Chung Cực Truyền Thừa

Chương 381: Lưu mang




Lâm Dịch nhất thời cảm giác được một cổ hàn khí lạnh thấu xương, hầu như từ bốn phương tám hướng đè ép về phía hắn! Sắc mặt hắn nhất thời đại biến, hầu như nhịn không được định gia trì chiến văn. Cũng may Bạch Tiếu Thiên sớm đoán được, trên người kim sắc quang mang chợt lóe, đem mọi người bao phủ bên trong. Cổ hàn khí cũng trong khoảnh khắc biến mất...

Lâm Dịch sắc mặt tái nhợt, cùng lúc đó, lại nghĩ tới nguy hiểm của con đường phía trước.

Cửu U Băng Diễm mới chỉ là nhập môn mà thôi! Lúc này còn có nguy hiểm cỡ nào đang chờ? Lâm Dịch không biết. Nhưng có thể khẳng định là hơi chút sơ ý, rất có thể để chính mình viễn viễn nằm lại chỗ này. Dù sao, tại trong hiểm cảnh như Cực Trú Hàn Viên này, cho dù là Bạch Tiếu Thiên, cũng tuyệt đối không có khả năng vĩnh viễn che chở mình an toàn.

- Lâm Dịch, cẩn thận chút, không được rời khỏi bên người ta!

Bạch Tiếu Thiên nói với Lâm Dịch. Lâm Dịch bên người gật đầu với hắn. Lúc này Bạch Tiếu Thiên mới quay đầu lại liếc mắt nhìn khu vực Cửu U Băng Diễm kia, sau đó mới nói:

- Chúng ta đi thôi.

Mọi người gật đầu. Vì vậy, dưới Bạch Tiếu Thiên dẫn đội, tiến nhập thâm động không chút ánh sáng, cũng không biết sâu bao nhiêu kia.

Một đoạn đường sơn động này cũng không biết dài cỡ nào. Lâm Dịch đi theo phía sau Bạch Tiếu Thiên, cẩn thận mà thong thả phi hành tới bên trong. Hai bên thạch bích quanh co khúc khuỷu, uyển chuyển xà hình. Cho dù là lĩnh vực của Bạch Tiếu Thiên cũng không thể hoàn toàn tỏa ra tới chỗ xa nhất. Trong sơn động vốn hắc ám không chút ánh sáng, chỉ có Kim hệ lĩnh vực của Bạch Tiếu Thiên tản ra kim hoàng sắc quang mang.

Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên cũng có chút tái nhợt. Hộ Thiên Thuẫn dù sao cũng là thần khí, lực phòng ngự tất nhiên là khiến người ta kinh hãi. Nhưng tiêu hao cũng là cực kỳ kinh người. Mặc dù chỉ là sử dụng một đoạn thời gian ngắn như vậy cũng không phải cực kỳ cực kỳ đơn giản. Đương nhiên, còn cách thoát lực rất lớn. Sắc mặt Bạch Tiếu Thiên mặc dù có chút tái nhợt, nhưng vẫn muốn duy trì loại trạng thái này, dùng không bao lâu có thể hoàn toàn khôi phục. Trong lúc phi hành, Bạch Tiếu Thiên nói với Lâm Dịch rằng:

- Đợi lát nữa không được rời khỏi bên cạnh ta. Ở đây nguy cơ tứ phía, cực kỳ hiểm ác đáng sợ. Nếu như không phải uy hiếp trí mạng tốt nhất không nên sử dụng chiến văn và dị năng. Miễn cho bị người khác phát hiện thân phận của ngươi.

Lâm Dịch nghe vậy gật đầu đáp ứng, lại không nói gì. Ánh mắt cẩn thận nhìn quét bốn phía...Một đường đi tới không gặp phải chút nguy hiểm nào.

Mấy người Lâm Dịch phi hành khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, tính toán sơ bộ, khi cách mấy chục dặm, phía đột nhiên rộng mở trong sáng. Tử sắc quang mang phóng ra.

