“Phụt!”
“Mau chịu thua!”
“Đúng thế!”
Trong chớp mắt, 25 tên thiên tài Đế tử, Đế nữ của các thế lực khác liền lựa chọn đối thủ chỉ để lại Lục Dạ, Long Như Nguyệt, Phượng Vũ Y, Kiếm Thiên Hành cùng Phượng Thanh Quân đang mắt nhìn người, người nhìn ta, ta nhìn nhau.
Đám người kia có vẻ quá sợ hãi Long Như Nguyệt nên quyết định đánh mấy tên cùng đẳng cấp với mình.
“Đúng là mấy tên nhát gan!”Long Như Nguyệt nhìn đám được gọi là thiên tài kia, mở giọng trêu chọc.
“Đồng ý!”Lục Dạ cùng Phượng Vũ Y đều gật đầu đồng ý.
Kiếm Thiên Hành thì vẫn ôm kiếm nhìn Long Như Nguyệt tràn đầy chiến ý còn Phượng Thanh Quân thì lại nhìn Lục Dạ với ác ý vô hạn khi thấy hắn thân thiết như thế với Phượng Vũ Y.
“Lục Dạ, ngươi đấu với hai người họ nhé! Ta thì đánh với tên này!”Long Như Nguyệt chỉ vào Kiếm Thiên Hành đang nồng nặc chiến ý nhìn mình mà nói với Lục Dạ.
“Không vấn đề, muốn so xem ai đánh thắng trước không?!”
“Haha, không tồi! Bổn tiểu thư thích!”
Cả hai cười nói với nhau mà thành lập một cuộc thi.
“Này, người ta cũng rất mạnh nha! Ngươi thế mà lại muốn đấu với ta cùng hắn?!”Phượng Vũ Y bĩu môi phòng má lên nhìn Lục Dạ nói, nàng tuy biết hắn rất mạnh nhưng nàng cũng không kém tí nào.
Là Đế nữ của Thiên Đế cấp thế lực Phượng Hoàng tộc, nàng thế nhưng là có không ít con bài tẩy chưa dùng.
“Haha, ai biết được chứ!”
Lục Dạ cười nói rồi ngay lập tức lao lên tung quyền.
“Vũ Y cẩn thận!”Phượng Thanh Quân ngay lập tức chớp lấy thời cơ lao ra chặn một quyền này.
Hắn dùng Tiên Lực tạo ra một lớp lá chắn cực dày khuôn mặt ra vẻ ung dung cùng dáng đứng đẹp trai đón đỡ.
“Răng rắc….bành….phóc!”
Nhưng không giống như kế hoạch của hắn, nắm đấm nhìn như mềm yếu kia lại chấn vỡ tan lá chắn được tạo ra từ Tiên Lực mà đánh thẳng vào mặt của Phượng Thanh Quân khiến hắn phun ra một ngụm máu, bay lên trời lăn vài vòng rồi nằm bẹp xuống đất.
“A rá, giờ thì như ý ngươi rồi đấy!”
Cả hai người Lục Dạ cùng Phượng Vũ Y có phần im lặng nhìn Phượng Thanh Quân khuôn mặt xưng phù mà nằm dưới đất kia.
Cuối cùng vẫn là Lục Dạ mở miệng phá vỡ luồng không khí im lặng này.
“Cùng chiến nào, để ta xem Vũ Y ngươi mạnh đến cở nào!”
“Sẽ không làm ngươi thất vọng!”
Nghe được âm thanh cuồng ngạo của Lục Dạ, Phượng Vũ Y cũng hừng hực chiến ý, xung quanh cơ thể nàng bóc lên vô tận hỏa diễm màu đỏ rực phi thân lao về phía Lục Dạ.
“Kiếm Thiên Hành, tỷ tỷ ngươi còn khỏe chứ?”Long Như Nguyệt nhìn Kiếm Thiên Hành, hai mắt sáng rực hỏi.
“Tỷ tỷ ta cực kỳ khỏe, mỗi ngày thậm chí còn nguyền rủa ngươi chết đi nữa kìa!”Nhìn ánh mắt của Long Như Nguyệt, Kiếm Thiên Hành cả người run lên ánh mắt có phần bất đắc dĩ nói.
