Lục Dạ cùng Long Như Nguyệt ngồi xuống nghĩ ngơi một hồi, cả hai đều có phần mệt mỏi sau khi đối chiến Đào Ngột.
“Tạch…..phập!!”
Sau vài canh giờ nghĩ ngơi hồi sức, Lục Dạ liền đứng lên đi tới trước thân thể bị xé đôi của Đào Ngột mà tìm kiếm thứ gì đó.
Mất vài phút, hắn liền từ trong cơ thể của Đào Ngột rút ra một khỏa yêu đan to bằng nắm tay.
“Cho ngươi này!”
“Nhưng mà nó là người giết!”
Lục Dạ đưa khỏa yêu đan kia về phía Long Như Nguyệt nhưng nàng cũng không nhận mà lại nhíu mày nói.
“Cứ nhận đi, ta với ngươi không cần như thế khách khí! Với lại công pháp kia cũng cần yêu đan mà đúng không?!”
“….Cảm ơn!”
Suy nghĩ một hồi Long Như Nguyệt cũng gật đầu thu nhận yêu đan của Đào Ngột.
Lục Dạ thấy nàng nhận quả yêu đan kia cũng không bận tâm nữa, hắn lại lần nữa đi với bên xác của con hung thú mà hung hăng lột da của nó ra.
Da của Đào Ngột, chỉ cần nhìn trận chiến vừa rồi cũng biết nó vô cùng có giá trị.
Lục Dạ thậm chí còn phải phí sức vô cùng lớn kết hợp với Long Như Nguyệt mới lột ra được lớp da kia của nó đấy.
“Phù, đúng là cứng vô cùng a!”
Đùng tay gõ gõ lớp da cứng rắn trên tay, cả Lục Dạ và Long Như Nguyệt đều không nhịn được cảm thán.
Lục Dạ đưa tay thu hồi lớp da này vào Dạ Linh Châu, nếu mai một hắn biết luyện khí hoặc người bên cạnh hắn biết thì lấy thứ này ra chế tạo pháp bảo là perfect luôn.
“Cùng đi xem thứ bên trong thôi nào!”
Lục Dạ thù hồi xong lớp da của Đào Ngột liền đưa tay ra nắm lấy bàn tay của Long Như Nguyệt mà nói.
“Ừm!”
Long Như Nguyệt cũng không có gì phản cảm, nàng chỉ là hơi không thích ứng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đi theo Lục Dạ.
“Haha!”
Lục Dạ nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Long Như Nguyệt mà cùng nhảy vào quan tài.
“Đây là??”
Nhảy vào quan tài, không chỉ Long Như Nguyệt mà cả Lục Dạ cũng kinh hô khi nhìn thấy quan cảnh bên trong.
Bên trong cổ quan tài nhìn chỉ hơi to lớn thế mà lại là cả một thế giới, thế giới này không phải chỉ là không gian pháp bảo đơn giản như thế.
Bên trong nó đẩy đủ tất cả mọi thứ như biển cả, sa mạc, núi đá, biển lửa dung nham, mặt trời, mặt trăng,…..
“Nguyệt nhi cổ quan tài này rốt cuộc có đẳng cấp gì?”
“Thay vì hỏi ta sao chủ nhân ngươi không tự tìm hiểu đi?!”
Thay vì trả lời trực tiếp như mọi lần, Nguyệt nhi lại tỏ ra vô cùng bí hiểm rồi biến mất dạng.
Nhưng Lục Dạ vẫn kiệp nhìn thấy tiểu loli hai mắt tỏa ra ánh sáng mà nhìn về một hướng nào đó.
“Hửm??!”
Nhìn theo hướng mà tiểu loli đã nhìn lúc nãy, Lục Dạ liền thấy được ở ngay nơi có thể nói là trung tâm của thế giới trong cổ quan tài này.
Có một cây đại thụ vô cùng to lớn đến cả trăm trượng đang sừng sững đúng đó.
“Đi nào, có vẻ chúng ta sắp thấy được một thứ gì đó rất vĩ đại đấy!!”
Lục Dạ vô cùng hào hứng kéo theo Long Như Nguyệt chớp mắt liền dịch chuyển đến ngay bên cạnh đại thụ kia.
“Đại thụ này…..”
“Ahh!!!”
Ngay khi tới bên cạnh cây đại thụ kia, Lục Dạ liền cảm thấy nó phát ra một luồng khí tức vô cùng kì diệu và huyền ảo, thậm chí còn vượt qua cả Thiên Địa Dị Vật.
Đúng lúc Lục Dạ còn đang nghi hoặc nhìn đại thụ thì đứng bên cạnh hắn Long Như Nguyệt đã kinh hoảng hô lên thu hút sự chú ý của Lục Dạ.
“Như Nguyệt ngươi biết thứ này sao??”
“Lục Dạ ngươi thế nhưng là kiếm lời to rồi a!”
Long Như Nguyệt không ngay lập tức trả lời mà chỉ nhìn Lục Dậ phát ra một tiếng cảm thán hoàn toàn không hợp với tính cách của nàng.
