Lâm Dịch nhìn thấy biểu lộ lo lắng của hắn, không khỏi chau lông mày cười nói:
- Ngươi kêu ta?
Thanh niên kia rất nhanh gật đầu, lo lắng nói:
- Kính xin đại nhân trợ giúp một chút...Qua khỏi chuyện này, tiểu nhân tất nhiên sẽ không bạc đãi đại nhân!
Lâm Dịch hơi sững sờ, lập tức lắc đầu cười nói:
- Loại chuyện này, ta không dính vào thì tốt hơn, các ngươi cứ tiếp tục a.
Nói xong, thân hình phiêu động, liền định ly khai.
- Ta là người của Phiêu Miểu Thiên trong Loạn Tinh nội thành! Chỉ cần ngài cứu chúng ta, trở lại Loạn Tinh nội thành nhất định sẽ có thâm tạ!
Thanh niên thấy Lâm Dịch muốn đi, lập tức nóng nảy hô lên.
Quả nhiên, Lâm Dịch liền dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía người thanh niên, nhíu mày nói:
- Ngươi là người Phiêu Miểu Thiên?
Thanh niên kia thấy Lâm Dịch ngừng lại, lập tức liền gật đầu nói:
- Đúng vậy thưa đại nhân, ta là người Phiêu Miểu Thiên!
Lâm Dịch cau mày nói:
- Có chứng cớ gì có thể chứng minh?
Thanh niên kia nghe xong có hi vọng, vội vàng nói:
- Mời đại nhân xem, đây là tín vật của Phiêu Miểu Thiên!
Trong tay lóe lên một tia ngân quang, xuất hiện một kiện đồ vật. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lâm Dịch đang muốn nhìn xem cho rõ ràng, lông mày nhưng là đột nhiên có chút nhíu một cái, hừ lạnh một tiếng.
Tay áo vung lên.
Chỉ một thoáng, thiên biến sắc. Bầu trời màu xám trong nháy mắt liền biến thành màu đen, một cổ uy áp khổng lồ mênh mông truyền ra, lập tức ầm ầm bắn thẳng tới!
- Phốc phốc.
Chính giữa phía bên mười người kia, lập tức có một người ngã quỵ xuống, rơi thẳng xuống hải dương.
- Cường giả Ngưng Thần kỳ!
Lập tức, đội ngũ hai bên liền biến sắc. Thanh niên bên kia, sắc mặt cổ quái vô cùng...vốn bọn hắn nhìn không ra nông sâu của Lâm Dịch, liền biết rõ đối phương rất mạnh. Rất có thể là đã đạt đến đỉnh phong cường giả Luyện Cách kỳ. Cho nên mới mở miệng nhờ vả, không nghĩ tới đối phương lại là cường giả Ngưng Thần kỳ.
Cường giả Ngưng Thần kỳ a...ở Bạo Loạn Tinh Hải này tuy không ít, nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà tùy tùy tiện tiện có thể gặp được. Những người này bình thường đều ẩn thân ở Loạn Tinh Nội Hải. Muốn gặp được cường giả Ngưng Thần kỳ ở chỗ này, rất khó đấy.
Hơn mười người kia trong nháy mắt sắc mặt đã biến thành trắng bệch...trong lòng tựa như có tảng đá ngàn cân đè lên vậy! Cường giả Ngưng Thần kỳ muốn tiêu diệt bọn họ, chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi!
Ánh mắt Lâm Dịch nhìn về hướng mười người kia. Híp mắt lại nói:
- Lúc ta nói chuyện, ghét nhất là bị người khác cướp lời.
Hơn mười người, nguyên một đám sắc mặt trắng xám, bộ dạng không biết phải làm sao cho đúng. Người ngã xuống dưới hồi nãy, hoàn toàn không có ai để ý tới nữa rồi.
- Đây là Phiêu Miểu thiên bài, mời đại nhân ngài xem qua!