Lâm Dịch đột nhiên cả kinh, nhưng lập tức lại há hốc miệng, kinh ngạc nhìn lại bốn phía. Trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi...bọn họ dĩ nhiên đi tới một không gian mạc danh kỳ diệu.

Không gian này để Lâm Dịch phản ứng đầu tiên chính là không gian ngày đó đoạt được Sinh Linh Quả! Cả không gian cũng không có trên dưới, dưới, khắp nơi đều là tử tinh sắc quang thải. Năng lượng nồng hậu tràn ngập cả không gian. Điểm khác biệt duy nhất e là ở đây cũng không có Sinh Linh Cung thật lớn.

Mấy người Lâm Dịch từ cửa vào tiến vào không gian này, cửa vào liền tựa như kỳ tích hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là tử sắc không gian mênh mông vô bờ.

Dõi mắt nhìn lại, cả tử sắc không gian không biết có bao nhiêu lớn, căn bản nhìn không đến biên giới. Nhưng mà trong tử sắc không gian này cũng có vô số sơn phong đang huyền phù. Giữa các ngọn núi với nhau hỗn loạn không trật tư, có một số cách gần chút, lại có một số cách nhau rất xa. Liền huyền phù trong tử sắc không gian kia tựa hồ đang phiêu đãng.

Lâm Dịch bị dị cảnh trước mắt làm cho kinh hãi trợn trừng mắt. Cả không gian yên lặng dị thường, nhưng vô luận thấy thế nào cũng không giống nơi nguy hiểm.

- Mọi người hiện tại phải cẩn thận.

Bạch Tiếu Thiên cũng mạc danh kỳ diệu có chút cẩn thận, trong mắt càng lộ ra quang mang cảnh giác, từ trên thân thể hắn có chút uốn lượn, tựa hồ đã tùy thời làm tốt chuẩn bị tránh né. Lâm Dịch nhìn mà hoàn toàn không hiểu.

Nếu Bạch Tiếu Thiên không nói như vậy, chính là ba gã Đại Tinh Vị thượng giai cường giả phía sau hắn cũng đồng dạng cũng làm ra biểu tình như lâm đại địch.

Bạch Tiếu Thiên vừa cảnh giác nhìn quét bốn phía, vừa thuận miệng giới thiệu cho Lâm Dịch:

- Ở đây chính là tầng thứ nhất của Cực Trú Hàn Viên. Ngươi xem những ngọn núi kia xem? Trên những ngọn núi kia có một số đặt một vài thánh khí. Có một số lại bày đặt Thứ Thần Khí. Mỗi một ngọn núi đều có một gã ma thú trông coi. Bất quá những ma thú này cũng không phải trọng điểm. Lực công kích của chúng nhiều nhất cũng chính là trình độ Đại Tinh Vị thượng giai bình thường. Đối với chúng ta không tạo thành uy hiếp, nhưng uy hiếp lớn nhất lại là...

Bạch Tiếu Thiên. còn chưa dứt lời, sắc mặt chợt biến đổi, quát lớn:

- Đều tự tản ra!

Còn chưa nói xong, đã tránh ra trước.

Mọi người phía sau hắn hầu như nghĩ cũng không thèm nghĩ, nhất thời hướng bốn phía ầm ầm tránh ra! Lâm Dịch tuy rằng thất thần một chút, không rõ Bạch Tiếu Thiên vì sao đột nhiên tránh ra. Nhưng phản ứng thần tốc của hắn, ngay khi Bạch Tiếu Thiên tránh ra, cũng tránh ra theo. Trong nháy mắt kỹ xảo lực lượng bạo phát vào lúc này cứu Lâm Dịch một mạng.

