Chung Cực Nhân Loại

Chương 90: Tỉnh Lại Ở Thế Giới Khác!!






Thiên Nguyên Tinh, một tinh cầu có diện tích lớn hơn trái đất vô số lần.

Ở đây có hệ thống tu luyện mạnh lên hoàn toàn khác với Tiên Ma nhị giới.
Nghề nghiệp chính ở đây là Thuần Thú Sư.

Bằng việc thuần hóa, ký khế ước với những con quái thú, ma thú thậm chí là thần thú hùng mạnh, con người ở đây nhờ đó có được sức mạnh kinh khủng.
Dời non lấp biển, thay đổi thời tiết, du hành không gian thậm chí là điều khiển cái chết đều có thể.
Những loại quái thú cũng như là Thuần Thú Sư ở đây cũng được phân chia ra làm 9 cấp bậc.
Từ Nhất Tinh đến Cửu Tinh là mạnh nhất, ngoài ra còn có một cảnh giới ở trên nữa được gọi là Thần Cảnh! Nhưng đó chỉ là trong truyền thuyết mà thôi.
“Ầm!”
“Ầm!!”
Vùng ngoại ô Phong Nguyên Đế Quốc, một cơn bảo với từng tiếng sấm chớp vang trời đang quét qua một cánh rừng rộng lớn.

Ngay trong cánh rừng rộng lớn kia lại có một ngôi nhà nhỏ trơ chọi nhưng lại kiên cố vô cùng đối chọi với cơn bão.
“Meo!”Trong căn nhà đơn sơ kia, một con mèo với bộ lông trắng toát đang hơi sợ hãi run rẩy cuộn tròn người lại.
“Tiểu Bạch, đừng hoảng sợ.


Cơn bão này sẽ mau chống qua thôi!”Bỗng một giọng nói êm dịu vang lên, một thiếu nữ ngồi trên chiếc xe lăng mỉm cười an ủi con mèo nhỏ.

Nàng dịu dàng đưa tay bế nó lên đặt trên đùi mình.
“Meo meo~”Con mèo trắng cảm nhận giọng nói êm dịu của thiếu nữ liền an tĩnh lại, nó thoải mái cuộn tròn lại toàn thân nằm trên cặp đùi mềm mại của nàng.
“Mong là vậy…..”
“Rầm!”
Thiếu nữ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài từng tia sét vẫn không hề đứt đoạn vang lên càng ngày càng lớn.
“Ầm!”
Bỗng ngay lúc này, thiên không liền như bị một lực lượng huyền bí nào đó chấn động.

Cơn bão với vô số mây đen mù mịt liền nháy mắt bị đánh tan, trả lại một bầu trời xanh tươi như chưa từng có điều gì xảy ra.
“Đây là?”Thiếu nữ hơi hoảng hốt nhìn tình cảnh này, nàng ánh mắt không thể tin được nhìn bầu trời trong xanh mà lúc nãy vẫn còn đang mây đen mờ mịt kia.
“Tiểu Bạch, ngươi thử nói xem bên ngoài xảy ra chuyện gì?”Thiếu nữ có hơi hoảng hốt nhìn con mèo nhỏ trắng như tuyết trong lòng mình hỏi.

Bên trong mắt nàng từ kinh hoảng giờ lại chuyển qua tò mò.
Thiếu nữ không nhịn được bế chú mèo con để xuống bên trên chiếc giường êm ái, còn nàng thì đi vào tìm kiếm một thứ gì đó.
“Ừm, mình nhớ là nó ở đây mà nhỉ……đây rồi!”Thiếu nữ tìm kiếm một hồi liền vui mừng lấy ra một chiếc ô.

