Chung Cực Nhân Loại

Chương 54: Lý Do!






“Lam Vũ?”
“Tên của ta là Lam Vũ!”
Tiểu loli ngoẹo đầu qua một bên lẩm bẩm rồi liền vui vẻ cực kì mà nhảy nhót tưng bừng, cặp tai thỏ trên đầu nàng cũng theo đó dựng thẳng lên biểu thị tâm tình vui vẻ của tiểu la lỵ.
“Ừm, phản ứng không tệ!”
“Không tệ không tệ!”
“Nha~”
Ngay khi tiểu Lam Vũ còn đang vui vẻ nhảy nhót, thì hai cái tai thỏ của nàng đã bị hai cái đại ác thủ song song bắt lấy khiến tiểu gia hỏa rên rỉ lên một tiếng đâu đớn.
Chỉ thấy hai cái đại thủ kia lần lượt là của Lục Dạ và Long Như Nguyệt, cả hai sờ tới sờ lui cặp tai thỏ mềm mại, có lúc lại còn dùng sức nắm lấy mà buông lời đánh giá.
“Đau đau đau đau…..Các ngươi mau buôn tai Lam Vũ ra á!”
“Bốp bốp!”
Tiểu Lam Vũ đau đớn dùng cái quạt giấy lần lượt đập vào đầu của Lục Dạ và Long Như Nguyệt khiến cả hai lưu luyến không rời mà buông tay ra.
“Lam Vũ đau quá a~”Tiêu la lỵ đưa tay ôm lấy đôi tai thở của mình, khóe mắt dân lên thủy dịch, có vẻ là rất đau.

“Tiểu Lam Vũ ngoan!~”Hồ Ngọc Ly thấy vậy liền tiến tới an ủi tiểu la lỵ không quên trừng mắt hai tên thủ phạm đang ngoải đầu huýt sáo như không biết gì kia.
Thế là Lục Dạ lại cùng hai nàng và một con loli trò chuyện một hồi lâu thì Lục Dạ liền có chuyện quan trọng cần tìm Hồ Ngọc Ly.

Nên hắn và nàng cùng nhau trở về Dạ Thiên Điện, còn Long Như Nguyệt thì đi bế nghiên cứu Vạn Yêu Thiên Huyền Biến.

Tiểu Lam Vũ thì cũng đi tu luyện, theo như nàng nói thì nhờ vào kí ức truyền thừa nên nàng đã có sẵn công pháp rồi, thậm chí công pháp này còn vượt qua đế cấp.
Hắn tuy cũng muốn dẫn theo tiểu Lam Vũ vào ở trong Dạ Thiên Điện nhưng có vẻ nàng lại thích ở trong Nguyệt Thần Điện hơn dù nói thế nào cũng không chịu đi.
Về tới Dạ Thiên Điện, Lục Dạ chăm chú nhìn Hồ Ngọc Ly đến khi nàng cả người đều có phần không chịu được thì mới cất miệng nói.
“Ngọc Ly, ngươi có muốn mạnh hơn không?”
Lời nói của Lục Dạ khiến Hồ Ngọc Ly hơi ngây người, nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng lại, hai mắt sáng lóe nhìn Lục Dạ.
“Tất nhiên rồi! Lục Dạ ngươi không lẽ có cách giúp ta mạnh lên sao?”Hồ Ngọc Ly hai mắt sáng lên, mong ước nhìn lấy Lục Dạ.

Nàng cũng rất truy cầu sức mạnh nhất là khi biết Lục Dạ vì chiến đấu với kẻ thần bí kia mà suýt chết.

