Chung Cực Truyền Thừa

Chương 622: Cuộc chiến Ngưng Thần kỳ




Hôm nay Lâm Dịch đã đắc tội với Phần Thiên, nếu như lại bởi vì một câu của vị Thư Hổ Vương này, thanh niên liền đem bảo vật giao cho đối phương. Như vậy hắn xem Lâm Dịch thành cái gì?

Cho nên, một câu hỏi thăm này chính là nói cho Lâm Dịch biết - ta chưa từng quên đại nhân người là bởi vì chúng ta mới kết oán thù với Phần Thiên, cho nên mặc dù là có chết, chúng ta tuyệt đối cũng sẽ không để cho đại nhân người có cảm giác phản bội.

Cười một cái với tên thanh niên kia, Lâm Dịch mới nói:

- Trước tiên nói cho ta biết bảo vật này rốt cục là vật gì?

Thanh niên khẽ gật đầu nói:

- Bảo vật này tên là Lộng Viêm thảo. Danh tự tuy có chút ác tục, nhưng công hiệu của nó đúng là rất lớn, nếu như có người hấp thu được Lộng Viêm thảo này, lực lĩnh ngộ không những có thể tăng vọt gấp mấy lần. Ngay cả tinh thần lực cũng có đề cao rất lớn, quan trọng hơn là còn có thể luyện hóa ra Chân Hỏa thể chất.

Chân Hỏa thể chất? Lâm Dịch nghi hoặc nhìn thanh niên kia.

Tên thanh niên khẽ gật đầu nói:

- Không sai, Chân Hỏa thể chất, theo như truyền thuyết, người có được Chân Hỏa thể chất, vô luận là hỏa diễm gì đều có thể sử dụng được mà không hề suy giảm.

- Bất luận là hỏa diễm gì?

Lâm Dịch tâm tư khẽ động, hỏi:

- Ngay cả Hắc Viêm của Hắc Viêm Long cũng như vậy sao?

Thanh niên kia nao nao, nhíu mày suy nghĩ một chút mới nói:

- Nếu như truyền thuyết không sai, hẳn là cũng được.

Tâm tư Lâm Dịch lập tức lung lay dữ dội, dùng thực lực hôm nay của hắn. Hắc Viêm còn có chút ít, có cũng được mà không có cũng không sao. Dù sao hắn cũng có Chân Thần khí, lực công kích của nó, hẳn là không thua kém Hắc Viêm.

Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là hắn không lo lắng đấy. Theo thực lực tăng lên, Lâm Dịch có thể rõ ràng cảm giác được lực cắn trả của Hắc Viêm cũng ngày càng mạnh. Tới một ngày khi lực lượng của Hắc Viêm vượt qua bản thân mình.

Lâm Dịch không dám tưởng tượng thêm nữa.

Có hai cách giải quyết vấn đề này.

Thứ nhất là tìm được Hắc Viêm, để nó hấp thu Hắc Viêm trên người mình đi.

Mà phương pháp thứ hai, chính là làm cho mình không hề sợ hãi loại Hắc Viêm này.

Tính nguy hiểm của phương pháp thứ nhất thì không cần phải nhiều lời. Mà phương pháp thứ hai, tựa hồ đang ở trước mặt rồi.

Lâm Dịch con mắt nhướng lên, lập tức có chút trầm ngâm.

Nhưng làm sao mới có được Lộng Viêm thảo này, cái này có chút đau đầu.

Đúng vậy, Lâm Dịch chỉ cần một tay, có thể làm cho năm tên gia hỏa này tan thành mây khói. Mà Cơ Nghiên kia, nói thực ra, Lâm Dịch thật đúng là không để nàng vào mắt. Nàng có Chiến Văn, Lâm Dịch cũng có. Nàng có bảo vật gì, nhưng có thể sánh được với hai Đại Chân Thần khí trên người Lâm Dịch sao?

Nhưng mà Lâm Dịch lại không thể làm ra loại chuyện này được.

Thà rằng thanh niên kia không hỏi:

- Đại nhân, ý của ngài?

, thì Lâm Dịch có thể làm ra đượci, nhưng tên thanh niên này lại hỏi, Lâm Dịch biết mình không có cách nào hạ thủ với họ rồi. Dù sao đối phương vẫn có lòng kính trọng mình, mình ở trong mắt họ cũng có phân lượng đấy.

