Chung Cực Truyền Thừa

Chương 677: Thương nghị




Thần thức Lâm Phỉ tuy rằng nhập vào cơ thể mà ra, nhưng lưu quang chung quanh nơi này hiển nhiên cũng có cấm chế ngang cấp, Lâm Phỉ không cách nào dò xét ra hư thật. Chỉ xác định được nơi này quả thật có cường giả.

- Chẳng lẽ là cường giả Thần Cấp của Đông Nam Thiên?

Trong nội tâm Lâm Phỉ âm thầm suy đoán, đương nhiên khả năng này là rất lớn.

Trong khi đang suy đoán, đôi mắt dễ thương của Lâm Phỉ đột nhiên hơi chuyển, thân hình bỗng nhiên dừng lại trên không trung. Ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Chỉ thấy cảnh sắc chung quanh đột nhiên biến đổi kịch liệt, lưu quang nhìn như vô tận kia chậm rãi biến mất, lộ ra một không gian sáng chói như tinh không vậy.

Ánh sáng chung quanh liền biến mất, chiếu rọi lên khuôn mặt Lâm Phỉ, ngân quang cũng dần tiêu tán, bất quá sau một lát không gian chung quanh cũng đã tối lại.

Toàn bộ không gian lại trở thành một mảnh đầy sao, giống như trên một mảnh vải đen cực lớn chi chít đầy ánh sao vậy, tựa như ảo mộng khiến người say mê.

Một đạo thân ảnh chậm rãi đáp xuống, mang theo chấn động năng lượng cường hoành đến cực điểm.

Biểu lộ Lâm Phỉ không thay đổi chút nào nhìn thân ảnh kia. Song khi thấy rõ bộ dạng người kia, ánh mắt Lâm Phỉ lại bỗng nhiên trừng lớn, lộ ra biểu lộ không dám tin.

- Đã lâu không gặp, Hân Dao. Nguồn truyện: Truyện FULL

Thanh âm cười khẽ bình thản thuần hậu chậm rãi vang lên.

Sau khi Lâm Dịch trở lại Cổ Văn đã là sáng sớm ngày kế tiếp rồi.

Trong đại địa lõm xuống, đang có vô số người gõ lách cách, đang bắt đầu kiến thiết lại thành thị đã biến thành phế tích.

Chuyện cũ đã qua, người sống sót lại tiếp tục sinh tồn, Cổ Văn chính là quê hương của bọn hắn, cần phải kiến thiết lại.

Lâm Dịch nhẹ thở dài một tiếng liền nhìn thấy một lưu chỉ bay ra từ trong thành thị, bay thẳng về phía thành thị. Lâm Dịch nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra người kia chính là Huyền Vũ Ô Tác.

- Đại nhân, ngài trở về rồi.

Ô Tác ngừng lại ở trước mắt Lâm Dịch, khom mình hành lễ, trên mặt mang theo một tia cười chất phác.

Hôm nay thân phận địa vị của Lâm Dịch đã không giống trước nữa. Tuy rằng là nhi tử của Lâm Cường, nhưng thực lực và danh vọng của hắn trong đám tộc nhân Cổ Văn còn sống sót đã có thể gọi là đệ nhất nhân rồi. Cho nên Ô Tác tuy rằng so tuổi hắn lớn hơn Lâm Dịch rất nhiều, đồng thời địa vị của hắn cũng tương đương Lâm Cường nhưng vẫn cam tâm tình nguyện gọi Lâm Dịch một tiếng đại nhân.

Lâm Dịch nhẹ nhẹ cười cười nói:

- Ô đại ca khách khí.

Trong khi nói chuyện liền thấy lại có một đạo quang mang phá không mà đến. Lâm Dịch nhìn thoáng qua liền biết rõ người đến chính là người nhà mình.

Vội vàng nghênh đón:

- Phụ thân, mẫu thân, Mộng nhi, Linh Lung.

Bọn người Lâm Cường đứng trước người Lâm Dịch, Lâm Cường nhẹ gật đầu sau đó liền cau mày hỏi:

- Thế nào rồi?