Nếu nàng mạnh hơn thì đã không cần phải trốn trong Dạ Linh Châu rồi.
“Không cần gắp, bổn đại gia tất nhiên là có cách cho ngươi mạnh lên rồi! Nhưng dù ta có cho ngươi thứ gì thì điều quan trọng nhất vẫn phải dựa vào chính ngươi thôi!”Lục Dạ đưa tay ôm lấy Hồ Ngọc Ly để nàng dựa vào ngực mình, rồi từ đằng sau đưa tay sờ lấy cặp tai của nàng mà nói.
“Ừm~”
Hồ Ngọc Ly hai mắt hơi nheo lại vì thoải mái, cặp tai hồ ly hơi rung động gật đầu.
“Haha!”Lục Dạ liền cười lớn, đúng là so với con tiểu thỏ thỏ nào đó thì hắn vẫn thích tiểu hồ ly này hơn.

Hả? Ngươi hỏi tại sao ư? Tất nhiên là vì con tiểu hồ ly này ăn được rồi! Còn tiểu thỏ thỏ kia thì để sau đi, nàng vẫn còn nhỏ a~
“Được rồi thả lỏng người nhé, ta sẽ đưa cho ngươi một thứ!”Lục Dạ mỉm cười buông ra Hồ Ngọc Ly ra hiệu cho nàng thả lỏng toàn thân.
Sau đó theo một cái phất tay của Lục Dạ một đoàn sáng liền xuất hiện bao phủ toàn thân Hồ Ngọc Ly.
Đó chính là thể chất mà Lục Dạ vừa rút trúng được, Cửu Mị Huyễn Luân Thể! Đứng thứ 19 trên đại thể bản!
“Với thứ này thì ngươi dù không bằng ta nhưng vẫn sẽ không là bình hoa đâu!”Lục Dạ nhìn quang cầu ẩn chưa thân ảnh nữ nhân kia mà cười nhẹ.


Làm xong tất cả Lục Dạ cũng thoát khỏi Dạ Linh Châu, theo như hệ thống giải thích thì dung hợp thể chất chỉ có lần đầu tiên là hoàn thành nhanh chống còn những lần sau thì phải tốn thời gian để dung hợp.
Với thể chất top 19 Cửu Mị Huyễn Luân Thể thì chắc phải tốn vài tuần thì mới có thể dung hợp thành công nên hắn cũng không ở lại để làm gì.
Cứ thế sau khi thoát ra Lục Dạ liền đi phiêu lưu cùng Phượng Uyển Thanh, theo nàng nói thì nơi này là Vô Tận Luyện Ngục một trong Tam Đại Cấm Địa của Vô Lượng Hỏa Giới này.

Hắn cũng hỏi Phượng Uyển Thanh nhưng nàng lại chẳng biết ai tên Phượng Vũ Y cả nên Lục Dạ kết luận mình đã trở về quá khứ, còn là bao nhiêu năm trước thì hắn cũng không biết.
Chỉ có điều lúc nói ra tên của Phượng Uyển Thanh với Long Như Nguyệt cùng Hồ Ngọc Ly thì cả hai đều vô cùng bất ngờ nhưng đến cuối cùng Long Như Nguyệt lại bịt miệng Hồ Ngọc Ly lại rồi còn nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy thú vị, có vẻ cả hai nàng đều biết Phượng Uyển Thanh nên có thể vào thời đại của Phượng Vũ Y nàng đã là một cường giả ít nhất là Tiên Tôn cảnh.
Còn thân phận của nàng thì Lục Dạ cũng chẳng biết a~ Long Như Nguyệt thật sự là không nói cho hắn.
…….
“Uyển Thanh, ngươi có việc gì rất quan trọng khi tiến tới nơi nguy hiểm này sao?”
Ngồi trên mặt đất ngắm nhìn bầu trời đầy sao, Lục Dạ không dời mắt mà hỏi Phượng Uyển Thanh đang ngồi cách hắn không xa.