Bình thường ở trong mắt người Thiên giới, không hề nghi ngờ Thư Hổ Vương một trong Phần Thiên Lục Vương càng có lực uy hiếp hơn so với mình. Đổi lại là một người khác, có thể sẽ chần chờ suy nghĩ một chút, liền đem bảo vật cho đối phương, để bảo toàn cho tính mạng của mình, sao còn có tâm tư nghĩ đến người khác? Nhưng thanh niên kia lại không có, hắn hỏi những lời này, chính là đem tính mạng hoàn toàn giao vào tay mình.

Lâm Dịch không phải là một người tốt nhưng cũng là người có tính cách. Người khác xấu với hắn, hắn có thể tìm về gấp trăm nghìn lần. Đồng dạng, người khác tốt với hắn, hắn cũng sẽ dùng gấp trăm nghìn lần mà đi trả lại. Vô luận thân phận thực lực vị trí cao thấp.

Cho nên, sau khi Lâm Dịch suy nghĩ một hồi, chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng. Cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác thôi, Thiên giới này to lớn như thế. Bảo vật có được công năng đặc thù cũng là tầng tầng lớp lớp. Không nhất định chỉ có một cây Lộng Viêm thảo này.

Nghĩ tới đây, Lâm Dịch nhìn xem người thanh niên kia nói:

- Ngươi tin ta sao?

Thanh niên kia bị Lâm Dịch hỏi khẽ giật mình, lập tức liền vội vàng gật đầu nói:

- Đại nhân là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân, tiểu nhân tự nhiên là tin tưởng đại nhân.

Lâm Dịch gật đầu nói:

- Nếu như ngươi đã có lòng tin với ta, thì đem Lộng Viêm thảo kia tạm thời giao cho ta bảo quản.

- Cái này...

Thanh niên trong nháy mắt có chút chần chờ, lập tức cắn răng một cái. Tay áo vung mạnh lên, một đạo ngân quang lập tức bắn về phía Lâm Dịch. Lâm Dịch trở tay chụp tới, cầm được một vật.

Cúi đầu xem, đây là một cây màu đỏ, nhưng mà bề ngoài của nó cực kì giống với Cẩu Vĩ Ba hoa mà trên đại lục Bạch Đế có thể tùy ý thấy được. Nhưng mà ở trên gốc cây này, ngậm lấy một cỗ Hỏa nguyên tố, mặc dù là Lâm Dịch cũng cảm thấy cực kỳ nồng hậu dày đặc. Bên trên có một tầng hồng mang dịu dàng lưu chuyển.

Động tác của hai người cực nhanh, Cơ Nghiên kia cơ bản là không có thời gian phản ứng. Sau khi Lộng Viêm thảo rơi vào trong tay Lâm Dịch, đôi con ngươi xinh đẹp của Cơ Nghiên mới trừng lên, lộ ra một tia tức giận.

Lâm Dịch nhẹ gật đầu, ngân quang lóe lên trong tay, thực vật kia đã bị hắn để vào trong không gian giới chỉ. Sau đó mới nhẹ gật đầu với năm tên thanh niên kia, nói:

- Năm người các ngươi rời đi trước, chờ tới sau khi về Loạn Tinh nội thành, ta sẽ đi tìm các ngươi sau.

- Đại nhân, vậy ngài...

Biểu lộ của thanh niên kia có chút lo lắng, vụng trộm liếc mắt nhìn về phía Cơ Nghiên.

Lâm Dịch cũng liếc mắt nhìn về phía Cơ Nghiên sắc mặt có chút tái nhợt, cười nói:

- Yên tâm, chỉ bằng vào con cọp cái như nàng vẫn chưa ngăn được ta.

- Ngươi...Hừ.

Nghe được Lâm Dịch ở trước mặt mọi người gọi mình là cọp cái. Trên mặt Cơ Nghiên lập tức dâng lên một cổ ửng hồng, trong đôi mắt lập tức lửa giận phun trào.

Mà năm người kia nhìn nhau, cuối cùng thanh niên kia hít sâu một hơi, cung kính nhìn về phía Lâm Dịch nói:

- n đức của đại nhân tiểu nhân sẽ nhớ kỹ. Kính xin đại nhân cẩn thận, thật sự không được, đại nhân ngài nhất định phải dùng bảo toàn tính mạng mình làm trọng.