Lâm Dịch tự nhiên hiểu rõ Lâm Cường hỏi chuyện gì. Nhớ tới những gì mình nhìn thấy, khẽ thở dài một tiếng sau đó nói:

- Về Bổn Nguyên Chi Tháp trước rồi bàn bạc kĩ hơn a.

Thấy Lâm Dịch nhíu mày trong lòng bọn người Lâm Cường đều có chút cảm ứng, sau khi nhẹ khẽ thở dài một tiếng, Lâm Cường gật đầu nói:

- Về Bổn Nguyên Chi Tháp trước a.

Lập tức, nguyên một đoàn người bay về phía Bổn Nguyên Chi Tháp.

Tầng thứ bảy, trong phòng họp lớn không có chút dấu vết năm tháng, cường giả đã ngoài Tinh Vị cảnh của Bổn Nguyên Chi Tháp đều đã hội tụ ở chỗ này, sau đó tổ chức hội nghị, nói qua các tình huống xảy ra trong một năm qua.

Nhân khí khi đó cường thịnh đến cỡ nào? Phòng họp đủ dung nạp hơn trăm người cơ hồ hoàn toàn chật ních. Nhưng hôm nay, cũng chỉ có sáu người bọn Lâm Dịch, thấy tình huống như thế, mặt cũng không khỏi ảm đạm. Nhớ lại sự rầm rộ năm đó, dung mạo hảo hữu cùng thuộc hạ trước kia như ở trước mắt, nào biết chỉ qua một buổi tối mà đã âm dương cách biệt, không có ngày tương kiến nữa.

Toàn bộ phòng họp đều lâm vào yên tĩnh, cơ hồ tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Cuối cùng Lâm Cường ý chí kiên định, tuy rằng trong lòng cũng phiền muộn ảm đạm, nhưng vẫn mở miệng phá vỡ sự yên lặng:

- Dịch nhi, chuyện giải quyết sao rồi?

Lâm Dịch có chút gật đầu, hít sâu một hơi, trong mắt nổi lên một tia ánh sáng lạnh đáng sợ nói:

- Quả nhiên không ngoài dự liệu, tứ đại Bổn Nguyên Chi Tháp đều đã bị bọn hắn tập kích. Ngoại trừ Cổ Văn ta và Cổ Thuật ra, hai phương khác...

Nói tới chỗ này, ánh mắt hắn lại nhìn về phía Vân Băng, khẽ thở dài một tiếng. Vân Băng tuy rằng đã có cảm ứng, nhưng nghe nói như thế, thân thể vẫn không nhịn được khẽ run lên, trên mặt đẹp thoáng hiện ra thần sắc tái nhợt.

Tuy rằng nàng đã bị giam cầm nhiều năm, nhưng đó dù sao cũng là nhà nàng, hôm nay toàn bộ Cổ Năng đều đã bị diệt, trong nội tâm nàng sao lại không có chút cảm giác nào được?

Lâm Cường nhìn thấy thê tử thế, không khỏi cầm tay của nàng, trong mắt mang theo thần sắc quan tâm nhìn nàng, hai hàng nước mắt theo mắt Vân Băng chảy xuống bàn tay lạnh như băng.

Nhìn thấy bộ dáng mẫu thân như thế, trong lòng Lâm Dịch cũng rất khó khăn, càng sinh ra sát ý vô biên với Thanh Long Bảo kia.

- Mẫu thân, xin chớ thương tâm, thù của Cổ Năng chúng ta nhất định sẽ báo.

Thanh âm Lâm Dịch trầm thấp an ủi.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung đều vây quanh Vân Băng, cầm lấy bàn tay trắng nõn lạnh buốt khác của nàng. Mặc dù không nói chuyện, nhưng sự ôn hoàn kia vẫn khiến người cảm thấy ấm ám.

Vân Băng hít sâu vài hơi, lau đi vài giọt nước mắt, miễn cưỡng cười cười, mới nhẹ giọng nói:

- Yên tâm đi, ta không sao đâu.

