Phúc Cát càng đánh càng kinh hãi.Bản thân đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, ý cảnh đạt đến đại thành cũng mấy chục năm, hôm nay rốt cuộc gặp một cái Kim Đan viên mãn tiểu bối có thể chiến đấu lâu dài với mình mà không rơi xuống thế yếu.
Hai người sau khi va chạm một loạt đợt công kích cũng tách ra hai hướng.Doãn Chí Thanh càng đánh càng hăng, chiến ý trong người dâng lên cuồn cuộn chỉ kiếm hướng Phúc Cát quát.
“Lão già, Hỏa chi ý cảnh cùng Phong chi ý cảnh đều đạt đến đại thành, rất không tệ mà.Lại đến.”
Doãn Chí Thanh lúc này cũng không ẩn giấu thực lực nữa, một luồng Tuyệt Vọng kiếm ý sắc bén gào thét mà hướng Phúc Cát đến.Phúc Cát thấy vậy trong lòng hoảng hốt, khó có thể tin kinh hô lên.
“Tuyệt vọng khí tức, mày lại lĩnh ngộ được Tuyệt Vọng kiếm ý đến đại thành.”
Doãn Chí Thanh cuồng tiếu cười to từ chối cho ý kiến.
“Trò hay còn ở phía sau đâu.Lão già, nếm thử một chiêu vũ kỹ này của ta đi.”
Doãn Chí Thanh dùng pháp lực cưỡng ép từ miệng phun ra ngụm máu tươi vào kiếm, sau đó là vung kiếm lên trời quát.
“Huyết tế.”
“Lôi hiện.”
Trên trời, vô số đạo sấm sét dồn dập tập trung một hướng đánh vào thanh kiếm của Doãn Chí Thanh, nhưng kỳ lạ là tất cả sấm sét đều bị kiếm cho hấp thu tỏa ra từng tia sét đang dần nhiều lên.
Khi thanh kiếm toàn bộ đã bị sấm sét bao phủ, lan ra xung quanh vô cùng tiếng rít chói tai, Doãn Chí Thanh thu kiếm về tay cười gằn nhìn Phúc Cát.
“Lão già, lão là người đầu tiên được chết dưới chiêu này của ta đó.Tự cầu phúc đi.”
“Huyết Lôi kiếm pháp, Phệ Lôi chi kiếm, đi.”
Một thanh kinh khủng lôi kiếm ngưng thực kèm theo mấy tia huyết khí lan tỏa quanh kiếm ảnh gào thét như sấm sét chấn cửu thiên hướng thẳng đến Phúc Cát.
Phúc Cát đang chật vật đỡ lấy Tuyệt Vọng kiếm ý đánh đến đâu.Khi phát hiện tia kiếm ý này bỗng chốc biến mất, mới hiểu ra là mình bị lừa, Phúc Cát nhìn thấy một cái cự đại Lôi kiếm khổng lồ hư ảnh đang gào thét chém đến mình.Biết là tránh né không kịp, Phúc Cát nội tâm hoảng sợ tuyệt vọng.
Hư ảnh Lôi kiếm chém nát nhục thân của Phúc Cát thành tro bụi.Xung quanh cánh rừng hoang bị một kiếm này chém đứt ngang cả một nửa, chia thành một cái đường dài dấu vết của kiếm thẳng tắp mấy trăm mét, sâu mấy chục mét cái vực nhỏ.Dưới đất chỗ vực nhỏ thỉnh thoảng còn có tiếng sấm sét nổ vang.
Hô...hô
Doãn Chí Thanh lúc này cũng thở ra một hơi dài, trong lòng thầm nghĩ may mắn.Nếu không được linh sứ truyền cho một chiêu này, hôm nay chắc chắn kẻ nằm lại là mình.
Nuốt vào vài viên đan dược chữa thương, Doãn Chí Thanh lúc này cũng rời đi.Chiến đấu gây nên động tĩnh quá lớn, đám người kia cũng sẽ nhanh tới.
Quả nhiên đúng như thằng này dự đoán, không đến 10 phút sau.Một chiếc xe cảnh sát quân dụng chạy đến chỗ hiện trường chiến đấu.
Lý Kiến Quân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cho kinh hãi muốn chết.Đứng bên cạnh Mục Hi Ngọc cùng nhóm cảnh sát trẻ dụi dụi mắt tựa như đang nằm mơ.
Cánh rừng bị cắt làm hai nửa, chia ra một cái khe sâu dài mấy trăm mét, sâu mấy chục mét, thỉnh thoảng còn nghe tiếng lôi ngâm chi chít nổ vang ở dưới khe sâu.
Lý Kiến Quân biết chuyện này đã không phải người bình thường có thể quản, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho người Quốc An cục.
“Tiểu Quân, không cần gọi, bọn ta đã đến.”
Một già một trẻ ngự kiếm phi hành mà bay đến đáp xuống chỗ Lý Kiến Quân mấy người.Lý Kiến Quân thấy hai người đến, mừng rỡ trong lòng cung kính chào.
“Bái kiến tổng tư lệnh.”
Địch Quốc Thắng gật đầu một cái, quay sang nhìn vết kiếm mà Doãn Chí Thanh để lại, sắc mặt chưa từng có ngưng trọng.
Bên cạnh Địch Lệ Diệp Na cũng bị cảnh tượng này cho ngốc.Lúc này, đã hồi phục tinh thần lại Địch Lệ Diệp Na hỏi.
“Ông nội, rốt cuộc là lực lượng gì có thể tạo thành sát thương khủng bố thế này?”
Địch Lệ Diệp Na không tự chủ rùng mình một cái.Nếu kiếm này chém lên người mình sẽ bị nghiền nát đến cặn cũng không còn.
Địch Quốc Thắng không trả lời Địch Lệ Diệp Na, quay sang nói với mấy người Lý Kiến Quân.
“Tiểu Quân, con làm rất tốt.Bây giờ về nghỉ ngơi đi, còn lại giao cho bọn ta thôi.”
“Vâng, tổng tư lệnh.”
Lý Kiến Quân cung kính thi lễ một cái rồi ở mấy cái người trẻ tuổi cảnh sát ánh mắt tò mò mà rời đi.
Chờ nhóm người Lý Kiến Quân rời đi, Địch Quốc Thắng mới nói ra cái đáng sợ tin tức.
“Là Nguyên Anh kỳ cao thủ chiến đấu.Nếu như ông đoán không sai mà nói, vết tích này để lại là một cao thủ đại thành kiếm ý mang hình thái Lôi thuộc tính.”
Nếu Địch Quốc Thắng biết được mình đoán đúng một điểm là có đại thành kiếm ý, mà người ra chiêu lại có Kim Đan kỳ viên mãn tu vi không biết là cảm tưởng gì.
Địch Lệ Diệp Na nghe vậy kinh hãi gần chết, chợt sắc mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi.
“Ông nội, không phải là S quốc chúng ta có thiết luật là Nguyên Anh kỳ cao thủ không được động thủ lung tung sao?”
Địch Quốc Thắng nghe vậy, gương mặt càng lộ vẻ sầu lo, trong lòng như có dự cảm xấu nói ra.
“Nếu đối phương là người Huyết Linh giáo thì sao?”
“Huyết Linh giáo?”
Địch Lệ Diệp Na đã triệt để sợ ngây người.Huyết Linh giáo là cái tổ chức gì mấy ngày nay nàng mới nghe ông nội đề cập đến.Từ hôm 2 ông cháu đi truy nã cái kia tà tu cũng là một con cờ Huyết Linh giáo thả ra.
“Không sai biệt lắm là người Huyết Linh giáo rồi.Nhưng ông cũng không rõ là bên nào chiến thắng, có thể hai bên đánh trọng thương nhau rồi bỏ chạy cũng không biết chừng.”
Lúc này, ở phía dưới vết tích thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu cứu.Hai ông cháu họ Địch thấy vậy không chút do dự chạy đến kiểm tra tình huống.
“Cứu...mạng…”
Hai người nhìn thấy một cái màu vàng trẻ con bộ dáng dường như đang phai nhạt dần đi thanh âm suy yếu kêu cứu.
Địch Quốc Thắng kinh hô lên.
“Là Nguyên Anh ly thể, vị tiền bối này bị đánh vỡ nhục thân rồi.Na Na, nhanh lấy trong trữ vật giới chỉ con ra đan dược chữa thương.”
Địch Lệ Diệp Na không chần chờ chút nào lấy đan dược chữa thương ra cứu lấy Nguyên Anh đang nhạt dần Phúc Cát.
Sau một hồi, Phúc Cát Nguyên Anh cũng có chút khá hơn mở miệng nói.
“Cảm ơn hai người, không biết hai người là?”
“Tiền bối, tại hạ là người của Quốc An cục Địch Quốc Thắng, còn đây là cháu tôi Địch Lệ Diệp Na.”
Phúc Cát Nguyên Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, nói ra tin tức.
“Của ta sống chết không quan trọng, nhanh thông báo đến Chân Vũ các các chủ, tiểu thư đã bị Doãn Chí Thanh bắt giữ, sống chết chưa rõ, lão Cát tôi bất tài không thể cứu tiểu thư trở về.Còn có Doãn Chí Thanh lại sở hữu Thiên cấp vũ kỹ, các chủ nên cẩn thận, S quốc an nguy là tin tức này.Xin hãy chuyển đi giúp ta, làm ơn…”
Nói đến đây, Phúc Cát nguyên anh triệt để tiêu tán khỏi phiến thiên địa này.Địch Quốc Thắng cùng Địch Lệ Diệp Na sắc mặt càng phát khởi tái nhợt.
Sau một hồi suy nghĩ, Địch Quốc Thắng trầm giọng nói.
“Nhanh, bằng tốc độ nhanh nhất truyền thông tin về Quốc An cục.Cục trưởng sẽ liên hệ với Chân Vũ các các chủ.Việc này quan hệ trọng đại, không thể khinh thường.”
Hai người cũng mang theo tâm trạng nặng nề mà rời khỏi.
Trên xe cảnh sát, Lý Kiến Quân trầm mặc không nói gì.Nhóm cảnh sát trẻ nhao nhao suy đoán đó rốt cuộc là gì.
Mục Hi Ngọc lúc này cũng không nhịn được hỏi.
“Chú Quân, chú nói đi, hai người kia rốt cuộc là ai?”
Quả thật sự việc ngày hôm nay đã làm thế giới quan của Mục Hi Ngọc triệt để sụp đổ:Ngự kiếm phi hành hiện ra trước mặt mình, mà còn là hai người sống sờ sờ, làm sao có thể là giả đây?
Lý Kiến Quân khẽ thở dài, ánh mắt có chút không đành lòng nhìn Mục Hi Ngọc nói ra.
“Rốt cuộc ngày này cũng tới, chú vốn dĩ không muốn con dính dáng đến những việc này.Thôi, cũng là ý trời.Về đồn đến văn phòng gặp chú.”
Mục Hi Ngọc ánh mắt lóe lên một tia tinh mang như suy nghĩ cái gì.
Lý Kiến Quân quay đầu liếc nhóm trẻ tuổi cảnh sát đang bàn luận quát.
“Mấy cậu nhìn thấy việc hôm nay cũng xem như chưa từng thấy gì.Nghe rõ chưa?”
Nhóm trẻ tuổi cảnh sát cũng gật đầu, biết đây là lực lượng bí mật quốc gia nên cũng không dám tiết lộ thông tin.
Tiêu Hạo lái xe về đến nhà, trong lòng vui mừng:ôi mẹ ơi, cũng may là Hạo ca trâu bò, xe Hạo ca càng trâu hơn.Bị quán tính lực kèm theo Trúc Cơ kỳ tu sĩ động tay chân mà chỉ bị móp méo khung xe đằng trước một chút.Haha, 50 tỷ bỏ ra quả thật đáng giá.
Hai nữ đang tu luyện trong phòng, nghe thấy phòng khách có động tĩnh, biết Tiêu Hạo về nhà mừng rỡ chạy ra đón.Nhưng khi nhìn thấy quần áo rách như ăn xin mang theo chi chít vết thương, hai nữ một trận đau lòng.
Ninh Tuyết Yên gương mặt mang theo sát khí, đau lòng dùng tay vuốt ve vết thương hỏi.
“Ông xã là ai làm?Bọn em đi giết chúng.”
Tiêu Hạo trái ôm phải ấp hai cái bà xã ngồi trên ghế sofa, trong lòng cuồng tiếu:ca đây là giấc mơ hiệu nghiệm sao?
Trong đầu yy một hồi hèn mọn ý tưởng, Tiêu Hạo hôn hai nàng mỗi bên má một cái, cười hề hề nói ra.
“Ông xã mấy em là trâu bò nhất.Làm sao có thể bị mấy cái yếu gà gây nguy hiểm tánh mạng đây?”
Khương Du Du nghe vậy, tức giận bóp Tiêu Hạo cái eo.
“Anh còn nói nữa.Bị đánh đến thành thế này mà còn chém gió đâu.Nếu anh có chuyện gì mà nói, bọn em biết phải làm sao đây?”