Tuy bên ngoài đã hết bão nhưng ai biết được điều gì chứ…..
“Cộc….cộc….”
Ngay khi nàng còn đang vui vẻ chuẩn bị tiến ra khỏi ngôi nhà nhỏ thì bên ngoài lại truyền tới tiếng gõ cửa.
“Tiểu Bạch ngươi giúp ta mở cửa đi!”
Thiếu nữ nhìn con mèo nhỏ vẫn đang thoải mái nằm lăn qua lăn lại trên giường nói.
Con mèo nhỏ cũng ngoan ngoãn đi tới bên cánh cửa dùng móng vuốt nhỏ nhắn của mình nhảy lên mở chốt gỗ của cánh cửa.
Cánh cửa nhấy mắt liền mở toang, lộ ra thân thể cường tráng to lớn cùng bộ lông nâu bóng mượt.

Đó là một con gấu nâu cực kì to lớn.
Nhìn thấy con gấu này, cứ tưởng thiếu nữ sẽ hoảng sợ nhưng mọi việc lại hoàn toàn khác.
“Tiểu Hùng, ngươi tìm ta có việc gì sao?”Thiếu nữ khuôn mặt tươi cười dùng tay đẩy bánh xe lăn tới bên cạnh cánh cửa nhìn con gấu nâu kia hỏi.

Giọng điệu của nàng hoàn toàn không sợ hãi chút nào mà còn vui vẻ vì cơn bão đã hoàn toàn biến mất.
“Grừ….grừ….gào!”Con gấu đen khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài hung tợn, nó đưa tay chỉ lên trời rồi chỉ vào khu rừng xanh ươm sau lưng nó, rồi cuối cùng lại chỉ vào thân ảnh nhuộm đầy máu của một thiếu niên mà nó đang cổng trên lưng.

Động tác, cử chỉ của nó phối hợp với thân hình mập mạp hung tợn hoàn toàn không hợp mà còn rất mắc cười.
“Hả? Ngươi nói rằng ngươi nhặt được người này ở trong rừng sao?”Thiếu nữ như nghe hiểu con gấu nói gì, nàng tò mò nghiêng đầu tới nhìn lấy thân ảnh trên lưng của con gấu nâu.

“Nhiều…..nhiều máu quá!”
“Bị thương thật là nặng, mau lên! Ngươi mau đưa hắn xuống cho ta xem xét thử!’
Thiếu nữ ngay khi nhìn thấy thân ảnh nhuộm đỏ bởi máu tươi nhưng qua khuôn mặt thì nàng vẫn có thể nhận ra đây là một nam tử.

Nàng vội vàng nhìn con gấu nâu nói.
“Gào!”
“Rầm!”
Con gấu nâu gào lên một tiếng nhẹ rồi liền lật người khiến cơ thể thiếu niên rơi ầm truyền mặt đất.
“Á, ngươi làm gì vậy a, tiểu Hùng?!!”
“Vết thương sẽ rách ra nữa mất!”
Thiếu nữ hết hồn la lên một tiếng khiên tiểu Hùng hơi không phục gầm nhẹ nhưng vẫn cúi đầu nhận sai.
Nàng nhìn thiếu niên người lắm lem huyết dịch cùng khắp người vết thương lớn nhỏ.

Nhớ đến tiểu Hùng nói người này rơi từ trên trời xuống liền nghĩ đến việc cơn bão khi nãy đột nhiên bị đánh tan.

Dù vậy nàng cũng không chần chờ quá nhiều, cứu người quan trọng hơn.
“Tiểu Bạch, ngươi mau giúp ta đem hắn vào trong nhà!”Thiếu nữ dùng tay quay đầu chiếc xe lăn nhanh chống chạy vào nhà lấy dụng cụ băng bó, nàng không quên nhìn tiểu Bạch nói.
“Meo? Meo meo meo!!”Tiểu Bạch một mặt mộng bức nhìn thiếu nữ, nó đang vô cùng hoài nghi miêu sinh.

Xin nhờ, người nhờ một con mèo đem người vào nhà?
Nhưng thiếu nữ lại không đáp lại tiếng kêu của nó, tiểu Bạch chỉ đành hơi ủy khuất đi tới bên cạnh cơ thể đẫm máu của thiếu niên kia.
“Răng rắc….”
Bất chợt cơ thể nhỏ nhắn lúc đầu của nó liền nhanh chống to lên, chớp mắt đã không thua gì một con chó Alaska.