Thanh niên kia cũng là người thông minh, lập tức bay tới bên người Lâm Dịch. Hai tay cung kính dâng lên cho Lâm Dịch, biểu lộ sùng kính nói không nên lời.
Lâm Dịch tiện tay tiếp lấy đưa lên nhìn.
Đây là một lệnh bài do thứ gì đó tạo thành. Ước chừng lớn cỡ lòng bàn tay, có màu trắng bạc. Trong đó một mặt điêu khắc mấy đóa mây trắng chồng lên nhau. Nhìn ra được, tay nghề người chế tạo lệnh bài này rất cao minh. Tầng tầng lớp lớp mây trắng, cảm giác này làm cho người xem thấy một loại cảm giác vô cùng phiêu dật. Mà ở mặt khác, điêu khắc hai chữ to "Phiêu Miểu.
cả tấm lệnh bài, nhìn qua vô cùng tinh xảo.
Lâm Dịch xem chăm chú. Nhưng trên thực tế hắn lại không biết cái gì gọi là Phiêu Miểu Thiên lệnh bài. Mà đối với Phiêu Miểu Thiên, quá lắm hắn cũng chỉ gọi là biết rõ mà thôi.
Trong ngọc giản chứa tin tức có ghi lại kỹ càng những chuyện trong Loạn Tinh nội thành. Phiêu Miểu Thiên là một trong ba thế lực cường thế nhất, nghe nói sau lưng là một cường giả Thần cấp, thực lực của nó có thể nghĩ được.
Mà ngoại trừ những tin tức này, bên trong còn có một tin tức cực kỳ trọng yếu đối với Lâm Dịch. Đó chính là siêu cấp viễn trình Truyền tống trận đang nằm trong tay Phiêu Miểu Thiên.
Có quan hệ tốt với Phiêu Miểu Thiên, là điều kiện tiên quyết để hắn ly khai. Tuy không biết năm người này trong Phiêu Miểu Thiên có thân phận như thế nào. Nhưng ít ra khi về đến Loạn Tinh nội thành, hắn cũng không đến nổi một con cò dẫn mối cũng không có.
Khẽ gật đầu, ánh mắt Lâm Dịch nhìn về hướng mười một người kia. Con mắt híp lại mà nói:
- Bọn người kia là người của thế lực nào? Vô Thượng Thiên? Hay là Phần Thiên?
Vô Thượng Thiên, Phần Thiên, Phiêu Miểu Thiên, ba thế lực này chính là ba thế lực lớn nhất trong Loạn Tinh nội thành. Tam phương tạo thành thế chân vạc đã mấy vạn năm. Sau lưng họ đều có cường giả Thần cấp làm chỗ dựa. Cho nên ở trong Loạn Tinh nội thành. Cũng chỉ có người ba thế lực đó mới dám đánh lén lẫn nhau.
Người của thế lực khác không có loại lá gan này.
Sắc mặt thanh niên kia có chút thay đổi. Bất quá hắn cũng không chần chờ, mà là cung kính trả lời:
- Đại nhân, bọn họ là người...
Lâm Dịch giật mình, ánh mắt nhìn lại hướng mười người kia.
Hơn mười người này sắc mặt đều tái nhợt, rất là khó coi. Một người trong đó hít sâu một hơi, xa xa chắp tay nói:
- Đại nhân này kính xin lưu lại chút ít mặt mũi, không nên nhúng tay vào chuyện này. Phần Thiên tất có tạ ơn.
Kỳ thật bọn người kia đều rất rõ ràng. Với tư cách là một cường giả Ngưng Thần kỳ. Cái gọi là Phiêu Miểu Thiên và Phần Thiên đối với bọn họ mà nói cũng không có bao nhiêu uy hiếp. Dù sao, cường giả Thần cấp là người có thân phận bực nào? Sao có thể tùy tiện động thủ với người khác được chứ?