Lực lượng Lâm Dịch vừa mới bộc phát ra mới rời khỏi, sau đó liền kinh hãi cảm giác được một cỗ lực lượng nhanh không thể tưởng tượng nổi từ trên người hắn chợt lóe mà qua. Mang theo phong nhận so với đao nhận càng thêm sắc bén hơn! Lấy trình độ lực lượng cơ thể đạt tới Đại Tinh Vị hạ giai của Lâm Dịch không ngờ bị rạch ra một lỗ hổng trên mặt! Tiên huyết tung bay đi ra. Không hề nghi ngờ, phản ứng của Lâm Dịch chỉ cần chậm một chút, vậy thì không phải trên mặt thụ thương đơn giản như vậy, mà là cổ lực lượng kia sẽ trực tiếp xuyên thủng đầu hắn.

Lâm Dịch kinh hãi đổ mồ hôi hột. Hắn thậm chí ngay cả đối phương là vật gì cũng không thấy rõ! Là sinh vật? Hay là năng lượng nào đó? Nhưng chính là sự vật không rõ này đã thiếu chút nữa lấy tính mạng của hắn!

- Đây là đồ vật gì?

Lâm Dịch nhất thời thất thanh hỏi.

Lúc này hắn mới nhìn lại. Chỉ thấy ngoại trừ hắn ra, ba người tuy rằng tốc độ phản ứng chậm hơn, nhưng tựa hồ đối với thứ này có kinh nghiệm phòng ngự nhất định, ngược lại không có thụ thương. Bất quá sắc mặt cũng hoàn toàn biến thành xám tro, vô cùng khó coi.

Bạch Tiếu Thiên lại bay đến bên cạnh Lâm Dịch, kim sắc lĩnh vực lại khuếch tán ra phạm vi mười dặm. Sau đó mới lộ ra một tia cười khổ nói:

- Quả nhiên, mỗi một tầng độ khó đều lớn hơn nhiều. Hiện tại biết ta muốn nói gì rồi chứ? Ở một tầng này, chỗ trí mạng nhất chính là loại lưu mang này. Ta sớm biết uy lực của tầng này sẽ mạnh hơn không ít, nhưng không ngờ lại lớn đến trình độ này.

- Lưu mang?

Lâm Dịch vô cùng kinh hãi, tốc độ này quá nhanh. Bạch Tiếu Thiên vừa mở ra lĩnh vực, tuy rằng không có khuếch tán ra hơn mười dặm. Nhưng cũng là khoảng năm sáu dặm.

Hắn phát hiện, cũng hô lên, bản thân liền phản ứng lại. Nhưng dù là vậy vẫn thụ thương. Đó là cự ly năm sáu dặm a! Từ Bạch Tiếu Thiên nói đến thụ thương dùng thời gian bao lâu? Vài giây?

Lâm Dịch hoàn toàn ngây người. So với Cửu U Băng Diễm lúc trước, một tầng này lưu mang kia không thể nghi ngờ càng hung hiểm dị thường! Lực xuyên thấu cường đại kia hầu như có thể hoàn toàn không nhìn phòng ngự của Đại Tinh Vị thượng giai! Hay là phòng ngự thần khí cũng có thể phòng ngự, nhưng thần khí sử dụng lại cực kỳ tiêu hao lực lượng. Tử sắc không gian không biết lớn cỡ nào, ai giống như dư thừa năng lượng, vẫn sử dụng thần khí?

Lâm Dịch lần đầu tiên cảm thụ được sinh mệnh uy hiếp! Tại nơi này tùy tiện một đạo lưu mang sẽ không phải hắn có khả năng thừa thụ! Chỉ cần bị lưu mang xuyên thủng đầu, cho dù Sinh Linh Quả thần kỳ cỡ nào, bản thân cũng không tránh khỏi kết cục ngã xuống!
Rất có thể, trong những người tiến nhập trước đó, nhất định đã có rất nhiều người ngã xuống.

- Lúc này, tốc độ lưu mang so với trước kia nhanh hơn không chỉ mười lần. Trước đây còn có thể thấy được quỹ tích, nhưng hiện tại ngay cả chút quỹ tích cũng không nhìn thấy được.

Bạch Tiếu Thiên bất đắc dĩ cười khổ nói. Hôm nay rốt cuộc chân chính rơi vào hiểm cảnh.