Nó đưa miệng kéo lấy thiếu niên vào trong nhà.
…….
“Ah….”
Trong căn nhà đơn sơ yên tĩnh, thiếu niên hai mắt hơi nhíu rồi liền mở ra.

Vừa mở mắt ra, một cơn đau thấu tận tâm cang liền truyền tới công kích đại não của hắn khiến thiếu niên hơi rên rỉ một tiếng.
“Ta đang ở đâu?”
Thiếu niên biết mình không thể di chuyển dù chỉ là nhấc một ngón tay liền từ bỏ, nằm im tại chỗ.

Hai mắt hắn đảo quanh quan sát nơi mình đang ở.


Đây là một căn nhà gỗ khá nhỏ cực kỳ đơn sơ, nhìn vào toàn thân bị băng gạc bó quanh của mình thiếu niên liền biết có người đã giúp hắn băng bó.
Thiếu niên không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta, Lục Dạ sau khi ra lệnh cho hệ thống sử dụng vé xuyên toa liền lâm vào trạng thái bất tỉnh do tác dụng phụ của máy gia tốc thể hạt.

Ngay cả chính hắn cũng không biết mình đã bất tỉnh trong bao lâu nữa, khi tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường trong căn phòng xa lạ này.
Chắc có ai đó đã tìm thấy hắn trong khi bất tỉnh mà đem hắn về cứu chữa.

Coi như là trong cái rủi có cái may đi.
“Hửm?”
Lục Dạ còn đang suy nghĩ đủ điều thì bất chợt cảm thấy nơi cánh tay phải của bán có thứ gì đó mềm mại đang chuyển động.

Vì trên người hắn được phủ một lớp chăn ấm nên hoàn toàn không nhìn thấy thứ bên trong là gì.
“Meo~”Theo một tiếng kêu lười biếng, từ bên trong chiếc mềm ấm áp một con tiểu bạch miêu nhỏ nhắn liền chui ra.

Nó ngửa miệng ngáp dài một cái rồi chợt nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
“Mèo?”Lục Dạ nhìn thấy con tiểu bạch miêu này liền hiểu ra.

Hắn nhìn chằm chằm nó quan sát, theo hắn suy nghĩ đây chắc là thú nuôi của người cứu hắn, dù sao Lục Dạ vẫn không ảo tưởng con mèo này biết băng bó vết thương.
Lục Dạ nhìn con mèo, nó cũng không khác gì một mặt hiếu kỳ meo meo nhìn lấy hắn.
Cả hai, một người một mèo nhìn nhau chằm chằm như thi đấu mắt nhìn cực kỳ buồn cười và có phần đáng yêu.
“Tiểu Bạch có việc gì s….”
“Ahh, ngươi tỉnh rồi!”
Ngay lúc này cánh cửa đột nhiên mở ra, từ bên ngoài một thiếu nữ ngồi trên xe lăn tiến vào trong nhà.

Nàng lúc đầu một mặt nghi hoặc định nói thì thấy Lục Dạ đã tỉnh liền vui mừng nói.
Lục Dạ cũng bị tiếng nói của thiếu nữ làm cho chú ý quay đầu qua, không quay thì thôi chứ vừa quay qua thì anh tôi ngày thường cứng rắn liền ngẫn người.
Chỉ thấy từ bên ngoài cửa vừa bước vào thiếu nữ có diện mạo nghiên nước nghiên thành như tiên nữ giáng trần, mái tóc đen dài xỏa xuống, đôi mắt màu xanh lục tràng đầy sinh cơ.

Quan trọng là khí tức của nàng phát ra như hòa làm một với thiên nhiên vạn vật, chỉ nhìn vào thiếu nữ cũng khiến hắn cảm thấy toàn thân thư thái đi rất nhiều, cộng với những tia sáng len lỏi từ bên ngoài những khe hỡ tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp mà Lục Dạ chắc chắn không thể nào quên đến hết đời.