Lâm Dịch gật đầy cười với năm người kia lần nữa. Thanh niên kia cắn răng một cái, nói:

- Đi!

Năm người lập tức quay người, hóa thành năm đạo lưu quang phá không mà đi.

- Các ngươi đi sao?

Thấy đối phương rõ ràng hoàn toàn không xem sự có mặt của nàng ra kí lô gì, Cơ Nghiên trong cơn giận dữ, kêu lên một tiếng, chỉ thấy bàn tay nhỏ bé đầy lông xù của nàng có chút vung lên.

Thiên đạo công kích, trong nháy mắt trời biến sắc, một cổ uy áp cường đại không gì sánh kịp lan tỏa trên không trung. Năm người thoát đi lập tức sắc mặt đại biến, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy bầu trời hoàn toàn biến thành màu đen, tựa hồ toàn bộ như tinh không đảo lộn. Dưới cổ uy áp này, bọn hắn chỉ cảm thấy lồng ngực mình tựa hồ lập tức bị cự thạch ngàn cân đè lấy. Thân hình đang bay nhanh không khỏi dao động cực lớn, tựa hồ muốn từ không trung trực tiếp bị áp xuống dưới đất.

Nhưng mà vào lúc này, một cổ uy áp hoàn toàn khác ầm ầm xuất hiện, mạnh mẽ tiếp đón lấy Thiên đạo do Cơ Nghiên dẫn dắt.

- ...

Dưới sự đối lập của hai cổ uy năng khổng lồ, sắc mặt năm người lập tức ửng đỏ, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bỗng nhiên đứng lại giữa không trung. Nguyên một đám sắc mặt đều tràn đầy hoảng sợ cố gắng quay đầu nhìn lại. Năm người tuy đã bị thương, nhưng cũng chính nhờ cổ uy áp này chống lại kịp thời, nên vẫn giữ được tính mạng.

- Oanh...

Giống như sấm sét nổ vang bên tại, biến cố đột ngột này làm cho cả năm người ngây ngốc, quên cả cử động.

- Còn không mau đi?

Một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai năm người, năm người nhất thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn thân Lâm Dịch không gió mà bay, trên khuôn mặt tuấn tú, xuất hiện một tia ngưng trọng.

Thanh niên lại lần nữa liếc nhìn Lâm Dịch, sau đó cắn răng một cái hô:

- Đi!

Dưới sự trợ giúp của Lâm Dịch, năm người lần nữa hóa thành lưu quang, ầm ầm bắn tới, sau một lát đã biến mất trong tầm mắt của hai người.

Không trung, giữa tầng mây đen như mực, từng đạo điện xà màu tím không ngừng ẩn hiện giữa tầng mây, Lâm Dịch và Cơ Nghiên đứng đối diện nhau.

- Ngươi đến cùng có mục đích gì? Tại sao phải giúp đỡ Phiêu Miểu Thiên?

Cơ Nghiên lạnh lùng nhìn xem Lâm Dịch, mở miệng hỏi.

Năm người kia dù sao cũng chỉ là ruồi muỗi mà thôi, giết hay không giết cũng không khác nhau nhiều lắm. Mục tiêu của Cơ Nghiên chính là Lộng Viêm thảo, nếu như đã biết là nó ở trên người Lâm Dịch, nàng cũng không cần phải truy đuổi năm tên tiểu nhân vật đó làm gì. Cho nên, Lâm Dịch đã ra tay giúp đỡ thì nàng cũng không xuất thủ nữa.

Chẳng qua là, nàng thật sự không rõ Lâm Dịch đến tột cùng là vì cái gì.

Phiêu Miểu Thiên, dù sao Phiêu Miểu Thiên và Phần Thiên đều là một trong tam đại thế lực. Ai cũng không phân cao thấp. Đối phương có thực lực Ngưng Thần kỳ, thân phận cao quý. Thậm chí kể cả Vô Thượng Thiên cũng phải lấy lễ vật cực kỳ quý trọng mà mời gia nhập. Hắn căn bản không cần phải vì Phiêu Miểu Thiên mà đắc tội Phần Thiên.

Cơ Nghiên tự nhiên không rõ Lâm Dịch sở dĩ trợ giúp Phiêu Miểu Thiên, nguyên nhân rất lớn chính là vì viễn trình Truyền tống trận. Còn lần này sở dĩ ngăn lại nàng, hoàn toàn là vì một lời nói của thanh niên kia làm cho hắn sinh ra hảo cảm, cho nên mới quyết định giúp đỡ hắn.

Lâm Dịch nhún vai, nói:

- Chỉ là muốn mà thôi.

Thái độ không sao cả này của Lâm Dịch làm cho đồng tử Cơ Nghiên thu nhỏ lại, cơn giận vọt lên.

Cơ Nghiên cũng không hề đi quản mục đích của hắn làm gì, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Dịch. Sát ý bạo phát:

- Tốt, xem ra các hạ cho là Phần Thiên ta không có người nào. Nếu như đã quyết định muốn đối nghịch với Phần Thiên ta. Vậy cũng đừng oán trách ta.

Khóe miệng Lâm Dịch nở một nụ cười tà dị, huyết sắc trong mắt dần dần sáng lên:

- Thư Hổ Vương một trong Phần Thiên Lục Vương đúng không? Hắc hắc, nói cho ngươi biết một bí mật, kỳ thật, ta cũng là hổ.

Cơ Nghiên chân mày hơi co lại, đồng tử co rút, lộ ra dáng vẻ không dám tin:

- Ngươi...ngươi đây là...

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Cơ Nghiên, toàn thân Lâm Dịch biến hóa.

Thân cao 1m8 chậm rãi bành trướng lên, tiếng xương cốt va chạm "Đùng đùng" không ngừng vang lên. Cơ bắp giống như tinh thiết trong khoảnh khắc làm nứt vỡ y phục của hắn. Lấy mắt thường cũng có thể thấy được da thịt bên ngoài của hắn dần dần mọc lên những cọng lông trắng đen đan xen nhau. Khuôn mặt vốn thanh tú trở thành thô kệch...Hai má hắn dài ra những sợi lông tơ trắng tuyêt, một cái ấn ký màu đỏ hình chữ Vương hiện lên trên trán hắn, một cái đuôi dài được bao phủ bởi da lông màu đen trắng dần dần xuất hiện sau lưng hắn.

Lúc hắn mở ra hai con mắt, một đôi con ngươi đã hoàn toàn biến thành huyết sắc.

Bạch Hổ Chiến Văn...xuất hiện.

Huyết sắc năng lượng luân chuyển quanh thân Lâm Dịch, trên không trung, hai người một nam một nữ đều được gia trì hổ Chiến Văn, đứng đối diện nhau.

Cơ Nghiên nhìn Lâm Dịch sau khi biến thân, ngơ ngác sợ run, một đôi mắt tràn ngập sự hoảng sợ.

- Hổ Thần...Hổ Thần Chiến Văn...Không...không thể...không thể nào là Hổ Thần Chiến Văn...ngươi...đây là Chiến Văn gì?

Cơ Nghiên ngơ ngác lẩm bẩm vài tiếng. Đột nhiên lớn tiếng hô lên, trên khuôn mặt toát lên sự kinh hoàng, không dám tin, và khiếp sợ...

Lâm Dịch nhưng thật không ngờ Cơ Nghiên sau khi thấy mình biến thân lại có phản ứng to lớn đến như thế. Sau khi hơi sửng sốt, khóe miệng Lâm Dịch nở một nụ cười yêu dị:

- Sao? Sợ rồi hả? Nếu như sợ thì hiện tại đi còn kịp. Ah...nói thực, ta cũng là lần đầu đụng phải người có Chiến Văn loại hổ giống ta. Hơn nữa còn là một mỹ nữ, nói thật, phải giết ngươi, ta thật đúng là không thể hạ thủ được.

Cơ Nghiên phảng phất như không nghe được câu nói trêu chọc của Lâm Dịch. Chẳng qua là mang theo biểu lộ kinh ngạc và không dám tin mà quan sát Lâm Dịch. Thật lâu về sau, ánh mắt của nàng hơi ngừng lại trên hai đồng tử huyết sắc của Lâm Dịch. Sau đó mới thở dài một hơi như trút được gánh nặng, nỉ non:

- Không phải, không phải, không phải là Hổ Thần Chiến Văn. Đôi mắt của hắn đều là màu đỏ, mà Hổ Thần Chiến Văn trong truyền thuyết, hẳn là một lam một hồng mới đúng. Ừ...Không phải là Hổ Thần Chiến Văn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Sao? Cái gì?