Trừ phi tên cường giả Ngưng Thần kỳ này thật sự phát rồ, chạy tới tổng bộ Phiêu Miểu Thiên hay Phần Thiên gì đó ra tay đồ sát, thì vị cường giả Thần cấp đó mới ra tay. Nếu không, cường giả Thần cấp tự kiềm chế thân phận, sẽ không xuất thủ với cường giả cấp thấp hơn.
Nhưng mà, sẽ có người ngu như vậy sao?
Năm đó tam đại thế lực vừa mới thành lập. Trong đó có một ít tên không có não cho là thế lực mình ngưu nhất, cho là sau lưng mình có treo một tấm bài Thần cấp thì không người nào dám đắc tội. Do đó thực lực bản thân bất quá mới Luyện Cách kỳ, thậm chí cả Luyện Cách kỳ cũng chưa tới, liền khoa tay múa chân với cường giả Ngưng Thần kỳ, luôn miệng hét hò, kiêu ngạo không thôi.
Cuối cùng kết quả có thể nghĩ được...bọn hắn chết đến cặn bã cũng không thừa.
Nhưng mà cường giả Thần cấp lại chưa bao giờ vì bọn người ngu xuẩn này mà ra mặt.
Thiên giới xem trọng chính là thực lực vi tôn. Ngươi không có thực lực, lại muốn cáo mượn oai hùm. Phải có giác ngộ tử vong trước đi, tuy không có nói ra, nhưng thái độ của cường giả Thần cấp chính là minh chứng tốt nhất.
Cũng chính là vì vậy, mặc dù tam đại thế lực ngày càng mạnh mẽ, nhưng đối với cường giả Ngưng Thần kỳ, vẫn bảo trì thái độ kính trọng nên có như cũ.
Nghe xong lời nói của người Phần Thiên, con mắt Lâm Dịch híp lại nói:
- Ta ngược lại rất là hiếu kỳ, tại sao các ngươi phải giết bọn hắn? Tuy Phần Thiên và Phiêu Miểu Thiên đều là một trong tam đại thế lực. Nhưng tựa hồ tam đại thế lực vẫn chưa tới tình trạng thủy hỏa bất dung a?
Lời nói của Lâm Dịch làm cho sắc mặt mọi người hai phe khẽ biến. Người vừa mở miệng kia có chút chần chờ, nhíu mày, tựa hồ như có điều gì khó nói.
Lâm Dịch nhìn mặt mà nói chuyện, biết rõ nguyên nhân này chắc có liên quan đến một số lợi ích. Cho nên bọn hắn mới không dám nói.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch cười nói:
- Nếu không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng...Bất quá nếu như người khác đã mở miệng, ta cũng không tiện lờ đi. Các ngươi hay vẫn là rời khỏi đây đi. Ta không muốn giết các người.
Lời nói của Lâm Dịch làm cho mười người kia trở nên lo lắng. Sau một lát, người vừa mới nói hít sâu một hơi, nói với Lâm Dịch:
- Nếu như đại nhân đã hỏi, tiểu nhân cũng không cũng không dám lừa gạt, thực không dám dấu diếm...Sở dĩ chúng ta đuổi giết năm người họ, là bởi vì nhóm bọn họ cướp đoạt đồ đạc của chúng ta.
- Nói hươu nói vượn!
Thanh niên kia lập tức cao giọng phản bác:
- Loại bảo vật này tự nhiên là dành cho người có duyên. Vốn là vật vô chủ, sao lại thành 'đoạt' trong miệng ngươi?
Người nọ cũng không yếu kém, hừ lạnh nói:
- Phần Thiên ta đã đợi ở đó hơn một tháng, phạm vi ngàn km xung quanh đều bị phong tỏa. Các ngươi gặp tình cảnh này, liền mượn cớ xông vào khu vực chúng ta phong tỏa. Nên mới đạt được bảo vật, ngươi nói việc này khác gì với việc đoạt chứ.