Nói xong tay lại nắm thật chặt tay con dâu và trượng phu. Dù nàng kinh nghiệm phong phú nhưng toàn tộc bị đồ sát hiển nhiên không dễ chấp nhận chút nào.

Lâm Dịch liếc nhìn mẫu thân, trong lòng thầm thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nói tiếp:

- Người lần này tập kích Bổn Nguyên Chi Tháp là người của một tổ chức cực kì khổng lồ ở Huyền Đông Thiên, Thanh Long Bảo. Tuy rằng ban nãy ta đã bức bọn hắn đi, nhưng có thể khẳng định bọn hắn chắc chắn sẽ quay lại.

Trong mắt Lâm Cường lóe lên hào quang lăng lệ ác liệt, trầm tư một chút mới nói:

- Bọn hắn muốn phá hủy đại lục Bạch Đế vì lý do gì?

Lâm Dịch khẽ lắc đầu:

- Việc này tạm thời chưa rõ.

Lông mày Lâm Cường lập tức nhíu lại, qua một lúc lâu Lâm Cường mới nhìn về phía Lâm Dịch hỏi:

- Ở Thiên Giới, cường giả cấp bậc như những người áo tím kia có nhiều không?

Lâm Dịch lắc đầu đắng chát cười cười:

- Rất nhiều, những người kia nhiều nhất chỉ có thể xem là cường giả trung đẳng của Thiên Giới thôi.

- Cường giả trung đẳng?

Khóe miệng Lâm Cường cũng nhếch lên một nụ cười khổ sở.

Những người trong phòng họp nghe thấy câu trả lời của Lâm Dịch liền nhìn nhau mấy lần, thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương. Chỉ là cường giả trung đẳng thôi, nhưng đó lại là tồn tại mà ngay cả cường giả đỉnh cao ở đại lục Bạch Đế cũng không thể chống lại được. Hơn nữa nghe ý tứ của Lâm Dịch thì số lượng của đối phương tuyệt đối nhiều hơn phe mình, cuộc chiến này phải đánh thế nào đây?

- Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao đây?

Ô Tác sững sờ mở miệng nói.

Lâm Dịch chau mày, hắn cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

Nếu như chỉ là người nhà mình thì còn dễ nói, dẫn bọn họ vào Thiên Giới là được rồi, đến lúc đó tự nhiên sẽ được mình và Lâm Phỉ bảo hộ, hơn nữa vào thời khắc mấu chốt có thể trốn vào Hổ Thần Cư, an nguy ngược lại không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng vấn đề là, người nhà của mình vừa đi, vậy đại lục này phải làm sao bây giờ.

Vốn lấy tình huống trước mắt, Lâm Dịch cho dù muốn bảo vệ những người này nhưng cũng vô lực. Dù sao, hắn dù sao cũng không thể mỗi thời khắc đều đi tới đi lui bốn cái Bổn Nguyên Chi Tháp để dò xét a? Huống hồ, chuyện chờ người khác tới đánh mình sau đó mới bị buộc đánh trả thì cũng không phù hợp với cá tính của hắn.

Lâm Dịch nhíu mày nghĩ đến. Qua thật lâu sau, Lâm Dịch mới hít sâu một hơi sau nói:

- Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, không gấp làm gì. Ít nhất trước tiên phải đón muội muội trở về, sau đó chúng ta cùng nhau lên Thiên Giới. Đợi đến khi lên Thiên Giới, chúng ta mới có cơ hội nói đến chuyện báo thù

Trong mắt Lâm Cường lóe lên tinh mang nói:

- Lên Thiên Giới?

Lâm Dịch hơi gật đầu, nhìn về phía phụ thân nói:

- Thực ra mục đích chủ yếu nhất con về lần này, chính là để đón mọi người lên Thượng Thiên.