Khoảng cách quá xa, mà Cơ Nghiên lại nói thầm cho nên Lâm Dịch cũng nghe không rõ ràng cho lắm.

Cơ Nghiên phục hồi tinh thần lại, hung dữ nhìn xem Lâm Dịch nói:

- Nói cho ta biết, làm sao ngươi có được loại Chiến Văn này?

Vấn đề của Cơ Nghiên làm cho Lâm Dịch hơi sửng sốt, nói thật lòng thì đến Lâm Dịch hắn cũng chẳng biết tại sao. Chiến Văn này, nghe nói là mình sau khi sinh ra thì tự thức tỉnh. Về phần tại sao lại có, phụ thân Lâm Cường đến giờ cũng không giải thích cho hắn. Chính hắn tự nhiên cũng không biết phải nói sao.

- Trời sinh đấy.

Lâm Dịch nhún vai, trung thực trả lời.

- Trời sinh hay sao?

Con mắt Cơ Nghiên trợn tròn như muốn lồi ra ngoài.

Chiến Văn của đối phương tuy không phải là Hổ Thần Chiến Văn, nhưng chỉ xem cường độ, thì nó tuyệt đối là một trong những Chiến Văn mạnh mẽ nhất trên Thiên giới. Nhưng hiện tại thằng này lại nói là trời sinh ra là có?

Phải biết rằng, Cơ Nghiên vì có được Chiến Văn ngày hôm nay, thế nhưng là đã cọ xát rất lâu mới được như ý nguyện.

- Ngươi cho ta là con nít ba tuổi sao? Không nói thì thôi, sao phải dùng lý do ngây thơ này mà lấy cớ gạt ta?

Cơ Nghiên cả giận nói.

Lâm Dịch rất vô tội nói:

- Ta lừa nàng làm gì? Vốn chính là trời sinh mà.

- Hừ.

Cơ Nghiên tức giận hừ lạnh một tiếng, châm chọc:

- Ngươi không bằng cứ dứt khoát nói rằng ngươi có Chiến Văn Hổ Thần đi? Toàn bộ Thiên giới, ngoại trừ Chiến Văn của Thần. Ở đâu còn có trời sinh Chiến Văn?

Lâm Dịch rất là bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói:

- Không tin cũng được...aiii, nàng đến cùng là có muốn đánh hay không? Không đánh thì đừng cản đường nữa, nàng là cọp cái, cũng không phải là gái đứng đường. Ách...khục khục...

Cơ Nghiên trong lúc nhất thời còn chưa kịp lấy lại tinh thần, sau một chốc mới hiểu được lời nói của đối phương, lập tức giận tím mặt nói:

- Ngươi muốn chết.

Thanh âm vừa dứt.

- ...

Một thanh âm tựa sét nổ mạnh mẽ vang lên.

Bầu trời như phủ thêm một lớp mực, mang theo sấm chớp cuồn cuộn không ngớt, ầm ầm nện về hướng Lâm Dịch.

Lâm Dịch con mắt có chút sáng ngời, thần sắc lộ ra một tia hưng phấn hô lên:

- Tới tốt lắm.

Vung tay lên, một tia Thiên đạo hoàn mỹ không thể bắt bẻ tùy theo cảm ứng tâm thần mà động. Một cổ uy thế mạnh mẽ không chút nào thua kém đối phương, đúng thời cơ mà sinh, ngênh đón lấy.

- ...

m thanh va chạm kịch liệt, lập tức bạo phát.

Dù không gian trong Bạo Loạn Tinh Hải này cực kỳ chắc chắn. Nhưng sự tiếp xúc giữa hai luồng năng lượng của hai người, vẫn sinh ra một tia không gian vết rách. Chỉ một thoáng, cuồng phong gào thét nhấp nhô thành gợn như những tầng sóng biển, tầng tầng lớp lớp, thanh thế ngập trời.

Lần đầu tiên chính thức giao thủ với cường giả Ngưng Thần kỳ. Lâm Dịch mới cảm nhận được sự cường đại của cường giả Ngưng Thần kỳ.