Thanh niên kia cũng hừ lạnh nói:
- Loạn Hải lớn như thế, ai quy định khu vực đó là của các ngươi? Bảo bối từ trước tới nay đều là duyên thì được. Đừng nói là các ngươi đã đợi một tháng, chính là có đợi một năm, mười năm, trăm năm...vậy thì như thế nào? Ta cũng không phải cướp đoạt từ trên tay các ngươi, sao có thể nói là đồ vật của các ngươi được chứ hả?
- Hừ! Cưỡng từ đoạt lý!
Người bên Phần Thiên cả giận nói.
Thanh niên kia khinh thường hừ lạnh, không chút nào nhượng bộ nói:
- Ta xem ngươi đó mới là cường đạo!
Mấy câu qua lại làm bầu không khí khẩn trương hẳn lên.
Mà Lâm Dịch lại đối với bảo bối này sinh ra hứng thú. Đương nhiên, hắn không thể nào mạnh mẽ giành lấy được. Tuy cường giả Thần cấp đại khái sẽ không ra tay với Ngưng Thần kỳ. Nhưng trong ba thế lực, đồng dạng cũng không thiếu cường giả Ngưng Thần kỳ. Nhưng nếu như nói là giúp thế lực khác đoạt bảo bối, vậy thì đó là chuyện khác.
Lâm Dịch mặc dù có tự tin có thể đối mặt với một gã cường giả Ngưng Thần kỳ. Nhưng lại không có lòng tin đối mặt với hai gã, thầm chí có khả năng còn cao hơn Ngưng Thần kỳ...đã đến cấp độ Ngưng Thần kỳ này, lẫn nhau tầm đó mặc dù cách phân biệt cũng không phải quá lớn. Dù sao, đều là có cảm ngộ với Thiên Đạo, tuy cảm ngộ cũng có nhiều có ít. Nhưng tổng thể mà nói, cấp độ Ngưng Thần kỳ này trong Thiên Đạo cũng sẽ không chênh lệch quá lớn.
Giống như Tố Vân và Chu Khắc ngày đó. Tố Vân trở thành Ngưng Thần kỳ đã ba vạn năm, nhưng mà Chu Khắc vừa vặn mới đột phá Ngưng Thần kỳ, hai người lại đại chiến trọn vẹn cả ba tháng. Có thể thấy được thực lực của hai bên không sê sích gì nhiều. Nếu như lúc đó có hai gã cường giả Ngưng Thần kỳ đồng thời ra tay với Tố Vân, chỉ sợ Tố Vân cũng chỉ có một chữ bại mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được sự chênh lệch trong Ngưng Thần kỳ cũng không phải quá lớn.
Nhíu mày nghĩ nghĩ, Lâm Dịch cũng cảm thấy chuyện này khó phân giải. Đứng trên lập trường của Phần Thiên mà xem, bọn họ đã đợi hơn một tháng, rốt cục cũng đợi được bảo vật xuất thế. Không nghĩ tới loại bị người khác đoạt mất, tự nhiên là không cam lòng. Nhưng đứng trên lập trường của Phiêu Miểu Thiên mà nói, chính mình lại chưa từng cướp đoạt thứ gì trong tay bọn họ, thật vất vả mới đạt được bảo bối. Làm sao có thể dễ dàng mà buông tha được chứ?
Là một người ở giữa, thật sự khó có thể nói cho công bằng chuyện này.
Đương nhiên, đó là làm một người 'người trung gian'. Một cường giả như Lâm Dịch, cũng tương đối dễ nói.
- Ta cũng mặc kệ bảo vật này là thứ đông tây gì, bất quá ta đã nhúng tay, các ngươi hay vẫn là nên rời đi đi.
Lâm Dịch mở miệng nói.
Người bên Phần Thiên khẽ biến sắc. Trên sắc mặt người bên Phần Thiên cũng hiện lên sự tức giận:
- Đại nhân, ý của người rõ ràng là người nhất quyết phải giúp cho người Phiêu Miểu Thiên sao?