Tỷ tỷ của hắn vốn được người đời gọi Tuyệt Tình Nữ Vương vậy mà lúc trước lại bị Long Như Nguyệt sờ mó các kiểu khiến nàng bản tính vốn thanh lãnh vô tình, lúc nhắc tới Long Như Nguyệt lại nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa cũng đủ biết nữ nhân Long tộc này biến thái đến cở nào.
“Haha, nàng chỉ là hơi ngại ngùng thôi!”
“Ngại cái đầu ngươi ấy!”
Nghe Long Như Nguyệt cười hì hì nói, Kiếm Thiên Hành trong lòng điên cuồng phun nước bọt.
“Được rồi, chúng ta cũng nên đánh thôi nhỉ? Bên kia rất là rực lửa kìa, ta cũng không muốn thua tên kia đâu!”Long Như Nguyệt nhìn Lục Dạ đang đối chiến hưng phấn với Phượng Vũ Y nên cũng bị khơi gợi chiến ý mà nhìn lấy Kiếm Thiên Hành.
“Đừng lo, ta sẽ chỉ dùng Tiên Vương Sơ Kỳ tu vi!”
“Vậy xin đắc tội rồi!”
“Kiếm Hành Cửu Ca-Nhất Ca: Thiên Nhận Trảm!"
Kiếm Thiên Hành không nhiều lời, hắn lập tức rút ra trường kiếm trong ngực mà xuất chiêu.
"Haha, đến không tồi! Thiên Long Chiến Điển-Cuồng Long Quyền!"
Kiếm khí cùng quyền khí trong nháy mắt va chạm tạo ra một vụ nổ không khí chấn văng tất cả mọi thứ.
Vài tên có tu vi Đại La ở gần đó không cẩn thận liền hộc máu, đủ biết sự kinh khủng của hai người.
......
"Phượng Chi Vũ Hoả-Bán Nguyêt Hỏa Luân!"
Phượng Vũ Y hét lên một tiếng yêu kiều, trên tay nàng vô số hỏa diễm liền tạo thành một cái hỏa luân khổng lồ.
Đôi tay nhỏ bé cầm lấy hỏa luân khổng lồ tỏa ra nhiệt độ kinh khủng cực kì không hợp với thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của thiếu nữ, nàng xoay người vài vòng để lấy đà rồi liền ném mạnh hỏa luân về phía Lục Dạ.
"Cẩn thận nha~ thứ này thế nhưng là nóng lắm đấy!"
"Haha, không cần ngươi nói ta cũng biết!"
Lục Dạ nghe được Phượng Vũ Y nhắc nhỡ liền cười nói, Nguyệt nhi cũng cho hắn biết ngọn lửa mà Phượng Vũ Y sử dụng là một loại dị hỏa tên Cửu Phượng Viêm Hỏa.
Loại dị hỏa này có một loại năng lực đặc biệt là có thể dung hợp với lửa phượng hoàng để nâng cao độ nóng lên gấp trăm lần.
"Phá Diệt Hách Thủ+Diệt Thế Hắc Viêm+Nhật Thiên Phần Viêm!"
Đối đầu với ngọn lửa kinh khủng như thế, Lục Dạ cũng không khinh thường, hắn lập tức tung chiêu kèm theo hai loại Dị hỏa hừng hực bóc lên.
"Ầm!!"
Song thủ cùng hỏa luân va chạm, Cửu Phượng Viêm Hoa cùng hai loại dị hỏa của Lục Dạ đốt cháy lẫn nhau để tranh phong.
Cuộc va chạm khiến không khí xung quanh bị thiêu cháy, nhiệt độ tỏa ra thậm chí lên đễn vài triệu.
"Hai loại dị hỏa?! Không ngờ ngươi còn có thứ này a, Lục Dạ!!"
"Ngươi cũng không tệ Vũ Y!"
Lục Dạ nhìn Phượng Vũ Y khen ngợi, với thực lực như thế hắn tin chắc Hồ Ngọc Ly bị nàng đánh bại là chính xác.
Dù sao Hồ Ngọc Ly cũng không thiên về chiến đấu.
Hai người nhìn nhau cười rồi lại lao tới tiép tục đối chiến.
"Tiểu tử, đi chết!"Ngay lúc Lục Dạ cùng Phượng Vũ Y còn đang chiên đấu thì Phượng Thanh Quân lúc đầu bị Lục Dạ đánh lăn ra đất cũng đứng dậy.
Hắn bị Lục Dạ làm nhục như thế truóc mặt nhiều ngươi nên liên thẹn quá thành giận mà bật hết sức đánh lén Lục Dạ.
"Phượng Thanh Quân ngươi dám!!"
Phượng Vũ Y nhìn thấy Phượng Thanh Quân thế ma chen vào cuộc chiến của mình, thậm chí là còn giỡ trò đánh lén liền nổi giận quát.
"Haha chết đi!"Phượng Thanh Quân nào còn quan tâm đến lời nói của Phượng Vũ Y, hắn giờ chỉ muốn giết tên đáng chết dám làm nhục hần thôi.
"Phù!"
"xoạt!"
"Rầm!"
Nhưng không như những gi hắn tưởng tượng, ngay khi song thủ của Phượng Thanh Quân sắp chạm tới Lục Dạ thì bằng một tốc độ cực kì ảo diệu, Lục Dạ liền nghiên đầu né tránh đòn đánh lén kia.
Không chỉ vậy, sau khu né được đòn đánh lén của Phượng Thanh Quân, Lục Dạ còn bồi thêm một quyền cào bụng hắn.
"Phốc!"
"Ầm!"
Cú đâm mạnh đến nôi khiến lục phủ ngũ tạng của Phượng Thanh Quân bị tổn thương, hắn phun ra một ngụm máu lớn mà văng ra xa hàng ngàn dặm.
Lực dư thừa của cú đấm còn quét sạch một mảnh rừng lớn.
"Phù, bắt đầu hiệp hai thôi chứ nhỉ? Tên cản đường đã biến mất rồi!"
Lục Dạ hai mắt thanh lãnh nhìn lấy Phượng Vũ Y, máu tóc màu vàng kim đã chuyển thành màu bạc trắng dấu hiệu của Tự Tại Cực Ý Công.
"Ực....ngươi đúng là luôn khiến ta tò mò mà Lục Dạ!"
Nuốt một ngụm nước bọt, Phượng Vũ Y cưới nhìn Lục Dạ nói.
Bản năng đang mách bảo nàng chạy ngay đi vì tên nhân loại trước mắt không thể bị đán bại.
Nhất thời sự hiếu kỳ trong lòng thiếu nữ dâng lên đến đỉnh điểm.
......
"Ta.....ta chịu thua! Đánh kiểu gì cũng không trúng thì còn đánh gì nữa chứ!!"
Giọng nói yêu kiều của Phượng Vũ Y vang lên mang theo ba phần tức giận, ba phần khó chịu, ba phần vô lực và môht phần khâm phục.
Chuyện là sau một hồi giao đấu, Phượng Vũ Y liền nhận ra mình như con chuột bị mèo vờn vậy, trong khi Lục Dạ vô cùng dễ đang né tránh từng đòn tấn công thì nàng lại mệt mỏi không đánh trúng hắn đòn nào.
Cảm giác giác bất lực khó chịu vô cùng.
"Haha, Vũ Y ngươi cũng không tệ!"
"Hừ!"
Lục Dạ đi tới đưa tay ra sờ lấy mái tóc đỏ rực của nàng cười nói khiến thiếu nữ đỏ bừng mặt nhưng vẫn hoang cường giử bộ không để tâm hừ lạnh.
"Vòng thứ hai kết thúc!" Ngay khi hai người còn đang trò chuyện thì âm thanh hùng hậu kia lại vang lên lần nữa thông báo kết thúc khảo hạch thứ hai này.
Chỉ thấy ngoài Lục Dạ, Phượng Vũ Y và vài tên Đại La Cảnh Viên Mãn thì chỉ còn Long Như Nguyệt cùng Kiếm Thiên Hành ở đằng kia.
Tên Phượng Thanh Quân bị Lục Dạ hạ gục thi đã bị truyền tống ra ngoài từ lâu rồi.
Nếu hắn không chơi ngu đánh lén Lục Dạ thì chắc cũng có thể tiến vào vòng thứ ba.
Còn bên phía Long Như Nguyệt cùng Kiếm Thiên Hành thì chỉ thấy Kiếm Thiên Hành đang dùng kiếm chống đỡ lấy thân thể đang quỳ một chân xuống mà thở dốc trong khi Long Như Nguyệt thậm chí còn không đổ một giọt mồ hôi.
Nhìn thôi cũng thấy được cách biệt của hai bên!