Chung Cực Nhân Loại

Chương 13: Sướng Hay Đau!






Vũ trụ vô ngần, một chiếc thuyền xẹt qua với tốc độ cực nhanh, dù chiếc thuyền vô cùng lớn nhưng tốc độ lại nhanh đến mức mắt thường cũng không thể nhìn thấy được.
“Xèo….xèo….”
“Haha….không tệ!”
Trong phòng bếp của chiếc thuyền, một thiếu niên đang bận rộn nấu rất nhiều món ăn thịnh soạn.

Nhìn chiếc bàn đầy ấp thức ăn này, thiếu niên liền cười lên.
Hắn không ai khác chính là Lục Dạ vô pháp vô thiên của chúng ta.

Còn tại sao hắn lại đang nấu ăn ư? Hắn thế nhưng là nhân loại cũng cần ăn uống a, tuy là hắn có thể dùng năng lượng trong cơ thể để không cảm thấy đói, nhưng hai kiếp làm người đã khiến hắn có thói quen ăn uống rồi, không phải là để cung cấp năng lượng mà giống như một loại hưởng thụ hơn.
“Oa nha, thơm quá a!!”
“Đúng là thơm thật đấy!”
Từ ngoài cửa cả ba cô nàng Hoa Vô Tuyết, Ngọc Nhi cùng Kim Huyền Ngọc cùng nhau bước vào phòng bếp.

Ba người bọn họ lúc nãy chợt phát hiện Lục Dạ đã biến đi đâu không hay thế là định đi tìm kiếm thì lại thấy hắn đang nấu ăn trong nhà bếp này, không giống như Ngọc nhi có body phụ huynh nhưng tư tưởng học sinh, vô tư vô lo chạy tới nhìn mấy món đồ ăn chảy nước miếng thì Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc lại kinh ngạc vô cùng.
“Lục Dạ đây….đều là do ngươi nấu sao?”Hoa Vô Tuyết có chút không tin tưởng, cái tên coi trời bằng vung, luôn một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ, lão thiên cũng chỉ phải cúi đầu này lại còn biết nấu ăn.
“Tất nhiên rồi, không lẽ ngươi còn nghĩ bổn đại gia là người rừng hay sao? Bổn đại gia thế nhưng là nhân loại 88% à nhầm 100% nhé, hàng thật giá thật không thể giả được!!”Lục Dạ nghe giọng nói có phần không tin tưởng của Hoa Vô Tuyết liền trừng mắt nàng.

“Hừ, không phải là do ngày thường ngươi vô cùng bá đạo, giờ lại biết nấu ăn thì ai mà tin được!”Hoa Vô Tuyết hừ nhẹ một tiếng nhưng nàng vẫn không nhìn được mà nhìn đám thức ăn đang tỏa hương nòng nặc kia.

Dù chỉ mới quen hắn có vài ngày nhưng nàng biết tính cách của hắn là vô cùng bá đạo, nếu lúc trước có ai nói tên này nấu ăn được thì có đánh chết nàng cũng không tin.
“Vậy ngươi có muốn chứng kiến sự bá đạo của ta lần nữa không hả, Tuyết nhi~~”Nhìn Hoa Vô Tuyết, ánh mắt Lục Dạ bất chợt lóe lên một tia ranh mãnh, hắn đột nhiên đi đến trước mặt nàng.

Tay nâng lấy cầm của Hoa Vô Tuyết nhìn thẳng vào hai mắt nàng mà nói.
“Ngươi….ngươi….bỏ ta ra!”Bị động tác cùng lời nói của hắn làm cho sững sờ vài giây, Hoa Vô Tuyết khi lấy lại tinh thần liền đỏ bừng mặt mà gạt tay Lục Dạ xuống, từ khi sinh ra đến nay nàng thế nhưng là chưa bao giờ thấy ngại ngùng như thế a, nhất là khi bên cạnh còn có Kim Huyền Ngọc nhìn chằm chằm.
Hoa Vô Tuyết nhanh chống điều chỉnh lại tâm tình, rồi ngồi xuống bàn ăn.
Kim Huyền Ngọc đứng một bên cũng vô cùng bất ngờ, từ lúc gặp được Hoa Vô Tuyết, nàng luôn cảm thấy cô tỏa ra khí tức lạnh băng như cách xa hàng vạn dặm vậy.

