Chung Cực Toàn Năng Hệ Thống

Chương 102: Nguy cơ sống còn




"Tiểu thần tài?"

Chung Diệu Tài nghe không hiểu câu nói của Tiêu Hạo là có ý gì.

"À quên, mày nói tiếng Tây Tạng nên đối với thuật ngữ của S quốc bọn tao không hiểu là đúng rồi. Nghĩa là mày là tiểu đệ chó săn của tao ấy, haha, thế nào? tiểu đệ muốn đánh đại ca thì phải bị tội gì đây?"

Tiêu Hạo cười nghiền ngẫm nói ra.

“Muốn chết.”

Chung Diệu Tài giận tái mặt, bất chợt hắn lộ ra nụ cười đầy âm độc.

“Vốn dĩ muốn một lần kết liễu mày, nhưng bây giờ bản thiếu suy nghĩ lại. Đem mày trù hồn luyện phách, thân thể làm thi quỷ mãi mãi không được đầu thai.”

Thân ảnh Chung Diệu Tài dùng súc địa thành thốn di chuyển vung tay lên chỉ để lại tàn ảnh.

“Khốn Tiên thuật.”

Vô số dây leo lít nha lít nhít từ dưới mặt đất chỗ Tiêu Hạo nhô lên với ý định vây khốn bản thân lại.

Tiêu Hạo bắt đầu nghiêm túc lên, sắc mặt ngưng trọng đón đỡ công kích đến của Chung Diệu Tài.

“Diệu Đề chỉ.”

“Thủy hành bộ.”

Liên tiếp dùng thân pháp cùng vũ kỹ công kích thoát khỏi pháp thuật vây khốn của Chung Diệu Tài.

“Không tốt.”

Nhưng khi Tiêu Hạo vừa thoát khỏi, một luồng khí tức nóng bỏng từ phía trên đầu truyền đến làm hắn dâng lên cảm giác nguy cơ.

"Đại Hải Viêm thuật."

Chung Diệu Tài nhảy lên không trung vung tay lên hướng Tiêu Hạo làm bộc phát ra một vùng lửa cháy to lớn giáng xuống.

Tiêu Hạo không dám khinh suất đỡ lấy mà lách mình né tránh, kiếm dài trong tay vung lên dùng địa cấp vũ kỹ Kinh Lôi kiếm pháp thức đầu tiên chém về hướng Chung Diệu Tài.

Tốc độ xuất kiếm nhanh như thiểm điện mang theo kiếm ý lăng lệ như muốn xuyên thủng toàn bộ gào thét mà đến.

Chung Diệu Tài rên lên một tiếng không tránh không né, trong tay bắt đầu hình thành một luồng sức mạnh tà ác màu xanh lục khẽ vung lên.

"Thi Quỷ thuật, hủ thực nó."

Nguồn sức mạnh tà ác như có oán khí hiện lên hình dạng khô lâu trông rất dữ tợn, nó đem kiếm ý của Tiêu Hạo cho hủ thực làm tan biến toàn bộ đi.

"Quả nhiên khó chơi."

Nhìn thấy kiếm ý mình bị hủ thực không còn chút cặn, sắc mặt Tiêu Hạo trở nên khó coi.

Cao thủ Xuất Khiếu kỳ dù bị áp chế tu vi xuống còn Trúc Cơ, nhưng điều đó không có nghĩa là chiến lực cũng bị hạ thấp.

Bản năng phản ứng chiến đấu vẫn còn, cảnh giới linh hồn vẫn còn thì làm sao có thể là đối thủ. Tiêu Hạo bắt đầu suy nghĩ phương án chạy trốn.

Chung Diệu Tài cười lạnh nhìn Tiêu Hạo không nói gì, hai tay bắt đầu kết ấn rồi hướng lên đỉnh đầu quát khẽ.

"Thi Quỷ thuật, thi quỷ phệ hồn."

Trên đỉnh đầu Chung Diệu Tài bắt đầu bốc lên luồng khí đen, sau đó dần hình thành phía sau lưng hắn một con quỷ dạng linh hồn thể cao tới hơn mười mét, nó lộ ra răng nanh dài dữ tợn, trên cơ thể vươn ra bốn cánh tay đang nắm một cái pháp trượng đầu lâu giơ lên chỉ hướng Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo lộ vẻ hoảng sợ, linh hồn mình như bị một lực hút vô hình lôi kéo muốn ly thể hướng về con quỷ sau lưng Chung Diệu Tài.

"Đáng chết, nên làm thế nào."

"Hệ thống, dùng cách nào giúp ta thoát khỏi nguy cơ trước mắt, nhanh, nhanh,..."

Cả thân thể bị một lực lượng nào đó cho định trụ lại không thể cử động, linh hồn bị pháp thuật thôn phệ của Chung Diệu Tài cưỡng ép di dời khỏi thân thể làm Tiêu Hạo đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Quả nhiên đối thủ chênh lệch xa lắc về sức chiến đấu là một bên nghiền ép.

“Haha, thằng con hoang, lần này để xem mày còn cười được nữa hay không!”