Lâm Dịch bất đắc dĩ mở miệng nói:
- Haizzz, ai bảo bọn họ mở miệng trước chứ? Nếu như các ngươi mở miệng trước để ta giúp các ngươi. Ta cũng sẽ giúp các ngươi đấy.
Lâm Dịch biểu lộ sự bất đắc dĩ lại không nghĩ tới...rõ ràng hồi nãy người ta đang có ưu thế, cần gì người khác giúp đỡ chứ? Chính mình lại đột nhiên xuất hiện như vậy, người khác tự nhiên là có chút ít sững sờ.
Người bên Phiêu Miểu Thiên đang kề cận trong nguy hiểm, chỉ sợ cho dù người tới là người bình thường. Bọn họ cũng sẽ mở miệng cầu khẩn một tiếng...
Người bên Phần Thiên sắc mặt âm trầm nhìn xem Lâm Dịch. Thật lâu sau mới hít sâu một hơi. Chắp tay nói:
- Kính xin chỉ giáo tục danh. Cũng tốt cho tiểu nhân trở về thuận tiện bẩm báo.
Những lời này chứa đựng hàm xúc sự uy hiếp, ý tứ là được...nếu như ngươi đã quyết định nhúng tay. Phần Thiên ta đây cũng không dễ bắt nạt như vậy. Ta đánh không lại ngươi, có điều trên ta còn có người, ngươi cũng không phải là vô địch.
Lâm Dịch tự nhiên có thể nghe hiểu ý tứ trong đó. Bất quá hắn nếu như đã nhúng tay, tự nhiên cũng sẽ không sợ người khác tìm tới cửa. Lúc này mới khẽ nói:
- Lâm Dịch.
Người nọ nhẩm lại hai lần. Mới nhìn thật sâu vào Lâm Dịch, khom người nói:
- Nếu như đã như vậy, đám người tại hạ xin cáo lui...Lâm Dịch đại nhân, kính xin ngài bảo trọng nhiều hơn.
Nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của Lâm Dịch. Vung tay lên, mang theo đoàn người rời khỏi nơi này.
Lâm Dịch hơi có chút bất đắc dĩ. Nếu không phải là đang thật sự cần một người dẫn cầu dắt mối, hắn thật sự là không muốn can hệ gì đến chuyện này. Đưa mắt nhìn đối phương ly khai, nhưng trong lòng cũng thầm nhớ kỹ lời nói của người nọ. Người này, bất kể là tâm cơ hay phản ứng, đều không phải là người bình thường. Rất hiểu đạo tiến thối.
- Cám ơn Lâm đại nhân.
Bốn người bên thanh niên kia đều đã bay lên. Cảm kích nhìn Lâm Dịch, cả đám đều lộ ra nụ cười chân thành.
Lâm Dịch bất đắc dĩ cười cười, gật đầu nói:
- Gặp tức là có duyên. Tiện tay mà thôi.
Thanh niên kia cảm kích nói:
- Đợi sau khi về tới Loạn Tinh nội thành. Tiểu nhân nhất định sẽ bẩm báo chi tiết cho đại nhân. Lâm đại nhân có ơn trợ giúp với Phiêu Miểu Thiên ta. Tuyệt đối không phải là không công.
Lâm Dịch gật đầu cười, cũng không có cự tuyệt.
- Hiện tại các ngươi muốn đi đâu? Quay về Loạn Tinh nội thành sao?
Lâm Dịch nhìn chung quanh một chút, bề ngoài như tùy ý hỏi một câu.
Thanh niên kia gật đầu nói:
- Đúng vậy. Vật này tuy đã vào tay, nhưng chỉ sợ người Phần Thiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Chậm thì có biến. Ý tiểu nhân là muốn nhanh chóng quay về. Không biết đại nhân ngài...
Nói tới chỗ này, hơi dừng lại một chút.
Lâm Dịch tự nhiên hiểu được tâm tư của hắn. Giả đò không có phát hiện, mà là thuận miệng nói: