biết là một người nào đó đỏ như củ cà chua ngay khi y bước ra khỏi tầm nhìn của camera.
Thật là một lời tán tỉnh chết tiệt, y nghĩ và vẩy một ít nước để làm mát khuôn mặt đang nóng bừng của mình.
Chỉ khi chắc chắn mình có thể kiềm chế được bản thân, y mới quay lại dọn dẹp đồ dùng và nói: “Nguyên soái thật chu đáo món súp rất ngon,” với giọng điệu nhẹ nhàng khiến Khước Nhiên Triết giật thót tim.
“Không chu đáo như em tối qua,” hắn nói thử nước.
Trước khi bị đưa vào danh sách đen, hắn muốn thảo luận về sự việc tối qua nhưng đáng tiếc, hắn đã tự bắn vào chân mình trước đó.
Bây giờ hắn rất muốn nói về chuyện đó nhưng lại không biết phải tiếp cận vấn đề nhạy cảm như thế nào.
Hắn chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện như vậy trước đây.
Ôn Tần Khê cầm máy liên lạc tiến vào mật thất, thản nhiên hỏi: "Tôi chu đáo thế nào?" với một giọng điệu mơ hồ.
Y thực sự không nhớ được nhiều với những mảnh ký ức vụn vặt chỗ này chỗ kia.
Y chỉ nhớ có việc gì đó liên quan đến chân, kem và âu phục thôi.

Khước Nhiên Triết ban đầu rất lo lắng nhưng toàn bộ cơ thể hắn nhanh chóng ướt đẫm nước lạnh khi hắn nhận ra con cáo *** **** thậm chí còn không nhớ lại sự kiện tối qua.
Có nghĩa là hắn là người duy nhất có một đêm trằn trọc trằn trọc khi nghĩ về những điều tục tĩu trong khi người gây ra mớ hỗn độn này là người ít bị ảnh hưởng nhất?
"Thư Thư em thực sự không nhớ à?" Khước Nhiên Triết hỏi trái tim hắn mỗi giây lại chìm sâu hơn.
Ôn Tần Khê ngồi xuống ghế, sắp xếp lại bản đồ giữa các vì sao trên bàn.
"Cái gì, tôi đã làm điều gì ngu ngốc khi say rượu à?" Y nhướng mày hỏi.
Cảm thấy chán nản, Khước Nhiên Triết thở dài trước khi nói: "Đừng bận tâm.

Chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa.

Tôi phải đi," giọng hắn xa cách và lạnh lùng.
Cứ như thế, cuộc gọi video bị ngắt kết nối.
Ôn Tần Khê, "...!"
Ôn Tần Khê gãi đầu cố nhớ lại chuyện tối hôm qua nhưng đầu óc lại không nhúc nhích.
Y có thể là một thiên tài trong lĩnh vực lập trình nhưng khi bộ não của y say xỉn, trí nhớ của y trở nên hỗn loạn giống như cá vàng.
Không còn lựa chọn nào khác, y phải hỏi nhân chứng duy nhất còn lại có thể làm sáng tỏ vấn đề này và nhân chứng đó là ….