Cười gằn nhìn Tiêu Hạo, con ác quỷ phía sau Chung Diệu Tài bắt đầu há mồm ra chuẩn bị cắn nuốt linh hồn của Tiêu Hạo.

Ba hồn bảy phách đã gần như muốn xuất ra khỏi thân thể, trong lòng Tiêu Hạo vừa sợ vừa giận chửi ầm lên.

“Hệ thống ngươi chết đi đâu rồi, nhanh lên cứu ta.”

“Kí chủ bình tĩnh chớ nóng, sẽ có người đến cứu.”

“Cứu con em nhà ngươi, đậu phộng linh hồn Hạo ca sắp bị nuốt mất mà ngươi không…”

Không đợi Tiêu Hạo muốn phát tiết sự tuyệt vọng trước cái chết, đúng như hệ thống dự đoán, ngay lúc này con quỷ phía sau lưng bị một luồng tuyệt vọng đao ý thế nhanh như chớp bổ tới khiến nó hét thảm một tiếng rồi tan biến.

Từ phía xa, một người nữ đang dùng súc địa thành thốn từng bước sải dài tiến đến vung đao lên chém đến hướng Chung Diệu Tài.

“Mẹ nó tiện nhân, muốn chết.”

Chung Diệu Tài nhìn thấy thi quỷ mình triệu hồi bị diệt, trong lòng vừa sợ vừa giận mà sử dụng thổ hành thuật lặn đi trong đất né tránh.

Ầm...ầm…

Tuyệt vọng đao ý gào thét cắt xuyên qua lớp đất như là cắt đậu phụ, Chung Diệu Tài dưới tình huống bất ngờ cũng rất nhanh tiến hành phản kích trở lại.

“Thế thân thuật.”

“Thiên Lý Hành Không thuật.”

Một nguồn sức mạnh bắt đầu được Chung Diệu Tài thi triển ra mà phi thân lên không trung, trong miệng hắn lúc này phun ra một hạt châu rồi gầm lên một tiếng.

“Thi Quỷ châu, bạo vũ.”

Từ trong hạt châu theo mệnh lệnh của Chung Diệu Tài mà chấn động, nó bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lục rồi xoay tròn mạnh mẽ bắn ra bốn phương tám hướng từng đợt hủ thực chi khí lít nha lít nhít như muốn bao phủ cả một khu vực.

Xoẹt...xoẹt…

Tô Tích Trúc sắc mặt nghiêm túc, trong cơ thể bắt đầu tích súc pháp lực, Tinh Vũ đao trong tay bắt đầu vang lên ong ong như cộng hưởng lực lượng từ cơ thể rồi dùng đao đưa thẳng lên quát khẽ.

“Chư thiên tinh hà, nghe ta hiệu lệnh, linh khí chi tượng, hiện.”

Kèm theo tiếng quát vừa chấm dứt, Tinh Vũ đao bắt đầu hiện ra từng viên ngôi sao sáng lấp lánh đang xoay tròn xung quanh, chính giữa mũi đao là một viên thiên tinh to lớn đang ngưng tụ nguồn sức mạnh đáng sợ.

Linh khí chi tượng hiện, thiên địa biến sắc, cát bay đá chạy, phong khởi vân dũng.

“Tinh Vũ đao pháp, Tinh Vũ Thiên Hạ.”

Hét lên một tiếng như chấn động cả thiên địa, Tô Tích Trúc trong tay Tinh Vũ đao ngưng tụ hoàn tất một thanh đao ảnh quy mô vài chục mét với thiên địa chi thế kèm theo linh khí chi tượng, đao ảnh to lớn này mang theo thiên tinh cùng vô số viên ngôi sao chém đến Chung Diệu Tài.

Nhìn thấy đao ảnh ngưng thực dài rộng mấy chục mét giáng lâm dùng thế như chẻ tre rít gào mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, Chung Diệu Tài sắc mặt trầm xuống hét lên.

“Dùng linh khí chi tượng Thiên Tinh xích cũng muốn diệt bản thiếu, đừng tưởng chỉ có tiện nhân ngươi mới có…”

Chung Diệu Tài lấy ra một cặp triền thủ đeo lên tay rồi dùng tốc độ nhanh trong chớp mắt kết xuất thủ ấn gầm thét lên.

“Thế gian ma quỷ, nghe ta hiệu lệnh, linh khí chi tượng, hiện.”

Khu vực xung quanh rung chuyển lắc lư dữ dội, thiên địa một lần nữa biến sắc, có điều lúc này lại mang luồng hơi thở tà ác rít gào tru lên như thanh âm đến từ mười tám tầng địa ngục.

“Lục Đạo ấn pháp, Địa Ngục ấn.”

Theo thanh âm như ma quỷ rít gào vang lên, trong hai tay đan vào nhau của Chung Diệu Tài bắt đầu xuất hiện một đoàn khí màu đen, nó bắt đầu ngưng thực thành một cái phiên vừa to vừa rộng đang mở nắp ra làm hiện lên vô số lệ quỷ ác ma rít gào hận không thể bay ra ngoài nuốt hồn.

“Khặc khặc, để xem là linh khí chi tượng của ngươi mạnh hay của ta cường.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì vô cùng nhanh, hai loại linh khí chi tượng Địa Ngục phiên cùng Thiên Tinh xích va chạm vào nhau tạo ra uy thế khủng bố. Những người khác dù ở gần hay xa, chỉ cần còn tại phiến không gian này đều bị hai loại linh khí chi tượng uy thế chiến đấu làm cho sợ hãi.

Ầm...ầm...oành…

Gru…

Vô số lệ quỷ ác ma rít gào cùng bay trong Địa Ngục phiên liên tiếp cắn xé từng khỏa mắt xích những viên ngôi sao, hạch tâm Thiên Tinh cùng với Địa Ngục chi ấn là chủ lực của linh khí chi tượng va chạm kịch liệt gây ra vụ nổ lớn.

Oa…

Cả hai đều bị luồng sức mạnh dư ba cho thổi bay đi mà phun ra ngụm máu tươi té xuống đất, sắc mặt tái nhợt.

Tiêu Hạo một bên chứng kiến hết thảy mà vô cùng rung động: đây là cường giả chiến đấu sao?

Lộ ra nụ cười khổ sở, Tiêu Hạo bây giờ mới biết, hóa ra từ đầu đến cuối, Chung Diệu Tài chỉ đang đùa bỡn mình như một con sư tử đang vồ thỏ làm thú vui trước khi ăn thịt nó.

Nhưng không đợi hắn kịp cảm thán, lực lượng của linh khí chi tượng không phải Tiêu Hạo có khả năng chịu nổi nên bị nguồn sức mạnh này thổi bay đi xa như muốn xoắn nát hắn thành từng mảnh.

“Đậu xanh, thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn a.”

Trong lòng một chút ý thức cuối cùng của Tiêu Hạo hét lên một câu như vậy rồi hôn mê bất tỉnh.

“Tiêu Hạo…”

Tô Tích Trúc chùi lấy vết máu nơi khóe miệng, sắc mặt khó coi hẳn đi.

“Tiện nhân, một con kiến cỏ làm gì để ngươi quan tâm hắn như vậy?”

“Hừ, hắn nếu như xảy ra chuyện thì Thi Quỷ tông ngươi chờ bị diệt đi thôi.”

Chung Diệu Tài cười lạnh nhìn Tô Tích Trúc.

“Chứ không phải là ngươi nhớ thương trong tay hắn chiếc chìa khóa bảo tàng truyền thừa của cổ mộ đi.”

Tô Tích Trúc hừ một tiếng không trả lời mà bắt đầu tích súc pháp lực vung đao chém tới Chung Diệu Tài.

“Hừ, tưởng bản thiếu sợ tiện nhân ngươi hay sao?”

Đón đỡ công kích của Tô Tích Trúc, Chung Diệu Tài phun ra ngụm trọc khí, sắc mặt trầm xuống lộ ra nụ cười tà ác.

Từng bước công kích từng bước tính toán, hai người bắt đầu lâm vào trạng thái chiến đầu giằng co nhiều giờ liền.

Vì lực lượng hai người cân sức ngang tài nên đây có thể nói là cuộc chiến tiêu hao. Nếu không đến giây phút sống còn, ác chủ bài sẽ không được xuất ra.

“Trận pháp?”

Tô Tích Trúc lúc này mới để ý là bản thân đã phạm vào sai lầm ngớ ngẩn, sắc mặt có chút ngưng trọng dùng Tinh Vũ đao trảm diệt mắt trận.

“Haha, vô dụng thôi, đây là trận pháp độc môn của Thi Quỷ tông bọn ta Thi Quỷ Dạ Hành trận. Chỉ cần ngươi bước một bước đi sai lầm thì dù có là cường giả Xuất Khiếu kỳ cũng phải ăn quả đắng.”

Dù tu vi không khôi phục, nhưng mượn nhờ lực lượng thiên địa bày trận pháp để vây khốn đối phương lại thì có khả năng. Chung Diệu Tài vô cùng nhanh trí nghĩ ra phương pháp này.

“Hừ, ngươi có thể hù dọa những kẻ mắt mù không hiểu trận pháp. Đừng quên ta cũng là một trận pháp sư, trận pháp này của ngươi chỉ có thể vây khốn mà không thể kích hoạt sát phạt, mắt trận hư hư thực thực. Năm đó nhiều đệ tử Thiên Tinh tông bọn ta ăn quả đắng bởi trận pháp này của lão cha ngươi nên rất rõ ràng bản chất nó là như thế nào.”

Trận pháp này có tên gọi như ý nghĩa, thi quỷ bước đi trong đêm tối, biến ảo khó lường, chướng nhãn pháp rất mạnh. Vì tu vi hạn chế nên Chung Diệu Tài không thể kích hoạt tính năng sát phạt của nó. Tuy nhiên bằng sự ảo diệu thay đổi liên tục của mắt trận làm chủ thì vây khốn Tô Tích Trúc một hai canh giờ vẫn có thể được.

Bị Tô Tích Trúc vạch trần, Chung Diệu Tài lười nhác phản bác mà không nói một lời nhanh chóng rời khỏi.