Không ngờ giờ lại bị Lục Dạ trêu cho đỏ mặt, khiến nàng không thể không cảm thấy bái phục Lục Dạ.
Thật ra nếu như là một nam tử khác làm vậy với Hoa Vô Tuyết thì giờ chắc hắn đã đầu một nơi thân một nẻo rồi.

Lục Dạ thì là trường hợp đặc biệt khiến cho Hoa Vô Tuyết khi bị hắn trêu chọc chỉ cảm thấy ngại ngùng, ngay cả chính nàng cũng không nhận ra.(Ấy dà, tác dụng phụ của 9 đêm cày cuốc đấy:))
“Được rồi, ngươi cũng ngồi xuống đi, ta làm nhiều lắm đấy thế nên cứ thoải mái mà thưởng thức.”Lục Dạ bất chợt lên tiếng làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Kim Huyền Ngọc.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều ngồi vào bàn rồi thì bửa ăn cũng bắt đầu, cả ba nàng dù đã có thể ích cốc từ trúc cơ cảnh rồi nhưng khi nhìn thấy đám đồ ăn này lại không nhịn được muốn ăn.
“Um~”
“Ahh~”
“Ư~”
Vừa mới cắn lấy một miếng thức ăn cả ba nàng đã không nhịn được mà rên lên một tiếng, cả ba khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng hưởng thụ lấy các đòn tấn công vị giác từ đám thức ăn này, ngay cả Hoa Vô Tuyết vốn lạnh lùng cũng không nhịn được mà đỏ bừng mặt.(Souma gọi bằng cụ nhé.)
Tất nhiên là Lục Dạ nấu ăn sẽ không dợ rồi, ở thế giới trước, vì quá nhàm chán do không có đối thủ nên đa phần thời gian Lục Dạ đều sẽ đọc sách.

Cũng vì vậy nên dù là vẽ tranh, làm thơ, giải toán, nấu ăn, ca hát, nhạc khí, hắn đều tinh thông hết tất cả.

Mà mỗi cái đều đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực nên việc các nàng biểu hiện như vậy khi ăn món hắn nấu cũng là bình thường(Việc này là thật nhé, chỉ có điều tác ngu lắm nên không miêu tả được hết tài năng của main thôi, hehe)
Rất nhanh cả bốn người đều đã dọn sạch đám thức ăn đồ sộ trên bàn, ăn nhiều nhất chắc chắn là Lục Dạ rồi, ba cô nàng kia cũng ăn không ít.

Ăn xong việc rửa chén vẫn là do Lục Dạ làm, nhìn cả ba cô nàng thùy mị nết na này hắn thật sự vô cùng mệt tâm a, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nói gì.
Ba cô nàng nhìn thấy hắn đang rửa bát thì cũng thấy hơi tội mà thôi cũng kệ, thế là cả ba nàng liền cũng nhau đi tắm rửa mà không nói với hắn lời nào.
“Haizz, tại sao bổn đại gia lại phải làm việc như oshin thế này a!”
“Hửm? Bọn họ đi đâu mất rồi?!”Rửa xong cái bát cuối cùng, Lục Dạ liền ngẩng đầu lên thở dài một hơi, lúc này hắn mới phát hiện cả ba cô nàng kia đều đã biến đi đâu mất rồi.
“Chắc là trở về phòng hết rồi a!!”Nghĩ đơn giản như thế Lục Dạ liền đi phất tay lấy ra y phục vương cấp mà hắn đã rút thưởng được từ trước, từ sau khi chịu đựng Đế uy, quần áo của Lục Dạ cũng đã khá tàn tạ và hơi bốc mùi thế nên Lục Dạ quyết định đi tắm.
Khu nhà tắm ở trên chiếc thuyền này hắn cũng đã xem qua thử rồi, nó có hình dạng giống như suối nước nóng vậy, diện tích thì cũng khá to nên chỉ có một phòng tắm duy nhất đó thôi.