“Đây chính là một trong Ngũ Đại Thần Thụ, đứng thứ hai Thế Giới Thụ a!!”
Nhìn Lục Dạ ánh mắt nghi hoặc, Long Như Nguyệt cũng không dài dòng liền nói ra lai lịch của đại thụ chọc trời này.
“Thế Giới Thụ??!”Lục Dạ bất ngờ nói, hắn cũng biết đến Ngũ Đại Thần Thụ nhưng mới chỉ nghe qua đứng thứ 4 Tĩnh Tâm Thụ mà thôi.
“Đúng vậy, theo như truyền thuyết Thế Giới Thụ là một cây đại thụ vô cùng kỳ diệu “Vạn năm kết nhất quả, Nhất quả nhất nguyên sơ.
Ngũ hành nguyên sơ hiện, sáng thế trong tầm tay”.
Nó có thể tạo ra Nguyên Sơ Thuộc Tính, thứ mà Tiên Đế cũng phải thèm nhỏ dãi!!”Long Như Nguyệt bắt đầu giải thích cho Lục Dạ biết.
“Nguyên Sơ Thuộc Tính là thứ gì??”
“Nguyên Sơ Thuộc Tính là một loại vật chất cực kì huyền ảo vượt xa dị thuộc tính.
Nó là thứ chủ yếu để cấu tạo nên thế giới, không ai biết nó được tạo ra như thế nào hay lúc nào thì xuất hiện, nó chỉ là tự động xuất hiện để kiến tạo thế giới mà thôi!!”
“Thế Giới Thụ thì lại vô cùng đặc biệt, nó mỗi vạn năm lại nở ra một quả ẩn chứa Nguyên Sơ Thuộc Tính, 5 vạn năm là ngũ quả tương ấn với ngũ hành tạo ra thế giới!!”
Long Như Nguyệt hơi kích động mà nói, Lục Dạ nghe vậy cũng gật đầu.
“Nếu như vậy thì chắc là cổ quan tài này không gian như thế đa dạng cùng cứng cáp là do nó làm ra??!”
Lục Dạ đặt ra câu hỏi với Long Như Nguyệt và cả Nguyệt nhi.
Long Như Nguyệt thì chỉ gật đầu đồng ý, còn Nguyệt nhi thì lại hiện ra giải thích cho Lục Dạ.
“Chủ nhân ngươi đoán không sai, cổ quan tài này lúc đầu chỉ là Tôn Cấp pháp bảo nhưng trải qua vô số năm tháng được Thế Giới Thụ bồi dưỡng đã tăng lên đến Đế Cấp Cực Phẩm pháp bảo!!”
“Không chỉ vậy! Vì có được Thế Giới Thụ nên độ cứng của không gian này dù là Thiên Đế giao chiến cũng chưa chắc có thể phá hủy!!”Nguyệt nhi liền xuất hiện cung cấp thêm thông tin cho Lục Dạ.
“Mà phải công nhận chủ nhân ngươi đúng thật là may mắn vô lượng a~ Thế Giới Thụ thế nhưng là hàng hiếm trong hiếm, dù là ở Đại Vị Diện cũng…..”
“Hửm? Đại Vị Diện?!”
Tiểu Loli còn đang cảm thán thì chợt nhận ra mình lỡ mòm, liền vội vàng đưa tay bưng bít lấy miệng nhỏ nhưng vẫn để Lục Dạ bắt được điểm máu chốt.
Nhìn tiểu nha đầu không nói gì, Lục Dạ cũng chỉ đành suy nghĩ trong lòng, nếu tiểu nha đầu không muốn nói thì chứng tỏ là hắn vẫn chưa cần biết hoặc chưa đủ quyền hạn để biết.
“Nguyệt nhi nếu ta dung hợp Dạ Linh Châu cùng cái quan tài này thì mất bao nhiêu ngày??”
“Nếu chủ nhân dung hợp cả hai thì sẽ mất 100 năm, vì có cả Thế Giới Thụ và cổ quan tài này không gian đã trở thành một thế giới riêng biệt không thưa kém gì một Đại Thiên Giới cở nhỏ nên sẽ mất nhiều thời gian!!”
Nguyệt nhi bình tĩnh nói ra con số kinh khủng 100 năm thậm chí gấp số tuổi của Lục Da 3-4 lần luôn ấy chứ.
Nhưng Lục Dạ cũng không cảm thấy ngoài ý muôn, hắn cũng biết được đồ càng tốt thì càng khó để có được, dù sao thì dung hợp hai món pháp bảo cũng không phải là việc dễ dàng, hệ thống đã giúp hắn dung hợp free rồi thì còn đòi hỏi gì nữa.
“Vậy cần bao nhiêu vàng để ngay lập tức dung hợp?”Lục Dạ hỏi.
“Dung hợp Dạ Linh Châu cùng quan tài ngay lập tức mất hết 10 tỷ!”
Nguyệt nhi nói khiến Lục Dạ hơi suy nghĩ một chút rồi hắn lại mở ra bảng trạng thái của mình.
Tên: Tây Hương Thập Lục Dạ(Tây Hương là họ, Thập Lục Dạ là tên nha mấy má :))
Chủng tộc: Nhân Loại [Chung Mạt Luân‘chưa kích hoạt’].