Lâm Dịch vô cùng tức giận, lại vô kế khả thi. Sớm biết ở đây cư nhiên nguy hiểm đến mức này, ngày đó nói cái gì cũng không tiến vào. Nguy hiểm cũng không đáng sợ, đáng sợ khắp nơi nguy hiểm trí mạng! Điều này làm cho Lâm Dịch có một loại cảm giác một thân lực lượng lại căn bản không thể sử dụng.

Nhưng lại có thể làm gì? Hiện tại động khẩu đã hoàn toàn biến mất, cho dù muốn trở lại cũng đã không kịp.

- Xin lỗi Lâm Dịch. Ta thực sự thật không ngờ lần này không ngờ nguy hiểm đến mức này, lại đem ngươi kéo vào.

Bạch Tiếu Thiên đột nhiên có chút áy náy nói với Lâm Dịch. Lâm Dịch nghe vậy hít sâu một hơi, lập tức than nhẹ một tiếng nói:

- Không có gì, đây cũng là ta tự nguyện. Được rồi, ở đây nguy hiểm như vậy vẫn là rời khỏi trước đã rồi nói đi sao! Nên đi như thế nào?

Bạch Tiếu Thiên gật đầu, sau đó ánh mắt lại khôi phục vẻ cảnh giác, nhìn quét bốn phía đồng thời nói:

- Tầng thứ nhất cự ly cũng không lớn, từ nơi này xuất phát, khoảng chừng nghìn dặm, sau đó, có thể lên đến tầng thứ hai. Không hề nghi ngờ, tầng thứ hai nguy hiểm so với tầng thứ nhất càng thêm đáng sợ. Bất quá chí ít có thể thấy chúng ta trước rời khỏi nơi này, rồi nói.

Bạch Tiếu Thiên nói để mọi người không khỏi gật đầu. Lâm Dịch cũng hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần. Tuy rằng lưu mang tầng thứ nhất này khiến Lâm Dịch có chút kinh hãi. Nhưng mà lại càng khiến hứng thú mạo hiểm trong lòng Lâm Dịch kích phát ra. Hắn tựa hồ lại nhớ tới trước đây thực lực còn yếu, du lịch khắp nơi trên đại lục.

Đoàn người cẩn thận bay về phía trước.

Tử sắc không gian gần như vô hạn, mấy người Lâm Dịch hầu như cứ đi được một đoạn, Bạch Tiếu Thiên lại hét một tiếng tản ra. Sau đó thần kinh vốn đang buộc chặt nhất thời phản ứng lại, cũng may tốc độ năm người đều không chậm. Ngoại trừ Bạch Linh dáng dấp đồng tử bị lưu mang đột kích ra, không còn ai thụ thương nữa. Lâm Dịch Thủy Thuộc Tính Dị Năng Giả này lại tạm thời thành vai chữa thương.

Mọi người trong tâm trạng cực kỳ cẩn trọng, chậm rãi di dộng, không hề nghi ngờ, nếu muốn ra khỏi tầng thứ nhất, cần một khoảng thời gian dài. Thần kinh cao độ khẩn trương, mọi người cũng đều không khỏi cảm giác được có chút uể oải.

- Tìm một ngọn núi, đem ma thú trông coi giết chết, chúng ta ở đó nghỉ ngơi một chút. Bên trong ngọn núi không có lưu mang tồn tại.

Bay được khoảng nửa ngày, nhất thời ánh mắt sáng lên, gật đầu. Ánh mắt mọi người không khỏi tập trung đến một tòa sơn phong rất gần đó, huyền phù tại không trung. Quả nhiên ngọn núi này đang thong thả di động.

Mọi người lập tức liền cẩn thận bay về phía ngọn núi. Bạch Tiếu Thiên vừa bay vừa nói:

- Mỗi một ngọn núi đều có một loại cấm chế. Bất quá cấm chế tầng thứ nhất cũng không khó phá vỡ. Sau khi tiến vào, bằng tốc độ nhanh nhất liên thủ đánh chết đầu ma thú kia.