Lâm Cường chau mày, liếc nhìn bốn phía, sau đó lại vô lực thở dài:

- Đám chúng ta lên Thiên Giới thì có thể làm được gì? Cường giả trung đẳng của Thanh Long Bảo chúng ta cũng không đánh bại được chớ đừng nói chi đến những người càng mạnh hơn. Huống hồ, chẳng lẽ chúng ta cứ chạy đi như vậy, tùy ý để đại lục Bạch Đế bị người phá hủy sao?

Sau khi nói xong, Lâm Cường liền xiết chặt nắm đấm.

Bất kể nói thế nào, đại lục Bạch Đế vẫn là nhà của họ, nếu so Thiên Giới với nơi này thì đầu tiên nơi này nhiều hơn mấy phần thân thiết. Bọn người Lâm Cường từ khi sinh ra đến giờ đã bắt đầu thủ hộ Bổn Nguyên Chi Tháp, nếu đại lục Bạch Đế bị phá hủy, mọi người dù có lên Thiên Giới thì cũng là lục bình không có rễ, cái này bảo sao Lâm Cường có thể tiếp thụ được.

Lâm Dịch thấy biểu lộ của Lâm Cường, sau khi suy nghĩ một chút mới mở miệng nói:

- Phụ thân, việc này người có thể yên tâm. Hiện giờ trong lòng con cũng đã có chút tính toán. Vị diện này đối với Bách Nguyên Tông mà nói tuy rằng cũng không coi vào đâu nhưng tuyệt đối không thể bỏ đi dễ dàng như vậy được. Tông chủ Bách Nguyên Tông con cũng có thể nói vài lời. Huyền Đông Thiên Thanh Long Bảo mặc dù ở Thiên Giới thế không kém, nhưng dù sao ở đây cũng là Đông Nam Thiên. Nếu xử lý thỏa đáng thì ít nhất cũng có thể kéo dài một lúc. Mà trong khoảng thời gian này, sao cũng sẽ tìm ra biện pháp đối phó Thanh Long Bảo thôi.

Lâm Cường nghe vậy nhìn về phía Lâm Dịch, thật lâu sau khẽ gật đầu nói:

- Nếu trong lòng con đã có tính toán, bên kia cứ làm như vậy đi. Mộng nhi, Linh Lung, các con mang Dịch nhi đến nhà Yến nhi một chuyến đi.

- Vâng, cha cứ yên tâm.

Thủy Linh Lung nhu thuận nhẹ gật đầu, đồng ý.

- Vậy nơi này có cần tiếp tục trùng kiến không?

Ô Tác đột nhiên mở miệng hỏi.

Lâm Dịch còn chưa kịp mở miệng, Lâm Cường đã quả quyết nói:

- Trùng kiến, nhất định phải trùng kiến. Cổ Văn đã thủ hộ Bổn Nguyên Chi Tháp nhiều năm, đây là thiên mệnh của chúng ta, tuyệt đối không thể bị đứt ở thế hệ chúng ta được. Cường giả ngoài tinh vị cảnh ở bên ngoài ta cũng đã thông tri, ít ngày nữa bọn hắn sẽ quay về Cổ Văn.

Lâm Dịch cũng có chút gật nói:

- Quả thật phải trùng kiến, nhưng nơi này là trọng điểm công kích của Thanh Long Bảo, ở nơi này quả thật rất nguy hiểm. Nhưng nếu như người của Thanh Long Bảo có thể đơn giản giết chết những người đó, vậy chứng minh rằng đại lục này cũng rất có thể bị phá hủy, vậy thì dù có dọn đi chỗ khác cũng vô dụng. Ta đề nghị mở Bổn Nguyên Chi Tháp ra, bình thường để người lại ở bên ngoài, khi tu hành thì tu hành ngay trong Bổn Nguyên Chi Tháp. Vạn nhất đối phương đến tấn công thì có thể tạm thời trốn vào trong Bổn Nguyên Chi Tháp.

Lâm Cường cũng gật gật đầu, sau đó mở miệng nói:

- Việc này không nên chậm trễ, Mộng nhi, Linh Lung...Các con trước hết đi đón một nhà Yến nhi đi.