Uy năng khổng lồ này, dù là Lâm Dịch thiếu chút nữa cũng tiếp không nổi. Cơ Nghiên dù sao cũng đã là cường giả Ngưng Thần kỳ nhiều năm, lãnh ngộ Thiên đạo thành thục hơn Lâm Dịch nhiều.

Cái gọi là Thiên đạo vốn là bắt chước quỹ tích vận hành của Thiên. Do đó dẫn dắt uy năng khổng lồ vô hạn của Thiên để cho mình sử dụng. Quỹ tích càng phù hợp dấu vết càng hoàn mỹ, năng lượng mượn được càng mạnh mẽ. Tuy cùng là Ngưng Thần kỳ, nhưng độ thuần thục Thiên đạo cũng là cực kỳ trọng yếu.

Nếu không phải những ngày này Lâm Dịch cũng không có lười biếng, môt mực làm quen với năng lượng vận hành của Thiên đạo, chỉ sợ là bại dưới một chiêu này rồi.

- Quả nhiên là có chút năng lực.

Lâm Dịch âm thầm nghĩ đến.

Bất quá trong lòng hắn cũng không sợ hãi gì. Trái lại, mơ hồ còn có một tia hưng phấn.

Bản thân Lâm Dịch chính là một gã cuồng tu hành, lúc ở Bạch Đế đại lục đã truy cầu không biết mệt với đỉnh phong. Nếu như không phải là bởi vì ù ù cạc cạc mà đi nhầm vào Tây Bắc Thiên. Nếu như không phải là vì lo lắng Thanh Nguyên Kiếm Tông chiến bại mà dẫn đến người nhà và bằng hữu của mình ở Bạch Đế đại lục gặp phải biến cố gì. Hắn cũng sẽ không gấp gáp chạy đi như vậy.

Có trời mới biết hắn đã dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể đi dọc theo con đường tu hành này.

Song lần này, đối thủ của hắn chính là cường giả Ngưng Thần kỳ. Sau khi trở thành Ngưng Thần kỳ, hắn một mực luôn muốn cùng cường giả Ngưng Thần kỳ hảo hảo chiến đấu một hồi. Loại cả giác làm cho người ta phải nhiệt huyết sôi trào này, làm cho hắn cực kỳ sung sướng...

Cho nên, cuộc chiến này, sẽ chỉ càng làm cho hắn hưng phấn, chiến ý càng cao mà thôi.

Một chiêu về sau, hai con ngươi Lâm Dịch cũng mang theo sự hưng phấn hô lên:

- Nàng cũng tiếp ta một chiêu!

Toàn thân uốn lượn, Lâm Dịch bổ nhào tới.

Cơ Nghiên cũng có chút oán hận đối với Lâm Dịch.

Đối với bất kỳ người nào cũng lạnh nhạt Cơ Nghiên, số lần tức giận của ngày hôm nay còn nhiều hơn mấy trăm năm trước gộp lại, giờ thấy đối phương rõ ràng không biết sống chết nhào tới, nàng sao còn nhẫn nhịn được nữa?

Lạnh lùng hừ một tiếng, Cơ Nghiên dùng thanh âm hung ác nói:

- Ánh sáng đom đóm cũng dám tranh huy với nhật nguyệt?

Sau đó, toàn thân cũng phát lực nhào tới.

Chỉ một thoáng, bầu trời bất ngờ thay đổi, tầng mây màu đen kia như có tính mạng vậy, trên không trung lần lượt biến đổi thành các hình thái.

Mà ở trong tầng mây đầy điện xà này, nổi bật hai đạo thân ảnh được bao bọc bởi huyết quang và lam quang, đang điên cuồng tấn công lẫn nhau.

Thiên đạo Lâm Dịch vừa mới lĩnh ngộ, nhưng trong lúc cử động đã mang theo một tia đặc chất của mình. Khi thì vững như núi, lúc lại quỷ dị như gió, khi thì mờ ảo như biển, uy năng dâng trào trong từng cái giơ tay nhấc chân của Lâm Dịch, bộc phát ra từng tiếng nổ rung trời chuyển đất.

Mà Thiên đạo của Cơ Nghiên kia lại trái ngược hoàn toàn với vẻ yểu điệu đáng yêu vô cùng của nàng. Một cổ uy năng cuồng bạo không gì sánh được tỏa ra từ trên người nàng, quả thực làm cho người ta kinh ngạc vô cùng. Một mỹ nữ nũng nịu đáng yêu lại lĩnh ngộ Thiên đạo cuồng bạo vô song như vậy.