Thấy hai nữ thật tâm lo lắng cho mình, Tiêu Hạo một trận cảm động.Có vợ thế này còn lo gì nữa đây?
“Anh nói là thật.Nếu không thì thử xem anh có bị thương không nha?”
Tiêu Hạo lộ ra nụ cười dâm dùng tay chỉ chỉ vùng dưới cậu nhỏ nói ra.
Hai nữ thấy vậy mắc cỡ đỏ bừng mặt đồng thanh mắng.
“Đồ lưu manh.”
Sau khi dọa hai nữ về phòng, Tiêu Hạo cũng trở về phòng mới biệt thự.
Phòng cũng khá rộng, diện tích khoảng 40x40 thước vuông.Vì mới chuyển đến chưa có đồ gì đưa vào nên phòng chỉ có cái giường cùng mấy đồ mà công ty BĐS cho vào mặc định.
Tiêu Hạo ngồi trên giường tiến hành giao lưu với hệ thống.
“Hệ thống, ta muốn tiến vào Ngộ Đạo tháp thì làm thế nào?”
“Đinh, kí chủ chỉ cần làm như cũ mặc niệm tiến vào Ngộ Đạo tháp là được.”
Tiêu Hạo cũng làm theo hệ thống mặc niệm tiến vào Ngộ Đạo tháp.Sau đó ở Tiêu Hạo bị một cái không biết lực hấp kéo vào mà biến mất trong phòng.
Tiêu Hạo mở mắt ra, thấy mình trong một vùng không gian xa lạ, có chút nghi vấn hỏi hệ thống.
“Hệ thống, không gian này là Ngộ Đạo tháp?”
“Đinh, chào mừng kí chủ đến với Ngộ Đạo tháp.Trước khi sử dụng Ngộ Đạo tháp, mời kí chủ đặt tay lên tảng đá trước mặt mình, vận dụng kiếm ý mà đưa vào tảng đá.”
Tiêu Hạo trước mặt là một cái trôi lơ lửng tảng đá màu trắng.Tiêu Hạo bắt đầu vận dụng kiếm ý đưa vào trong tảng đá.
Ong…
Tảng đá bắt đầu sáng lên, chớp lấy mấy chục loại màu khác nhau.Cuối cùng lại khôi phục như ban đầu, nhưng lúc này trên tảng đá lại hiện ra con số 1,2.
Tiêu Hạo nhìn tảng đá hiện ra con số 1,2 có chút không hiểu hỏi.
“Hệ thống, cái này con số rốt cuộc đại biểu cho cái gì?”
“Đinh, chúc mừng kí chủ kiểm trắc thành công tiến độ tu luyện ý cảnh đạt đến 1 điểm 2.”
“1 điểm 2?”
Tiêu Hạo bị hệ thống trả lời cho mộng bức, gãi gãi đầu lộ vẻ không hiểu.Hệ thống thanh âm máy móc vang lên tiếp tục.
“Ý cảnh tu luyện chia ra làm 4 cảnh giới lớn:nhập môn, tiểu thành, đại thành cùng viên mãn.Mà để phân chia mức độ tu luyện tiến cấp ý cảnh thì dùng thang điểm là 10.Nhập môn đến đại thành thì mỗi cái chia 3 điểm, viên mãn thì 1 điểm.Mà kí chủ ý cảnh là 1 điểm 2 vì nhập môn.”
Tiêu Hạo lúc này cũng hiểu ra, hóa ra là ý cảnh cũng phân chia thành cái thang điểm 10 đâu rồi.
Tiêu Hạo lúc này mới hỏi.
“Hệ thống, vậy bây giờ ta có thể tu luyện ý cảnh được chưa?”
“Vẫn chưa được.”
Hệ thống trả lời.
Tiêu Hạo trong lòng mắng to vô sỉ.Cố nén xúc động, Tiêu Hạo hỏi tiếp.
“Vậy khi nào mới tu luyện được?”
“Kí chủ mỗi lần tu luyện ý cảnh đều phải bỏ ra hối đối điểm thuê hệ thống mở ra ý cảnh nơi tu luyện thì mới có thể được.Tiền thuê 1 giờ = 1000 hối đoái điểm.Dưới đây là danh sách ý cảnh mà kí chủ hiện tại có thể thuê mướn.”
Tiêu Hạo trong đầu truyền đến một đoạn tin tức.Nhìn thấy đoạn tin tức này, Tiêu Hạo tức giận chửi ầm lên như con mẹ bán cá ngoài chợ.
“Hệ thống con mẹ mày quá hắc.”