Khu vực xung quanh hai ngươi đã bị Lục Dạ dập tắt hết hỏa diễm nên cũng không quá nóng.
“Ta……cần mạnh lên!”
Phượng Uyển Thanh hơi trầm mặc rồi mới chậm rãi phun ra như thế 4 chữ.
“Ngươi cần mạnh lên? Vậy có thể cho ta biết tại sao ngươi lại muốn mạnh lên hay không?”Lục Dạ quay đầu qua nhìn lấy Phượng Uyển Thanh, đôi tử đồng như tỏa sáng giữa bầu trời sao khiến thiếu nữ có phần mê ly.
Nàng hơi băng khoang một chút rồi vẫn thở ra một hơi, nói với hắn cũng không có hại gì nên Phượng Uyển Thanh cũng cất lời.
“Phụ thân ta vì tham gia cuộc đại chiến nên hi sinh, ta giờ phải gánh vác cả gia tộc , nhưng những tên trưởng lão kia lại không muốn ta lên làm tộc trưởng, thậm chí là còn muốn ta thông gia với Kim Ô tộc! Vì thế ta cần sức mạnh! Sức mạnh đủ để tất cả những tên kia ngậm miệng lại!”
Phượng Uyển Thanh vừa nói khuôn mặt cũng hiện lên nét đượm buồn cùng chán ghét, càng nói Phượng Uyển Thanh càng kích động thở hồng hộc.
“Cuộc đại chiến?.....”Chỉ với vài chữ nho nhỏ như thế trong đầu Lục Dạ đã lướt qua vô số suy đoán nhưng hắn vẫn không vội suy nghĩ nhiều mà nhìn lấy Phượng Uyển Thanh.
“Ngươi đừng chưng cái vẻ mặt đó ra nữa, không đẹp tí nào đâu!”Lục Dạ đi lại bên cạnh nàng đưa tay ra xoa lấy mái tóc đỏ rực mượt mà của thiếu nữ khiến nó rối bời.
“Này!”Phượng Uyển Thanh bị Lục Dạ sờ đầu thì hơi ngượng ngùng nói lớn.
“Haha, ngươi khiến bổn đại gia tới cảm hứng rồi đấy!”Lục Dạ cười ha hả nhìn Phượng Uyển Thanh nói khiến nàng nghi hoặc cùng hiếu kỳ nhìn hắn.
Chỉ thấy Lục Dạ ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, trong tay của hắn giờ là một cây đàn guitar không biết xuất hiện từ bao giờ.
“Đây là?...”Lần đầu tiên nhìn thấy đàn guitar, Phượng Uyển Thanh có phàn hiếu kì nhìn lấy cây đàn, nàng còn đang định hỏi thì Lục Dạ đã làm một cái thủ thế im lặng.
“Cứ nghe đi!”Lục Dạ đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho Phượng Uyển Thanh im lặng rồi thì tầm.

“Ting…..”
Khi tất cả mọi thứ đều đã im lặng chỉ còn bầu trời chứa đầy những ngôi sao sáng rực rỡ kia thì Lục Dạ mới bắt đầu khẩy những âm điệu đầu tiên.
Cứ thế tiếng ca liền cất lên trong không gian vô tận này.
“Bước từng bước vô định trong con phố nhỏ nhuốm màu ánh hoàng hôn…..”
“Cậu từ đâu đến vậy? Trong có vẻ mệt mỏi….”
“Nào đến đây, hãy để tôi sưởi ấm cho cậu…..”
“Cậu đã vất vả rồi…..”
“Sao cậu không nghĩ ngơi ở đây chút đi?.....”
“Thong thả cùng tôi hàn huyên một chút đi…..”
…..
“Bây giờ, chúng ta hãy cùng thay đổi cái số phận tưởng chừng đã bị định đoạt….”
“Tôi muốn biết thêm về cậu…..”
“Khi những ngôn từ không thể thốt lên….”
“Khi từng câu chữ như nghẹn ắng lại trong cổ họng…..”
“Tự bao giờ, tuyết trắng đã hóa mưa rơi….”
“Trước khi binh minh lụi tàn, cậu nhanh chóng rời khỏi nơi này…..”
“Những giọt lệ còn đọng lại trên bờ mi…..”
“Tuôn trào ra……tuôn trào ra…..”
…...
Thời gian như dừng lại, chỉ còn đôi nam nữ cùng bầu trời và những ánh sao đang tỏa sáng kia.