Thể chất: Thể Hạt Ngôi Sao [Chung Cực Thí Luyện‘chưa kích hoạt’].
Công pháp: Bất Diệt Tuyên Cổ Quyết.
Thể tu: Thái Ất Kim Tiên Viên Mãn(Nhất Luyện Trung Kỳ).
Hồn tu: Thái Ất Kim Tiên Sơ Kỳ(Nhất Niệm Sơ Kỳ).
Vũ Kỹ: Phá Diệt Tam Thủ, Kiếm Chi Tam Thức, Vô Hạn Chú Thuật,…..
Thân Pháp: Tự Tại Cực Ý Công.
Năng lực: Thái Dương Chủ Quyền-Chòm Bạch Dương, Thái Dương Chủ Quyền-Chòm Kim Ngưu, Mô Phỏng Sáng Tinh Đồ-Cực Quang Trụ,….
Kho đồ: Một lần rút thưởng năng lực.
Vàng: 140 tỷ.
Nhìn số vàng hiện tại của mình Lục Dạ liền hài lòng vô cùng, hắn lần trước rút thưởng thì chỉ còn 120 tỷ vàng nhưng có vẻ đánh bại mấy con yêu thú cùng với giết chết Đào Ngột cũng mang đến cho Lục Dạ 20 tỷ vàng.
Hắn không biết một phần nhỏ số vàng kia là đến từ các thế lực khác khi biết tin một thiếu niên đánh bại các thiên tài đế tử, thậm chí còng đánh ngang với Bạo Long Nữ Vương Long Như Nguyệt.
Và số người biết đến hắn đang khuếch trương với một tốc độ kinh khủng.
“Như Nguyệt, đi ra khỏi đây thôi!”
“Hả? Tại sao? Ngươi không định lấy đi Thế Giới Thụ sao?”
Long Như Nguyệt đột nhiên bị Lục Dạ kéo đi ra khỏi cổ quan tài liền vô cùng nghi hoặc nhìn hắn hỏi.
“Haha, tất nhiên là phải lấy đi rồi! Ngươi cứ chờ lấy đi!”
Tiến ra khỏi thế giới bên trong cổ quan tài Lục Dạ liền lập tức ra lệnh cho hệ thống.
“Hệ thống tiêu 10 tỷ vàng lập tức dung hợp Dạ Linh Châu cùng cổ quan tài này cho ta!”
Keng, quá trình dung hợp đang diễn ra.
Keng, kí chủ sử dụng 10 tỷ vàng để hoàn thành quá trình.
Keng, dung hợp đã hoàn tất!
Liên tiếp 3 âm thanh vang lên, cổ quan tài to lớn cùng trong chớp mắt liền biến mất dung hợp với Dạ Linh Châu của Lục Dạ.
Long Như Nguyệt đứng một bên cũng phải trợn mắt, “Hả? Quan tài đâu?” nàng giờ chỉ có thể nhìn Lục Dạ chờ đợi giải thích.
“Haha, ta chỉ cảm thấy chuyển cây đại thụ kia thì mất thời gian quá! Nên dung hợp nó với Dạ Linh Châu luôn rồi!!”
“Cái quả cài nhỏ xíu này sao?”
Long Như Nguyệt nhìn Dạ Linh Châu nhỏ nhắn trên tay Lục Dạ mà kinh hô, nàng chưa từng thấy thủ đoạn gì nghịch thiên đến nổi ngay lập tức kết hợp hai món pháp bảo lại với nhau.
“Thật là thần kì a!”
Long Như Nguyệt chỉ đành cảm thán lần nữa, nàng cũng không truy hỏi Lục Dạ vì ai cũng có bí mật của mình nếu hắn muốn nói thì sẽ nói cho nàng thôi.
“Nha, vậy thì ngươi…..”
“Tch!”
Lục Dạ còn đang định nói gì đó thì bất chợt một luồng cảm giác không tốt liền ập đến, hắn ngay lập tức thu Long Như Nguyệt vào trong Dạ Linh Châu.
“Đi ra đây đi, tuy ta không nhìn thấy ngươi nhưng cảm giác bất an này là không thể nào giả!!!”
Lục Dạ đưa mắt nhìn xung quanh nhưng tòa cung điện vẫn là một màu sắc bình thường không có chút nào khác biệt.
Nhưng Lục Dạ vẫn tin tưởng vào trực giác của mình, cảm giác bất an kia vẫn không hề suy giảm mà ngày một tăng cao, thậm chí bản năng còn nói cho Lục Dạ là phải thoát khỏi nơi này ngay lập tức.
“Khắc khắc, không tệ con kiến nhỏ…..”
Một tiếng cười vang vọng khắp cả tòa cung điện nhưng Lục Dạ vẫn chưa nhìn thấy hình dạng của kẻ bí ẩn kia.
Bất chợt vô số hắc khí vô hình liền tuông trào xuất hiện tràn ngập cả tòa cung điện, báo hiệu cho một diễn biến không mấy tốt lành sắp xảy đến.