Tựa như đại hải phẫn nộ, uy năng khổng lồ bá đạo như muốn xé rách trời đất, bạo ngược điên cuồng vô song, làm cho Lâm Dịch cũng không khỏi âm thầm kinh hãi.

Hai đạo thân ảnh cứ như vậy, qua lại giữa tầng mây và tử điện

Hai người không ngừng giao chiến với nhau. Mà ở một chỗ cách đó mấy ngàn km, cũng đang rất náo nhiệt.

- Nhanh, xem dị tượng thì tuyệt đối là hai gã cường giả Ngưng Thần kỳ đang chiến đấu với nhau. Đợi hơn hai nghìn năm rốt cục cũng thấy được cuộc chiến giữa những cường giả Ngưng Thần kỳ.

- Chuẩn bị Phòng ngự hoàn, đợi đến khi tiếp cận vài trăm km phải sử dụng đến nó. Dư âm của cuộc chiến giữa hai đại cường giả Ngưng Thần kỳ đủ để giết chết chúng ta từ ngoài vài trăm km.

- Nhanh...

Trong lúc nhất thời, tất cả cường giả Hư Thần cảnh đều hướng về phía cuộc chiến giữa hai người. Đương nhiên còn có nhiều cường giả ở xa hơn đang cố hết sức chạy tới.

Những người này đều là cường giả Luyện Cách kỳ, bọn hắn suốt ngày ở trong Bạo Loạn Tinh Hải này, ngoại trừ săn giết yêu thú và tìm kiếm những thảo dược, bảo vật quý hiếm. Còn có một nguyên nhân, đó chính là muốn tận mắt nhìn thấy cuộc quyết đấu giữa hai cường giả Ngưng Thần kỳ. Nếu như vận khí tốt có thể lĩnh ngộ được một tia Thiên đạo, thì thực lực của bọn hắn có thể tăng lên một mảng lớn.

Đương nhiên, có người may mắn, sau khi đi vào Bạo Loạn Tinh Hải không bao lâu liền có thể gặp được những cường giả Ngưng Thần kỳ giao chiến để xác minh Thiên đạo của mình. Nhưng có một chút người vận may không được tốt lắm, mặc dù đã chờ mấy ngàn năm, cũng không nhất định thấy được. Dù sao, cường giả Ngưng Thần kỳ cũng không phải là củ cải trắng, nói nhìn thấy thì liền nhìn thấy. Hơn nữa, mặc dù có gặp đượci, cũng không nhất định là đang ở trạng thái chiến đấu.

Cho nên dưới tình huống bình thường, khi nổ ra trận chiến giữa những cường giả Ngưng Thần kỳ, những người này đều bất chấp tất cả, mạo hiểm tiến tới quan sát.

Đương nhiên, bình thường mà nói thì những cường giả Ngưng Thần kỳ sẽ không đi để ý tới những người này. Chỉ cần bọn họ không tùy tiện đi vào khu vực giao chiến. Phần lớn những cường giả Ngưng Thần kỳ này đều mắt nhắm mắt mở. Dù sao những đại bộ phận cường giả Ngưng Thần kỳ trưởng thành từ việc quan sát những cường giả Ngưng Thần kỳ khác mà lĩnh ngộ ra Thiên đạo của bản thân. Cho nên bọn họ đều không quá để ý tới những người này, có thể là bởi vì mình cũng đã trải qua giai đoạn như vậy, cho nên sinh ra sự đồng tình, hoặc nhiều hoặc ít cũng có hảo cảm với những người kia.

Dù sao có thể chân chính hoàn toàn dựa vào bản thân mà đốn ngộ ra Thiên đạo, thực sự là quá ít.

Chỉ trong chốc lát, bên ngoài vòng chiến, đã bị những cường giả Luyện Cách kỳ vây kín.

Khoảng cách giữa họ và vòng giao chiến của hai người Lâm Dịch, khoảng chừng hai ba mươi km. Trên người bọn họ đều có một tầng năng lượng màu vàng che chắn, đem dư âm ảnh hưởng từ cuộc chiến ngăn lại bên ngoài.