Mấy người Lâm Dịch gật đầu, lập tức hiện lên hai ba lần lưu mang tập kích bất ngờ, rốt cuộc đi tới trước ngọn núi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Quả nhiên, một tầng cấm chế mờ mịt đem cả ngọn núi hoàn toàn bao phủ ở bên trong. Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy rõ một chút đường viên bên ngoài, tình huống bên trong hoàn toàn không biết gì cả.

- Phá!

Bạch Tiếu Thiên hít sâu một hơi, lập tức tay phải ầm ầm hướng phía cấm chế điểm một cái! Chỉ nghe một tiếng thanh thúy vang lên, cấm chế kia không ngờ tựa như thủy tinh nứt ra. Sau một lát hóa thành từng mảnh nhỏ màu trắng bay khắp bầu trời.

- Đi vào!

Bạch Tiếu Thiên hô lên. Mấy người Lâm Dịch không chần chờ chút nào hướng sơn phong lao đi. Trong quá trình hạ xuống, dáng dấp sơn phong đều thu hết vào mắt.

Ngọn núi này cũng không có cây cối xanh tốt như bên ngoài, ngược lại tựa như một tòa thạch đầu sơn thuần túy. Mà ở đỉnh núi, một bóng đen thật lớn đang vòng vèo trên đó. Sau khi cấm chế bị phá hỏng, tựa hồ kinh động đến hắc ảnh kia, nhất thời hướng phía mấy người Lâm Dịch bay qua. Mà Lâm Dịch cũng nhất thời thấy rõ dáng dấp của ma thú kia.

Đây là mọt con rắn hình dáng quái dị. Chỉ thấy thân thể nó cực kỳ dài nhỏ, dài chừng hơn mấy nghìn thước, nhưng trình độ thô tráng lại cỡ thùng nước. Nhìn qua là quái dị không nói nên lời. Mà trên lân phiến tinh mịn của nó, càng có thểm một loại hoa văn thất thải sặc sỡ. Cái lưỡi hình tam giác, cái cái răng độc ở sát miệng.

Rất hiển nhiên đây là một đầu ma thú lấy độc làm công kích chủ yếu.

- Hoàn hảo, chỉ là một con độc xà mà thôi.

Mọi người thấy dáng dấp ma thú kia, sau đó, lại thở ra một hơi.

Trên thực tế, Độc hệ ma thú, ở trên đại lục cũng là một loại ma thú cực kỳ khó chơi. Dù sao, công kích bằng nọc độc khó lòng phòng bị. Nhưng đợi được Đại Tinh Vị thượng giai cho dù là nọc độc của Độc Xà cấp bậc ngang nhau, đối với những cường giả này cũng có uy hiếp sinh mệnh. Nhưng hầu như đã không ai chết trên tay độc xà này. Dù sao, ngoại trừ số ít có nọc độc cường đại ra, còn lại hầu hết đều chỉ biết dùng độc bình thường. Nhưng Đại Tinh Vị thượng giai cường giả sao dễ dàng bị độc dính lên người như vậy? Do đó, ngoại trừ số ít Độc hệ ma thú thiên phú rất mạnh khiến người ta phải kiêng kỵ ra. Độc hệ ma thú còn lại đối với Đại Tinh Vị thượng giai cường giả mà nói đều là nhỏ yếu.

Huống chi bản thân lĩnh vực của Bạch Tiếu Thiên cũng không e ngại nọc độc của đối phương.

- Đánh chết nó!

Bạch Tiếu Thiên hô lên.

Lâm Dịch nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó, cũng đứng ở bên cạnh Bạch Tiếu Thiên, không có tiếp tục hành động. Thứ nhất, Đại Tinh Vị thượng giai ma thú khi hắn không dùng chiến văn, ngay cả phòng ngự của đối phương cũng phá không được. Thứ hai, hắn cũng muốn xem ba người khác thực lực ra sao.

Lập tức Lâm Dịch hướng phía ba người khác nhìn lại.