Nói đúng thì cả chiếc thuyền này mỗi căn phòng dù là phòng bếp hay phòng ngủ đều theo kiểu kiến trúc nhật bảng, lúc đầu khi nhìn thấy kiểu kiến trúc mới lạ này đám người Hoa Vô Tuyết cũng vô cùng hiếu kì.
“Xột xoạt…xột xoạt…”
Cởi ra bộ đồng phục cao trung rách rưới kia, Lục Dạ chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông mình để lộ ra cơ thể săn chắc tuy không có cơ bắp gì nhiều nhưng lại vô cùng đàn hồi co giản.
“Xoạt….Cạch!”
“Đến lúc thư giãn r….”Mở toang cửa phòng tắm ra, Lục Dạ hào hứng nói lớn nhưng lời nói của hắn còn chưa ra hết khỏi miệng thì hắn đã bị khung cảnh trước mặt làm đứng hình.
Trước mặt hắn, ba thân thể trần truồng đang ngâm mình trong nước nóng, da thịt trắng hồng hào cùng đường cong cơ thể đều hiện ra trước mắt Lục Dạ, tạm bỏ qua Hoa Vô Tuyết thì khi nhìn xuống một chút nửa hắn còn có thể thấy được bải cỏ lắm tắm của Kim Huyền Ngọc cùng Ngọc nhi.

Thân hình cùng nhan sắc của các nàng đều là những vưu vật trời sinh cộng thêm làn khói mập mờ bốc lên từ suối nước nóng khiến cho hình ảnh này lại càng thêm kích thích.
Đứng trước hình ảnh như vậy, dù là Lục Dạ cũng phải sững sờ không nói nên lời.
“Ahhh, cút ra ngoài!”
“Biến thái!!”
“Ahhh!”
Cả ba cô nàng đang vừa ngâm mình vừa trò chuyện vui vẻ thì bất chợt từ bên ngoài Lục Dạ mở toang cửa mà tiến vào khiến các nàng hơi sững sờ khi nhìn thấy thân thể của hắn, nhưng rất nhanh cả ba người liền kiệp phản ứng lại.
Ngọc nhi thì lặn xuống mặt nước che đi thân thể của mình.

Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc thì mạnh tay hơn, hai nàng mặt đỏ bừng như gất mà phất tay cùng lúc đánh ra hai chưởng về phía Lục Dạ.
“Ầm!!”
Anh tôi thì giờ vẫn còn ngất ngay con gà tây do bị cá mập cắn đứt cáp thì bất chợt bị chưởng lực của hai cô nàng đánh bay ra ngoài, khiến Lục Dạ lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng là tuổi trẻ a!!”
Ở một phòng khác, Lâm lão đang nhắm mắt dưỡng thần thì bị động tĩnh bên ngoài làm giật mình tĩnh lại, nghe được là giọng của tiểu thư nhà mình thì lão định ra xem thử nhưng cuối cùng lại ngồi xuống mà cảm thán.

Nếu là một tên thiếu niên nào khác dù là thuộc Đế Cấp thế lực thì lão chắc chắn sẽ không để tiểu thư tiếp xúc quá nhiều, nhưng qua lời của Kim Huyền Ngọc, lão cũng biết được Lục Dạ thế nhưng là có thể vượt qua Đế uy, cùng với sức mạnh thể tu kinh khủng kia thì chắc chắn không phải đơn giản, quan trọng nhất lão vẫn tin tưởng vào ánh mắt của Hắc Diệt Đế Vương khi giao con gái mình cho Lục Dạ cùng ánh mắt của tiểu thư nên quyết định để mọi chuyện theo tự nhiên.
“Này này, không phải chỉ là nhìn một chút thôi sao, các ngươi có cần phải mạnh tay như thế không?”
Xoa xoa đầu mình, Lục Dạ nhìn hai cô nàng đã mặc xong quần áo đang đứng trước mặt mình mà than vãn, tuy là không bị thương gì nhiều nhưng cũng khá đau a.
“Một chút cái đầu ngươi!!”Cả hai nàng nhìn thấy cơ thể của Lục Dạ tuy có hơi đỏ mặt nhưng vẫn tức giận hét ầm lên.
“Huyền Ngọc thì ta còn hiểu được, nhưng Vô Tuyết ngươi thì biểu hiện như vậy là sao nha.