Hội nghị ngắn ngủi đã xong, mọi người chia nhau đi. Ba người Ô Tác, Lâm Cường, Vân Băng thì phụ trách dẫn đầu công tác trùng kiến. Ba vợ chồng Lâm Dịch, Thư Mộng, Thủy Linh Lung thì phụ trách tiến về thành phố Thiên Diệp, nghênh đón một nhà Lâm Yến. Kỳ thật nghênh đón người nhà Lâm Yến cũng không cần ba người phải xuất động, Lâm Cường an bài như vậy cũng là suy nghĩ thay cho bọn người Lâm Dịch. Dù sao mấy vợ chồng bọn họ đã có ba trăm năm không gặp nhau rồi.

Bầu trời xanh như giặt rửa, vạn dặm không mây, từng bầy chim nối đuôi nhau, gió biền nhè nhẹ, trong tiếng sóng ầm ầm lại mang theo nhàn nhã không nói nên lời.

Ba đạo lưu quang bỗng vạch phá khung cảnh nhàn nhã này, ầm ầm phá khôn, mang theo một hồi cuồng phong, sóng biển bỗng nhiên mãnh liệt, lưu lại một đạo dấu vết thật dài.

Thành phố Thiên Diệp, vẫn vô cùng phồn vinh giống như trước đây,

Chuyện xảy ra với Bổn Nguyên Chi Tháp không ảnh hưởng chút nào đến mọi người trong thành thị này nữa. Trên đường phố ngựa xe như nước, biển người như thủy triều, tiếng rao hàng, tiếng cười mắng, tiếng bánh xe nhấp nhô, tiếng hài đồng chơi đùa không dứt bên tai, phi thường náo nhiệt.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung khuôn mặt xấu hổ, nhưng trong mắt lại tràn đầy hạnh phúc ép sát bên người Lâm Dịch.

Hai nữ nhân này cũng đã có một đoạn thời gian rất dài chưa trở lại thế giới phàm nhân, vậy nên những vật bày bán hai bên đường cũng có thể khiến các nàng hiếu kỳ vừa ý vài lần. Chỉ là sau khi ngắm nghía vài lần, liền không nhịn được muốn quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Dịch, phảng phất như nhìn mãi vẫn không đủ vậy.

Lâm Dịch có chuyện trong lòng, nhưng hôm nay không biết Lâm Phỉ đã chạy đi chỗ nào, hơn nữa mục đích chuyến này chủ yếu là đến đón một nhà Lâm Yến, cũng không phải là thời cơ tốt để nói chuyện. Chỉ có thể đợi sau khi đón Lâm Yến xong lại tìm một cơ hội nói kỹ với nhị nữ. Hôm nay thấy bộ dáng ôn nhu của nhị nữ khiến hắn bề ngoài tuy vui vẻ, trong lòng thực sự sinh ra chút xấu hổ

- Sắp đến rồi, nhà Yến nhi phía trước cách đó không xa.

Thư Mộng đột nhiên thò tay chỉ về phía trước, cười kêu lên.

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy bên đường phố phía trước không xa có một phủ đệ. Một đôi sư tử uy vũ mạnh mẽ đứng ở trước đại môn màu son, có chút khí thế. Hai hộ vệ tinh thần sáng láng đứng ở hai bên, hai mắt ngẫu nhiên lại lóe tinh quang, hiển nhiên thực lực phi phàm. Hoành phi phía trên đại môn viết hai chữ to - Kim Phủ.

Muội phu Kim Trĩ Hàn hôm nay đã là thống lĩnh hộ thành quân của thành phố Thiên Diệp rồi, phủ đệ này chính là do đế quốc ban cho hắn.

Thư Mộng cười nói với Lâm Dịch, Lâm Dịch có chút nhíu mày, nhớ tới thiếu niên Kim Trĩ Hàn kia năm đó đã ở trước mặt mình ưỡn ngực nói sẽ bảo vệ cho Yến nhi.