Chỗ cần thấy cũng thấy rồi, việc cần làm cũng đều làm hết rồi thì còn ngại ngùng gì nữa a?!”Lục Dạ nhìn hai cô nàng mà nói, khiến cho Hoa Vô Tuyết đang một mặt giận giữ tức thì liền chuyển qua đỏ bừng ngại đến muốn chui xuống đất, nàng trừng mắt nhìn Lục Dạ.
Kim Huyền Ngọc thì lại chỉ hơi bất ngờ, nàng cũng biết được quan hệ của họ ít nhất cũng là bạn thân nhưng không ngờ là việc gì cũng đã làm luôn rồi.
“Bổn đại gia chỉ là không biết các ngươi ở trong đó thô….”Lục Dạ buồn bực đứng dậy, nhưng định mệnh trêu người, ngay khi hắn đứng lên tắm khăn tắm nhỏ kia liền rơi xuống.
“C…”
“Cái này chỉ là vô ý thôi a….”
Lục Dạ sau khi chứng kiến cảnh tượng hồi nãy thì giờ lại rớt cái khăn tắm làm cho tiểu huynh đệ đã biểu tình dữ dội của hắn phơi bầy ra trước mắt của hai cô nàng gần như là chưa trải sự đời kia.


Lục Dạ mồ hôi lạnh đầy người, hắn cứng ngắc ngẩng lên nhìn hai cô nàng đang sững sờ mà run giọng nói.
“Biến thái, ngươi đi chết đi!!”Hoa Vô Tuyết cùng Kim Huyền Ngọc khuôn mặt cấp tốc đỏ bừng như muốn bóc khói vậy, cả hai hét lớn rồi cùng tung thêm một chưởng về phía Lục Dạ.
Và thế là cơ thể anh tôi lại tung bay trong gió….Thật không biết là nên sướng hay nên đau nữa đây.
Phải mất một hồi lâu, sau khi cả ba cô nàng mặc lại quần áo rồi thì Lục Dạ mới giải thích cho ba người biết tại sao mình lại đi vào phòng tắm.
“Vậy là tất cả chỉ là vô ý thôi đúng không?”Hoa Vô Tuyết nhìn chằm chằm Lục Dạ hỏi.
“Tất nhiên rồi, chứ ngươi nghĩ bổn đại gia muốn đi vào làm gì.

Muốn nhìn thì nói với ngươi…ưm…ahh.”Lục Dạ còn đang định nói tiếp thì đạ bị Hoa Vô Tuyết bịch miệng lại, chỉ có thể phát ra từng âm thanh không có nghĩa gì.
“Nếu…nếu chỉ là vô ý thôi thì không sao!”Kim Huyền Ngọc nhìn Lục Dạ đỏ mặt nói, giờ khi nhìn hắn nàng lại nhớ đến hình ảnh cơ thể săn chắc kia cùng với thứ cực kì kinh khủng ở dưới của hắn, điều này khiến nàng ngại ngùng vô cùng.
“Đúng vậy, ta cũng không trách Lục Dạ ca ca đâu!”
Còn Ngọc nhi thì vẫn phởn phơ như thường, tuy là khi nhìn Lục Dạ nàng cũng hơi đỏ mặt một chút.
“Ầm!”
“Có chuyện gì sao Lục Dạ?!”
Đám người còn đang trò chuyện thì bất chợt, chiếc thuyền liền dừng lại không di chuyển nữa, khiến cho cả ba nàng nghi hoặc mà nhìn lấy hắn.
“Ha, có kẻ chặn thuyền của chúng ta rồi!”
“Cái gì?! Là ai làm chứ?”
Vì con thuyền được Lục Dạ toàn quyền điều khiển nên hắn liền biết có vài con tàu khác đang chắn trước thuyền của hắn.

Ba cô nàng nghe vậy liền kinh ngạc không biết kẻ nào đang chặn thuyền của họ lại.
“Đi ra xem không phải là sẽ biết sao? Chắc sẽ là một đám thú vị đánh, haha!!”Lục Dạ nhìn các nàng nói với giọng đầy hứng thú mà dẫn đầu bước ra khỏi khoang thuyền.
“Đi xem thử!”Ba cô gái nhìn nhau rồi gật đầu theo sau Lục Dạ.
Đi ra khỏi khoang thuyền, bốn người họ liền thấy hơn ba chiếc thuyền giống như thuyền hải tặc với một lá cờ hình đầu lâu đỏ có ba mắt treo trên đầu thuyền.

Mỗi chiếc thuyền đều có hơn 100 người với tu vi từ Nhân Tiên đến Kim Tiên Viên Mãn, trong đó có hai tên Ngọc Tiên Sơ Kỳ cũng Trung kỳ có vẻ như là chỉ huy.
“Bọn này là….hải tặc sao?!”Nhìn ba chiếc thuyền với lá cờ treo trên đó, Lục Dạ liền nồng nặc hứng thú mà lẩm bẩm.